Ngươi thứ tao hóa này
← Ch.05 | Ch.07 → |
Tiểu Nguyệt một đêm ngủ ngon, duỗi người, bên ngoài trời đã sáng hẳn, liền đứng lên, nam nhân mang mặt nạ kia không ở đây, tất cả đều bình thường.
Lại là một ngày nhàn nhã thong thả.
Buổi tối, sau khi Tiểu Nguyệt đã ngủ, cửa đột nhiên mở ra, một bóng đen tiến vào, Tiểu Nguyệt biết là hắn, cũng không lập tức đứng dậy, nàng biết hắn muốn đi phòng tắm rửa mặt.
Hắc ảnh lóe lên trong chốc lát, liền đi phòng tắm, Tiểu Nguyệt nghe được tiếng nước ở nơi xa, cảm giác được hắn đã đi ra, xuống giường rót cho hắn ly trà, "Ngươi bị thương sao?"
Nam nhân liếc nàng một cái sắc lạnh khóa trụ nàng, Tiểu Nguyệt rùng mình một cái, "Rất... Rất nghiêm trọng sao?"
Nam nhân tới gần nàng, Tiểu Nguyệt gian nan mà ngẩng đầu, chính là loại cảm giác này, thật đáng sợ.
Nam nhân không nói chuyện, Tiểu Nguyệt lại lĩnh ngộ được, cũng không biết là bản năng muốn sống sót hay gì đó, nàng trả lời nói: "Ta là... Ta là thấy tư thế đi đường của ngươi có chút, có chút kỳ quái, mới, mới nghĩ ngươi có phải bị thương hay không..."
Nam nhân nghiêng nghiêng đầu, Tiểu Nguyệt biết chính mình đáp đúng rồi, tiếp tục nói: "Chính là cảm giác chỗ eo bên phải của ngươi có hơi cứng đờ."
Tiểu Nguyệt thấy sự nghi hoặc trong mắt nam nhân càng sâu hơn, chỉ là nàng vắt hết đầu óc cũng không đoán ra hắn rốt cuộc còn nghi hoặc cái gì, nhất thời cũng không dám nói lung tung, chỉ sợ chọc giận hắn.
Nam nhân đột nhiên không nhìn nàng nữa, quay đầu đi lấy băng gạc, cởi quần áo, ý bảo nàng đi qua.
Đến gần Tiểu Nguyệt mới nhìn thấy eo hắn bị thương, miệng vết thương đã được rửa sạch sẽ, hơn nữa còn được bôi thuốc mỡ nhưng vẫn còn đang chảy máu, cũng không phải rất sâu, nhưng rất dài, nàng tiếp nhận băng vải, thay hắn quấn băng vải lên, đôi tay nàng vòng lấy eo hắn, một vòng lại một vòng, làn da hắn trắng nõn, những chỗ không có vết thương vô cùng... Non min?
Không, đây không phải non mịn, là... Tươi trẻ?
Đúng, tươi trẻ, đây là làn da của thiếu niên.
Trong lòng Tiểu Nguyệt nhảy dựng, nàng vẫn luôn cho rằng hắn đại khái hai mươi mấy, nhưng mà nhìn làn da, giống như chỉ là thiểu niên mười bảy, mười tám tuổi, chẳng lẽ là một thiếu niên?
Không thể nào, nàng đã mười chín, loại tiểu thiếu gia thiếu niên này còn nhìn trúng nàng? Cũng nói không chừng, rốt cuộc hắn thích ngực lớn, không phải nữ nhân thành thục mới có thể lớn sao?
Quả nhiên là luyến mẫu đi? Thật dị dạng...
Tiểu Nguyệt vừa phán đoán, động tác trong tay cũng không dừng lại, làm xong liền lui về sau vài bước mới phát hiện nam nhân vẫn luôn nhìn nàng.
Nàng khẩn trương mà nắm chặt tay, trên mặt không có biểu cảm gì.
Nam nhân lại không làm cái gì, đứng dậy thổi đèn lên giường.
Tiểu Nguyệt sờ soạng đi đến mép giường, mới vừa bò lên giường đã bị nam nhân kéo qua, hắn đè ở trên người nàng, rất nặng.
Tiểu Nguyệt nghe được tiếng hắn cởi quần áo, không khỏi nhớ lại ngày hôm qua hai người hoan ái, tim đập đột nhiên nhanh hơn, ngượng ngùng xoắn xít mà đi cởi quần áo, còn chưa thoát xong hắn liền duỗi tay lại phía nàng, Tiểu Nguyệt không nhúc nhích, mặc hắn sờ, hắn lại không sờ loạn, lòng bàn tay dán lên trái tim của nàng, như là biết tim nàng đập nhanh hơn, đang nghe tiếng tim nàng đập vậy.
Lòng bàn tay hắn thô ráp, hẳn là hàng năm luyện đao hoặc là... Cầm bút? Tiểu Nguyệt không rõ lắm, chỉ thấy cảm giác ấm áp lại thô ráp này làm nàng dày vò.
Rõ ràng không đau không ngứa, nàng cũng không biết chính mình đang dày vò cái quỳ gì.
Nàng càng ngày càng nóng, tim đập cũng càng lúc càng nhanh, nhịn không được kéo quần áo của chính mình xuống.
Đây là một sự ám chỉ mãnh liêt, nam nhân cũng đáp lại ám chỉ này, hắn bắt đầu mạnh mẽ đùa bỡn nàng, nhìn nàng biến thành một hồ xuân thủy dưới bàn tay hắn.
Hai người giằng co qua lại, quần áo đều thoát hết, Tiểu Nguyệt ngồi xếp bằng ở trên đùi hắn, mà hắn đang ngậm lấy đầu v* của nàng mà đánh vòng, thật thoải mái... Ý thức của Tiểu Nguyệt bắt đầu mê loạn, môi lưỡi khát khô.
Khát nước quá, muốn uống nước, nhưng mà lại không muốn rới khỏi hắn.
Nam nhân buông nụ hoa trong miệng ra, muốn đổi sang một cái khác, Tiểu Nguyệt đột nhiên ôm lấy mặt hắn, ngậm lấy môi hắn, có lẽ là trong miệng hắn không có hương vị gì, nước miếng rất loãng, cũng không sền sệt, cũng có lẽ là nàng thật sự là quá khát, Tiểu Nguyệt ngậm lấy môi hắn xong liền bắt đầu hút nước miếng trong miệng hắn.
Hơi thở độc đáo của hắn từ chóp mũi phun lên mặt nàng, mà nàng như giống cái bị hấp dẫn đến, cuồng loạn dâm mĩ, nàng ấn hắn ở dưới thân, tứ chi quấn lấy hắn, như là dây leo sống dựa vào hắn.
Tiểu Nguyệt không hiểu hôn môi, cũng chưa từng hôn môi qua, nàng chỉ là muốn hút... nước miếng trong miệng hắn, nàng cũng không biết vì sao chính mình sẽ làm loại việc này, đổi lại trước kia nàng chỉ cảm thấy ghê tởm, nhưng hiện tại...
Nam nhân đột nhiên bị nàng chủ động như vậy, có chút ngây ngẩn, sau khi lấy lại tinh thần liền ôm nàng lật người, lại lần nữa đoạt lại quyền chủ động. Chỉ là hắn cũng không biết hôn môi như vậy, hắn cũng chưa hôn người khác... Mỗi lần đều là trực tiếp làm, cho nên đối với cảm giác tiếp xúc này cảm thấy mới mẻ lại mỹ diệu.
Hắn duỗi lưỡi liếm nàng, nàng đáp lại hắn.
Rõ ràng hai người ngay cả lời nói cũng đều không nói vài câu, rõ ràng vừa rồi hắn còn dọa nàng.
Rõ ràng...
Chính là Tiểu Nguyệt đã sắp phát điên rồi, nàng nỗ lực thả lỏng thân mình làm hắn càng tiến sâu vào, nàng khát vọng bị hắn đoạt lấy, ngoài miệng, trên người, tất cả.
Hắn vào được, thật sâu, thật mạnh, khoái cảm che trời lấp đất bao phủ nàng.
Làm nàng liền muốn cứ như vậy... Bị hắn thao đã chết mới thôi.
Nam nhân trên người nàng cũng thở hổn hển ra tiếng, hắn khắc chế mà ngừng lại, bình phục thân thể cảm nhận được khoái cảm thật lớn, nhìn nữ nhân dưới thân, hắn mới vừa rồi thiếu chút nữa đã mất đi lý trí.
Tiểu Nguyệt hé mắt, như là bất mãn hắn dừng lại, chân nhỏ quấn lên eo hắn, lắc mông nghênh hướng hắn, thấy hắn không dao động, trong lúc ái dục đánh sâu vào hạ thế thế nhưng duỗi tay vuốt ve ngực của chính mình, trực tiếp mà sắc dụ hắn.
Cái này làm nam hoàn toàn thanh tỉnh, khóe miệng dưới mặt nạ khẽ nhếch, thầm nghĩ, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có thể chơi ra cái đa dạng gì.
Tiểu Nguyệt chính mình động cũng không nhanh được, trong lòng nôn nóng, chỉ nângthân trên, lá gan lớn lên mà đẩy hắn ấn ở trên giường, chính mình khóa ngồi ở trên người hắn nhấp lên, từ trên xuống dưới, bởi vì là chính mình động, cho nên mỗi một lần đều dùng hết sức lực mà cắm đến không thừa chút nào bên ngoài, "A... Thật sự quá sung sướng..."
Đôi mắt nàng mê ly, mị nhãn như tơ, kiều nhan hồng hàm xuân, một tay nàng chống ở ngực hắn, một tay không tự giác mà vuốt ve xương quai xanh của mình, khoái cảm một đợt lại tiếp một đợt dâng lên, mà chính nàng động thật sự rất mệt, muốn câu dẫn hắn lộng nàng, vì thế dù cảm thấy thẹn cũng nói lời khiêu khích, "Người ta sướng quá, quá thoải mái, còn muốn, muốn ngươi lộng..."
"Quá tao, ngươi thứ tao hóa này!" Đây là câu đầu tiên hắn nói với nàng.
Tiếng nói vừa dứt, hắn đứng dậy đem nàng ấn ở dưới thân, Tiểu Nguyệt lộ ra nụ cười vui vẻ, nàng biết nàng lập tức liền có thể sướng thăng thiên! Lại không biết nụ cười vô ý thức này của nàng mê hoặc hắn thật sâu.
Nam nhân bị Tiểu Nguyệt câu dẫn tới rồi, đem nàng đè ở dưới thân hung hăng mà trừng trị hồi lâu, sướng đến mức Tiểu Nguyệt không còn ý thức, cuối cùng chỉ biết đem chân nhỏ mở ra, cuối cùng trong đầu chỉ có một ý thức, mở chân ra liền sẽ sướng, liền sẽ vẫn luôn sướng, lại mệt cũng muốn mở ra...
Sau khi nam nhân tiết ra trên người Tiểu Nguyệt, đem mặt ghé vào trên vú nàng, không cam lòng mà nói câu, "Trời sinh tao hóa."
Tiểu Nguyệt sau khi trải qua khoái cảm cực hạn thì đã thoải mái dễ chịu mà ngủ rồi, ban đêm nàng lại tỉnh, nam nhân vẫn giữ tư thế lúc trước, nghĩ hắn cũng là lộng xong liền ngủ rồi.
Ngực Tiểu Nguyệt bị ép tới khó thở, nàng xê dịch thân mình, nam nhân cũng trở mình theo, lại không tỉnh.
Mảnh ngói hở trên đầu bắn vào một chút ánh trăng, chiếu vào đỉnh đầu nàng.
Tiểu Nguyệt quay đầu nhìn hắn, hôm nay hắn vẫn là mang mặt nạ vàng, chỉ là hoa văn phía trên không phải đôi mắt, mà là một đóa mây bay.
Mặt nạ này thật sự là vàng sao? Tiểu Nguyệt không khỏi nhìn kỹ, hình như là vàng, rất giống hoa tai vàng Đồng lão gia thưởng cho nàng. Mặt nạ có hơi lỏng, à, hơn phân nửa là do vừa rồi lúc hắn gặm nàng bị lỏng ra, phía sau mặt nạ là mấy cái dây buộc có tính dai rất mạnh, mà dây buộc có chút buông lỏng.
A, Tiểu Nguyệt cắn cắn môi.
Hắn trông như thế nào, ta thật sự không muốn biết, ta không muốn biết, Tiểu Nguyệt quay người đi.
Qua một hồi lâu, Tiểu Nguyệt yên lặng mà xoay người lại, liền xem một chút, xem một chút thôi.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |