← Ch.052 | Ch.054 → |
Hạng Ngạo Thiên tay giữ ngang eo lưng thon nhỏ của Mai Tuyết Tình, nhẹ nhàng nhấc lên một cái, tiện thể đem nàng từ trên lưng ngựa nâng lên.
Lại dùng một chút sức lực, thuận tiện mang nàng xoay người lại, đặt nàng ngồi trên lưng ngựa, mặt đối mặt cùng với hắn.
"Ca..."
Mai Tuyết Tình kêu lên, không phải đang chạy rất tốt sao, như thế nào lại làm cho nàng cùng hắn mặt đối mặt ngồi ở trên lưng ngựa rồi?
Hạng Ngạo Thiên cúi đầu, không hề báo trước mạnh mẽ hôn lên đôi môi mềm mại, đỏ thắm như cánh hoa đào của Mai Tuyết Tình, vòng tay ngang qua lưng nàng và nhẹ nhàng kéo nàng về phía hắn, đỡ nàng phía dưới mãnh liệt chiếm lấy đôi môi của nàng, ngấu nghiến như thể muốn dùng miệng nuốt lấy nàng.
"Ô... Ô..."
Mai Tuyết Tình khó tin mở to hai mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn cùng đôi mắt đang tràn ngập tình dục của Hạng Ngạo Thiên.
Trong đôi mắt kia vẻ dục vọng đang mãnh liệt dâng tràn.
Hạng Ngạo Thiên hai tay đỡ lấy đầu của nàng, hắn cuồng nhiệt hôn lên môi nàng, dùng lưỡi buộc hai hàm răng của nàng hé mở, đưa lưỡi của mình vào trong miệng của nàng, khiến cho lưỡi của Mai Tuyết Tình cùng với lưỡi của chính hắn quyện lấy nhau.
Trong phút chốc khí thế tấn công bá đạo cuồng dã, làm cho Mai Tuyết Tình chợt nhớ tới một người.
Một người từng đáp ứng qua, sẽ cho nàng bình thản nhưng không thiếu ý vị, mãn nguyện nhưng ẩn chứa bất an, vô câu vô thúc có thể bằng sức của chính mình.
Thật không thể tin được, như thế nào mà mới hôm trước nàng vừa nói với tên nam nhân kia ý nghĩ muốn xuất cung cho khuây khỏa, hôm nay, Hạng Ngạo Thiên liền mang nàng dẫn theo xuất cung?
Hạng Ngạo Thiên vẫn không có ý định dừng lại.
Hắn tiếp tục ôm siết nàng vào trong lòng, áp sát cơ thể săn chắc của hắn vào thân thể mềm mại của nàng, phảng phất như muốn đem thân thể nàng và thân thể hắn hòa nhập làm một.
Hắn cuồng nhiệt, ôn nhu đưa lưỡi mơn trớn đôi môi nàng, dịu dàng hôn lên đôi môi mềm mại của Mai Tuyết Tình, cắn nhẹ vào môi nàng, nhấp nháp vị ngọt đôi môi như cánh hoa đào của nàng.
Khoảnh khắc đó, Mai Tuyết Tình như bị lạc lối, nàng không tự giác vươn hai tay lên choàng qua cổ của Hạng Ngạo Thiên.
Động tác của nàng như khuyến khích Hạng Ngạo Thiên, Hạng Ngạo Thiên bắt đầu lại mơn trớn, lướt nhẹ từ môi xuống cổ rồi quay lại hôn môi nàng say đắm.
Con ngựa đứng tại chỗ kêu lên bốn vó không ngừng lốc cốc gõ xuống đường, làm người đi đường qua lại tò mò quay đầu lại ngó, đều kinh hoàng, khiếp sợ khi thấy hành động của đôi nam nữ nọ.
Hạng Ngạo Thiên cởi bỏ tấm áo choàng màu vàng tơ của mình ra cầm lấy tung lên bao phủ lấy hai người lại, không một chút kiêng dè tiếp tục đắm đuối hôn.
Mai Tuyết Tình lúc này cũng quên hết mọi chuyện, ngay cả thân phận công chúa của chính mình cũng không nhớ, hoàn toàn nhiệt tình đáp lại Hạng Ngạo Thiên.
Trong không trung những chú chim cũng ngừng bay lượn, nhẹ nhàng đáp xuống cành cây bên đường, lẳng lặng nghiên đầu giương mắt ngó.
Những cánh hoa dại ven đường cũng dương cao đầu lên, tò mò nhìn chăm chú.
Không khí như đình chỉ, không hề lưu động, gió nhẹ cũng không chút lay động, phảng phất như mọi vật trên thế gian cũng đều ngừng lại.
Hai con ngựa cũng tiến đến bên nhau, cần cổ dài khẽ cọ sát vào nhau, cùng đứng nương tựa vào nhau thân thiết.
Không biết thơi gian trôi qua bao lâu, Hạng Ngạo Thiên không thể không buông Mai Tuyết Tình ra, hắn sợ bản thân mình cứ tiếp tục như vậy sẽ không kìm lòng được, mà sẽ muốn nàng ngay trên lưng ngựa.
Mai Tuyết Tình khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thủng đỏ ửng, nàng thủy chung không dám ngẩng đầu nhìn Hạng Ngạo Thiên dù chỉ là một cái.
Hai người không ai lên tiếng, Hạng Ngạo Thiên âu yếm đặt đầu Mai Tuyết Tình ở trước vòm ngực săn chắc của mình, Mai Tuyết Tình nhẹ vòng tay ngang qua thắt lưng Hạng Ngạo Thiên, ôm chặt lấy hắn, hai người yên lặng lại bắt đầu cuộc hành trình mới trên lưng ngựa.
Nửa đường, thay đổi một lần ngựa.
Sau đó, toàn bộ thời gian đều là rong ruổi trên lưng ngựa.
Mãi đến lúc mặt trời chiều từ từ lặn xuống sau dãy núi, bóng đêm dần dần buông xuống.
Hạng Ngạo Thiên mới dừng ngựa tìm một nhà trọ.
"Ta muốn hai người mình trọ cùng một gian phòng..."
Đây là câu nói đầu tiên kể từ sau lúc Mai Tuyết Tình cùng Hạng Ngạo Thiên thân thiết.
Hạng Ngạo Thiên không tỏ thái độ gì, tự ý trực tiếp nói với chưởng quỹ: "Muốn một gian phòng! Phải là phòng thượng hạng!"
Chưởng quỹ thật vui mừng khôn xiết, nơi địa phương xa xôi hẻo lánh như vậy, đâu xuất hiện hai vị công tử khí thế phi phàm ra tay hào phóng, chính xác phải nói là một vị công tử cùng một vị tiểu thư, mặc dù, vị tiểu thư kia trong trang phục nam nhân giả trang thành công tử, nhưng với khuôn mặt xinh đẹp thanh thoát, mái tóc dài mượt mà, xõa dài tự nhiên cùng với cử chỉ nho nhã thế kia thì không thể nào là một nam nhân được. Chưởng quỹ vốn là một người lão luyện, từng tiếp xúc không biết bao nhiêu loại người, làm thế nào mà không nhận ra được sự cải trang này chứ, chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn ra.
Sau khi dùng cơm tối, rửa mặt xong xuôi, Mai Tuyết Tình lên giường nằm trước, ngại ngùng nằm quay mặt vào phía trong giường, giả bộ ngủ.
Nàng hiện giờ thật cảm thấy hết sức thẹn thùng, không có cách nào có thể đối mặt với Hạng Ngạo Thiên được, nam nhân kia vốn là ca ca của nàng trên danh nghĩa, vậy mà, nàng lại cùng hắn vừa rồi làm ra những chuyện xấu xa đáng xấu hổ như vậy.
Hạng Ngạo Thiên cũng ngã lưng nằm xuống giường ở mé ngoài bên cạnh nàng, hắn lẳng lặng không nói một câu nói nào, đưa tay xoay người của Mai Tuyết Tình lại đối diện với thân thể của hắn, đồng thời tham lam mơn man lên khắp khuôn mặt nàng, bắt đầu bằng những nụ hôn nhẹ nhàng lên lông mày, má và cằm, rồi lướt lên vành môi nàng bằng đầu lưỡi, sau đó mê đắm hôn lên môi Mai Tuyết Tình.
Mai Tuyết Tình nhắm nghiền hai mắt, bộ dáng ra vẻ giả bộ cái gì cũng không biết, tùy ý Hạng Ngạo Thiên hôn. Thế nhưng, trong chốc lát hai người hô hấp cũng đều dồn dập hẳn lên.
Hạng Ngạo Thiên hơi thở gấp gáp cởi bỏ từng lớp y phục của Mai Tuyết Tình, bàn tay to nóng bỏng cũng luồn tới cởi bỏ phần nội y, nhẹ nhàng đỡ ngang lưng Mai Tuyết Tình, đôi bàn tay không ngừng vuốt ve mơn trớn, sau đó, từng chút từng chút một di chuyển qua trước ngực.
Mai Tuyết Tình bị hắn sờ soạng khiêu khích khiến cho cả người cũng nóng lên. Nàng không thể không mở mắt ra, run rẩy khẽ kêu lên: "Ca..."
Một tiếng "Ca" không chỉ đánh thức bản thân Mai Tuyết Tình, mà cũng đánh thức bản thân Hạng Ngạo Thiên.
Hắn nhanh chóng ngừng động tác, vội gượng đứng dậy nói: "Ta ra bên ngoài đi dạo một chút, ngươi cứ ngủ trước đi!"
Một đêm trôi qua, Mai Tuyết Tình cũng không hề chợp mắt, hoàn toàn thức trắng bởi vì Hạng Ngạo Thiên một đêm không về.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạng Ngạo Thiên toàn thân mang theo mùi rượu trở lại nhà trọ, hai người yên lặng thu thập hành lý, sau đó tiếp tục lên đường.
Suốt đoạn đường hai người không ai nói câu nào, không khí trầm mặc, Hạng Ngạo Thiên chỉ im lặng, vòng tay ngang qua người Mai Tuyết Tình giữ nàng ngồi trên lưng ngựa, ôm siết nàng vào trong lòng.
Dùng đôi cánh tay rắn chắc của chính mình vì nàng che chống gió bụi cùng ánh nắng mặt trời trên suốt cuộc hành trình.
← Ch. 052 | Ch. 054 → |