Vay nóng Tima

Truyện:Phi Tử Của Ca Ca - Chương 034

Phi Tử Của Ca Ca
Trọn bộ 136 chương
Chương 034
0.00
(0 votes)


Chương (1-136)

Siêu sale Lazada


Lúc nhàn rỗi thì ngắm hoa nở hoa rơi, mặc cho ngày tháng trôi qua như nước chảy mây trôi, từng ngày từng ngày hưởng thụ cuộc sống khoái lạc. (nguyên văn: Nhàn khán đình tiền hoa khai hoa lạc, mạn tùy thiên ngoại vân quyển vân thư, nhật tử nhất thiên nhất thiên đích hoạt lạc)

Trong Vô Tâm cung, lúc nào cũng vang tiếng cười.

Mai Tuyết Tình khéo léo cắt dưa chuột thành từng lát từng lát mỏng. Ngạo Mai cùng mấy tiểu cung nữ đắp lên trên mặt.

Thật là một khung cảnh thi vị tràn ngập sự yên bình cùng ấm áp chan hòa.

Các tiểu cô nương ngày càng cởi mở và lạc quan hơn rất nhiều. Theo sự chỉ dạy của Mai Tuyết Tình, các nàng cũng càng ngày càng biết biểu lộ sự tức giận.

"Liên nhi đâu?" Từ sáng sớm đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng Liên, thậm chí ngay cả lúc rửa mặt đều là tiểu Đào các nàng chăm lo. Mai Tuyết Tình nhịn không được hỏi.

"Mặt của Liên nhi bị muỗi đốt, giờ nổi mấy mụn đỏ, nàng đang ở trong phòng rửa mặt đấy!" Tiểu Đào vừa đắp dưa chuột lên mặt, vừa trả lời.

Đây là niên đại phân biệt đẳng cấp xã hội, trật tự tôn ti phân minh, nam tôn nữ ti không nói, ngay cả nữ nhân cùng với nữ nhân địa vị cũng có khác biệt như trên trời dưới đất.

Mai Tuyết Tình cùng Ngạo Mai thân phận công chúa cao quý, cư trụ trong điều kiện tốt là điều hiển nhiên. Ngay cả giường cũng được máng vải mỏng như cánh ve nhẹ như sương khói, mùa đông có thể giữ ấm, mùa hè có thể đuổi muỗi.

Các cung nữ sẽ không có đãi ngộ tốt như vậy.

Mai Tuyết Tình từng có ý nghĩ muốn trợ giúp các nàng, sau khi trãi qua thận trọng lo lắng, nàng đã từ bỏ ý nghĩ này. Các cung nữ khác đều không có được loại đãi ngộ này, hết lần này tới lần khác, các cung nữ của nàng được cải thiện điều kiện sống, các phi tử khác sẽ có ý kiến.

Mỗi người đều muốn hạ nhân trung thành với chính mình, nếu như chỉ cần nàng làm như vậy rồi, sẽ đắc tội với người ở hậu cung. Nàng thật sự không muốn gây thù địch nhiều lắm. Đáng thương các cung nữ chỉ có thể chịu làm mồi cho muỗi chích rồi.

"Ngạo Mai, chờ lúc ánh mặt trời không quá gay gắt, chúng ta ra ngự hoa viên dạo chơi một chút, thế nào?" Mai Tuyết Tình trưng cầu ý kiến Ngạo Mai.

"Được đó!" Từ sau khi sự kiện Mai Tuyết Tình đánh người, Ngạo Mai đối với nàng quả thực nói gì nghe nấy.

Tỷ tỷ tính tình đại biến, làm cho nàng ở trong cung cũng hãnh diện, ít bị các phi tần xa lánh cùng khi dễ nữa. Vốn dĩ, trong thời gian Ngạo Sương ốm đau bệnh tật, các phi tần trong lòng cũng ngầm khi dễ nàng.

Nói như thế nào, nàng cũng không phải là muội muội thương yêu nhất trong lòng hoàng huynh, cho nên, nàng cũng cố chịu đựng, đem ủy khuất nuốt vào trong lòng. Mặt khác, nàng cũng không nghĩ muốn gây thêm phiền toái cho hoàng huynh, lo lắng quốc gia đại sự, cũng đủ làm cho hắn phiền não, hao tâm tổn trí rồi, Ngạo Mai vốn là một nữ hài tử thông tình đạt lý.

Bây giờ bất đồng rồi, Ngạo Sương khỏi bệnh rồi, nàng chẳng những là một tỷ tỷ khỏe mạnh, mà hơn thế nữa còn là chỗ dựa vững chắc.

"Gọi Liên nhi lại đây đi, đừng chạm vào nữa, như vậy phiền toái lắm! Kêu nàng lại đây cũng đắp chút dưa chuột, hơi lành lạnh, so với nàng dùng nước rửa thoải mái hơn nhiều!" Người cổ đại cũng thật ngu ngốc, chưa từng nghe nói qua, bị muỗi cắn, lại dùng nước rửa! Hay có lẽ chính mình tài sơ học thiển kiến thức nông cạn rồi!

Mai Tuyết Tình cúi đầu, một tay day day giữa trán thầm nghĩ.

"Đúng rồi, ta như thế nào đã quên, chúng ta vừa mới ăn xong quả cam, còn lại vỏ cam đâu?" Mai Tuyết Tình chợt nhớ tới một việc, vội hỏi.

" Đã ném..." Tiểu Thanh nhanh nhảu trả lời, "Ta mới vừa ném đi." Tưởng rằng công chúa muốn trách tội nàng, thanh âm có chút mất tự nhiên.

"Đi tìm trở về đây, rửa sạch sẽ, phơi khô." Mai Tuyết Tình phân phó.

Mấy người cung nữ vội vàng đi ra ngoài tìm vỏ cam.

"Tỷ tỷ, ngươi là có dụng ý gì?" Ngạo Mai khó hiểu.

"Phơi khô, buổi tối đưa cho Liên nhi các nàng dùng để hun muỗi" Mai Tuyết Tình giải thích, "Khi ngươi hồi cung, cũng mang về một ít, đừng để cho các nàng bị muỗi cắn mà trúng độc!"

"Dùng được sao?"

"Thử một lần đi!" Mai Tuyết Tình từng nghe mẹ nói qua, nhưng mà chưa bao giờ làm thử, nàng cũng không biết có hiệu quả không, nhưng mà, đó cũng là một cách, còn hơn so với bị muỗi đốt còn tốt hơn nhiều.

Khi trời chiều nghiên về phía tây, Mai Tuyết Tình cùng Ngạo Mai rời khỏi Vô Tâm cung.

Ngoài cửa, Liên nhi mấy người đã đem vỏ cam rửa, để một bên phơi khô.

Phía tây bầu trời dấy lên vài đám mây đỏ rực, một loài chim nhỏ gọi không biết tên gọi kêu to, tiếng kêu gọi lanh lảnh như hối thúc đến lúc phải về tổ.

Không khí tươi mát, phong cảnh tươi đẹp, nhưng thật ra lại không có chỗ nào tốt để thích hợp tản bộ.

"Ngạo Mai, trong ngự hoa viên này, nơi nào cây cỏ nhiều?" Mai Tuyết Tình cùng Ngạo Mai thong thả tản bộ đã đi vào Ngự hoa viên.

"Khu vườn phía bắc cây cỏ nhiều một chút, chỗ đó hiếm có người lui tới, cho nên, hạ nhân cũng tiện thể cũng không chăm sóc tốt."

"Đi, chúng ta đến đó đi dạo!" Mai Tuyết Tình nắm tay Ngạo Mai đi ở phía trước.

Liên nhi đi theo phía sau, "Công chúa, đi vào trong đó để làm chi, nơi đó có muỗi nhiều lắm!" Liên nhi sợ bị muỗi cắn.

"Tới rồi sẽ biết, chính là vì làm cho các ngươi sau này ít bị muỗi đốt, mới đi đến đó!"

Không rõ có ý tứ gì, Liên nhi gấp gáp đi theo sát phía sau hai vị công chúa.

Đi qua cây cầu nhỏ có nước chảy, xuyên qua rừng cây cổ thụ che kín trời, lướt qua lầu các đình quán, nhiều lần quanh co, mới nhìn thấy một mảnh đất rộng bằng phẳng. Trên mặt đất cỏ dại mọc thành bụi um tùm, xem ra, thật sự là ít có người đến, nếu không, không thể thành quạnh quẽ hoang vu như thế.

Cảm nhận được mặt đất rung động cùng âm thanh lào xào trong gió, trong lùm cây rậm rạp phía trước những chú chim sâu bé nhỏ đồng nhất hoảng loạn bay lên.

"Công chúa... Không hay rồi, ta vừa bị muỗi cắn..." Liên nhi kêu to.

Tiếp đó, ba người nhịn không được bật cười lên ha ha.

Tiếng cười vui vẻ vui sướng từ người cũng lây sang các chú chim, chúng nó cũng cất tiếng kêu huyên náo cả một khúc vườn.

Mai Tuyết Tình vạch một bụi cỏ dại, tìm kiếm.

"Công chúa, tìm cái gì vậy? Người nói qua một tiếng, ta cũng giúp ngài tìm kiếm!" Liên nhi bối rối.

"Tìm nó!" Mai Tuyết Tình nhổ lên một gốc cây cỏ, làm mẫu đưa cho Ngạo Mai cùng Liên nhi xem qua, "Chính là cây cỏ như vậy, hễ nhìn thấy cũng đều nhổ hết lên!"

"Tỷ tỷ, nó có thể dùng làm cái gì?" Ngạo Mai hỏi.

"Loại cây cỏ này gọi là cây ngãi, có thể an thai cầm máu còn có thể hun đuổi muỗi!" Mai Tuyết Tình giải thích, "Nhổ lên nhiều một chút, phơi khô dự trữ."

Mai Tuyết Tình làm mẫu dẫn đầu ba người cùng nhổ cỏ, ba người nói nói cười cười, cũng không cảm giác được mệt nhọc, khoảng thời gian không dài, đã nhổ lên được rất nhiều.

Sắc trời dần dần sụp tối, ba người đều ôm một đống cây ngãi đi trở về.

"Ô... Ô..." Có tiếng nữ nhi nức nở trong gió.

"Đừng khóc nữa, ai bảo chúng ta vốn là hạ nhân chi... Mau trở về đi thôi..." Âm thanh của một nữ nhân khác khuyên bảo.

Mai Tuyết Tình dừng bước, theo thanh âm hướng đến bên cạnh lùm cây thấp rậm rạp.

Ngạo Mai cùng Liên nhi cũng phát hiện sự khác thường, vừa theo sát ở phía sau, hướng tới gần lùm cây thấp rậm rạp.

"Là ai, ở nơi nào... Mau ra..." Mai Tuyết Tình lên tiếng quát.

Tiếng khóc nức nở im bặt.

"Mau ra... Nếu không ra, bổn cung kêu bọn thị vệ đến bây giờ!" Mai Tuyết Tình cao giọng.

Người ở phía sau lùm cây thấp rậm rạp vừa nghe, có người tự xưng "bổn cung", vậy khẳng định người kia vốn là một vị chủ tử. Muốn tránh cũng tránh không khỏi.

Sau lùm cây, chậm cạhp lộ ra hai nàng hầu.

"Các ngươi là người thuộc cung nào?" Mai Tuyết Tình hỏi.

"Khải bẩm công chúa, nô tỳ vốn là người trong cung Nghi phi!"

"Cung Nghi phi?" Mai Tuyết Tình đứng đó tinh tế đánh giá. Ồ, đây không phải cung nữ ngày đó bị nàng bạt tai sao! Ngày đó, ngang ngược ngông cuồng, hôm nay, như thế nào cũng khóc ngồi đây?

"Ngươi tên là gì?" Mai Tuyết Tình nghiêm mặt hỏi.

"Khải bẩm công chúa, nô tỳ tên gọi Tiểu Phượng!" Tiểu Phượng cũng biết công chúa lợi hại như thế nào rồi, cho nên, lúc lên tiếng nói, trong lòng không khỏi run sợ.

"Còn ngươi...?" Mai Tuyết Tình ánh mắt vừa lại chuyển hướng lên người kia. "Nô tỳ tên gọi tiểu Thúy, vốn là người trong cung Đông phi!"

"Trời cũng đã trễ thế này, giờ các ngươi không có ở trong cung hầu hạ chủ tử mình, chạy trốn đến nơi này làm cái gì?"

Còn ở sau lưng chủ tử nói lời châm chọc, đều là cái gì hạ nhân?

Không biết Liên nhi các nàng có hay không cũng ở sau lưng bàn luận nàng, sau này, tìm thời điểm thích hợp, hù dọa bọn Liên nhi hỏi mới được, nhàn rỗi cũng là không có việc gì làm, đùa bỡn các nàng mới được! Biết đâu ở sau lưng bàn luận nàng!!

Mấy người hạ nhân của nàng, được nàng nuông chiều đích thực vui vẻ không còn bộ dạng hạ nhân rồi! Có điều là đối với nàng càng ngày càng trung thành và tận tâm.

"Nô tỳ..." Hai người nhìn thoáng qua nhau, muốn nói nhưng dừng lại.

"Nói... Muốn nói thì nói đi!" Mai Tuyết Tình ra lệnh.

"Công chúa..." Hai người phác một tiếng quỳ xuống.

"Đông phi không tìm thấy châu hoa, tiểu Thúy phụ trách giúp Đông phi rửa mặt, cho nên... Cho nên tiện thể... Đã nói tiểu Thúy trộm mất châu hoa, vì vậy đâm tiểu Thúy!"

"Ngươi rốt cuộc có trộm châu hoa của Đông phi hay không?" Mai Tuyết Tình cao giọng nói, nghĩ muốn làm cho các nàng một chút sợ hãi.

"Công chúa, nô tỳ thật sự không có!" Tiểu Thúy nước mắt ràn rụa chảy xuống, nàng vội vàng đề cập bản thân mình biện bạch, "Nô tỳ nếu cầm sẽ chết không được tử tế!"

"Được rồi, các ngươi đứng dậy nói chuyện!" Mai Tuyết Tình như là nhớ tới cái gì, hỏi đến Tiểu Phượng, "Chuyện của Tiểu Thúy, ngươi làm sao mà biết được rõ ràng như thế?"

"Khải bẩm công chúa, tiểu Thúy vốn là hài tử của thúc thúc nô tỳ, nàng từ nhỏ vốn rất nhát gan, nàng sẽ không dám trộm đồ vật đâu!" Tiểu Phượng thay tiểu Thủy nói lời bất bình.

"Ta xem xem, đâm ở đâu?"

Tiểu thúy vén lên ống tay áo, phía trong sườn cánh tay, có một vết châm nhỏ bằng đầu ngón tay út, đang cuồn cuộn chảy máu ra bên ngoài.

"Đây là dùng cái gì đâm?" Mai Tuyết Tình lần đầu tận mắt nhìn thấy loại hình phạt này, trước kia đều là nghe nói hoặc là thấy từ trong phim trên TV.

"Trâm cài tóc..." Tiểu thúy trả lời, thấy công chúa không giống người xấu, nàng nói chuyện cũng lưu loát hơn nhiều.

"Công chúa, chúng ta đi thôi..." Liên nhi giật nhẹ ống tay áo Mai Tuyết Tình, ám chỉ nàng nhanh đi, đừng xen vào chuyện của người khác, tuyết trước cửa nhà mình tự quét, sương mái nhà người chớ bận tâm.

Hơn nữa a hoàn Tiểu Phượng kia, lúc trước lại còn đưa tay đánh nàng, Liên nhi vừa thấy đến nàng, thất khiếu đã bốc khói, hận không thể cắn vào cái miệng giảo hoạt của nàng ta giải mối hận trong lòng. Đánh nàng, làm nàng ở trên giường hết hai ngày, trên mặt ứ máu sưng bầm đen, phải mất bao nhiêu ngày sau mới nhạt đi, làm cho nàng không cách nào gặp người khác.

"Công chúa..." Thấy công chúa không có ý đi, Liên nhi vừa lại một lần nữa nhắc nhở, "Công chúa, Tiểu Phượng chính là ngày đó..."

"Ta biết..." Mai Tuyết Tình không để ý đến Liên nhi, "Ta biết ngươi về điểm này trẻ con lòng dạ hẹp hòi! Nhanh lên giúp ta vò nát một ít lá cây ngãi!"

"Tỷ tỷ, có thể dùng được sao?" Ngạo Mai cũng trợ giúp vò nát một ít lá cây.

Mai Tuyết Tình cũng không biết có thể hữu hiệu hay không, chỉ biết lá ngãi vốn là một loại trung dược, có thể điều hòa khí huyết, an thai cầm máu, đều là trên lý luận, trong thực tế, nàng cũng chưa bao giờ dùng thử qua.

Dùng được thì tốt, không dùng được cũng không sao, trước đem đắp lên vết thương cầm máu hơn nữa có còn hơn không.

Cái lỗ nhỏ sâu như vậy, thật làm cho người ta đau lòng rồi, đều vẫn còn là hài tử, như thế nào lại nhẫn tâm hạ thủ được!

"Liên nhi, ngươi nhanh đi tìm Khai ngự y, nói tay của ta đã bị quẹt sướt da chảy máu rồi, muốn một ít dược cao cầm máu tiêu trừ chỗ sưng!" Mai Tuyết Tình nhằm vào nàng yêu cầu dược một cách tự tin, e rằng nếu nói tiểu Thúy bị thương sẽ chậm trễ mất.

"Công chúa..." Liên nhi hết sức không tình nguyện, "Ta không đi... Các nàng đều tâm địa độc xà, ngài đối với các nàng ấy tốt, cũng vô dụng!"

Tiểu Phượng biết Liên nhi không đi là có nguyên nhân, nàng ta có chút đuối lý, ai kêu chính mình lúc đầu đối với Liên nhi như vậy làm chi! Phong thủy luân lưu chuyển, cái này kêu là báo ứng.

"Tỷ tỷ, ta đi cho..." Ngạo Mai tiếp nhận nói.

"Muội muội, không cần ngươi đi. Liên nhi, ngươi đi! Bây giờ phải đi, đi nhanh về nhanh!"

Mai Tuyết Tình ánh mắt sắc bén vô cùng, trừng mắt ngó Liên nhi.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-136)