Vẫn là làm cùng nữ nhân này mới thoải mái
← Ch.11 | Ch.13 → |
ha mẹ mắng nàng, nàng chính là cái tiện nhân, hắn cũng mắng nàng, nàng chính là cái tao hóa.
Nam nhân nhìn nữ hài gầy trơ cả xương trước mắt, nàng ngây người trong một cái chớp mắt liền bị dọa khóc, sau đó giống như quên mất chính mình còn đang trong tình thế nguy hiểm, vong tình mà khóc lên.
Hắn cọ chủy thủ qua cổ nàng, "Không được khóc, ngươi ngoan ngoãn thì ta sẽ không giết ngươi."
Tiểu Nguyệt bĩu môi, không để ý đến hắn, sau một lúc lâu, nàng hỏi giọng mang theo tiếng khóc nức nở: "Ta không giãy giụa, ngươi nói cho ta biết tên ngươi là gì?"
"Ta tên Lục... Bát."
"Ngươi gạt người."
"Ta không lừa ngươi, ta đứng thứ tám trong nhà."
"Nhà ngươi làm nghề gì?"
"Trong nhà làm buôn bán vải vóc, nếu ngươi cứu ta, ta sẽ báo đáp ngươi, muốn tiền hay gì đó đều có thể. Ta chỉ là sợ ngươi làm ta bị thương nên mới làm như vậy, hiện tại ta sẽ buông chủy thủ, ngươi từ từ quay sang đây đi."
Tiểu Nguyệt không nhúc nhích, nàng nhẹ nhàng hỏi: "Muốn báo đáp cái gì cũng có thể chứ?"
Lục Bát cảm thấy nữ hài này có chút kỳ quái, nhưng lại không thể nói ra kỳ quái ở chỗ nào, bây giờ hắn cần người ta giúp đỡ, chỉ có thể kiên nhẫn nói: "Đúng vậy."
"Ta đây muốn... Ta muốn người của ngươi. Có được không?"
Lục Bát mặt trắng bệch, "Lấy thân báo đáp?"
Tiểu Nguyệt ác liệt mà nhếch khóe miệng, nàng mới không tin hắn thật sẽ báo đáp, nhưng mà nàng vẫn rất vui vẻ mà ghê tởm hắn, dù sao bây giờ nàng nói cái gì chắc chắn hắn cũng đều sẽ đáp ứng, "Không khác nhiều lắm."
"... Được." Lục Bát bắt tay đặt ở trên vai nàng, "Vậy chúng ta đi thôi."
Tiểu Nguyệt vẫn không nhúc nhích, nàng đột nhiên hỏi: "Ngươi có cùng nữ nhân làm quá cái kia sao?"
Lục Bát đã sắp hết kiên nhẫn, bực bội nói, "Không có." Hắn không dám nói có, nhỡ đâu là cái người cố chấp, vậy không phải là xong rồi sao.
"Nhưng ta đã cùng nam nhân khác làm, ngươi sẽ ghét bỏ ta sao?"
Lục Bát thấy nữ nhân này đúng là phiền chết, chờ hắn thoát nạn liền lập tức giết nàng ta, ngoài miệng lại đáp: "Không chê."
"Thật sao?"
"Thật."
"Được, ta tin tưởng ngươi." Nàng tin tưởng hắn không chê, bởi vì hắn thấy qua Đồng lão gia làm những chuyện đó với nàng, hắn cũng không ghét bỏ, còn mang nàng về nhà.
Có thể chính là từ lúc ấy, nàng tuy rằng chưa nói, lại cảm kích hắn từ đáy lòng.
Nàng không thích Đồng lão gia, nàng vẫn luôn giả bộ như không có việc gì, vô tâm vô phế, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy ghê tởm, ghê tởm đến muốn chết, hắn lại giết lão nhân ghê tởm đến muốn chết kia, còn tiếp nhận nàng đã từng bị người ghê tởm như vậy chạm qua.
Lúc ấy, nàng là được cứu rỗi.
Cho dù nàng bị hắn giết một lần, vậy cũng là báo đáp ân tình nàng thiếu hắn đi.
Nàng chậm rãi quay mặt đi, thưởng thức biểu tình khiếp sợ của hắn, "Đi, đi ra ngoài đi."
Cho dù Tiểu Nguyệt trời sinh thần lực, chờ đưa được Lục Bát về đến nhà cũng mệt đến giống như chó rơi xuống nước.
Đóng cửa xong nàng liền lột sạch quần áo của Lục Bát, sau khi hắn nhận ra Tiểu Nguyệt cũng không giả vờ nữa, tùy nàng bài bố, nhìn nàng dùng mảnh sứ cắt đi những chỗ thịt hôi thối trên người hắn, sau đó bôi thuốc, băng bó.
Hắn vẫn luôn nhìn nàng, giống như lúc trước, không nói lời nào, chỉ nhìn.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn ăn thịt tươi, Tiểu Nguyệt cho hắn màn thầu cũng không ăn, Tiểu Nguyệt chỉ phải nấu miếng thịt duy nhất kia cho hắn ăn. Lúc nhìn hắn ăn, nàng vẫn không ngừng nuốt nước miếng, cũng không thấy hắn để lại cho nàng một miếng nào.
Quả nhiên là nam nhân vô tâm.
Đến lúc vào đêm, Tiểu Nguyệt lại đổi thuốc cho hắn.
Các người muốn hỏi thuốc là từ đâu tới, là Tiểu Nguyệt làm việc thêu được nhận tiền, vừa nhận đến tay, nàng liền đi mua thuốc trị thương, nàng biết trên người hắn có vết thương nặng bị thối rữa, lần trước từ xa xa nàng cũng ngửi thấy mùi hôi, bởi vì nàng cũng từng thảm như vậy.
Nàng vẫn luôn nghĩ hắn sẽ được người khác cứu, nhưng mà nàng vẫn đi mua thuốc, nàng cũng không biết vì sao, cho tới bây giờ nhìn thấy hắn, rốt cuộc nàng đã biết.
Nàng chính là đồ biến thái, yêu một cái đồ biến thái khác.
Tiểu Nguyệt xuống tay không nhẹ, Lục Bát cũng không kêu đau, làm xong nàng liền đi đóng cửa, sau đó nằm lên giường ngủ.
Thật kỳ quái, rõ ràng nàng có thể làm như thấy chết không cứu hắn, hắn rõ ràng cũng có thể cầm đao đâm vào ngực nàng, rõ ràng bọn họ chán ghét đối phương như vậy, lại có thể hài hòa mà nằm trên một cái giường.
Tiểu Nguyệt nhìn góc cạnh khuôn mặt hắn trong bóng đêm, cảm thấy hắn thật sự quá đẹp, cái mũi rất cao, thật tuấn tiếu.
À, nam nhân này dựa vào bề ngoài mà sống sót, so với nàng dựa vào ngực mà sống sót không phải cùng một loại người sao.
Lục Bát quay đầu nhìn nàng, Tiểu Nguyệt nhanh chóng nhắm mắt lại, trở mình đưa lưng về phía hắn.
Cảm giác hắn dịch đến phía sau nàng, tay hắn nằm lấy ngực nàng, "Tao hóa chính là tao hóa, ngay cả gầy đến da bọc xương mà vú vẫn là có thịt."
Tiểu Nguyệt cũng không sợ hiện tại hắn giết nàng, trả lời một cách mỉa mai, "Vú của tao hóa ngươi còn sờ đến nghiện còn gì?"
Cảm giác lực đạo trên ngực tăng thêm, phía sau truyền đến giọng nói hung tợn của hắn: "Tao hóa!"
Nói xong hắn liền lật người nàng lại, kéo quần áo của nàng, Tiểu Nguyệt dùng sức đấm lên miệng vết thương của hắn, Lục Bát cũng không dừng tay, thẳng đến khi cởi sạch nàng, hắn ngậm lên nụ hoa, Tiểu Nguyệt cũng không đấm hắn, nàng cảm thấy chính mình giống như con nhện cái, bị con nhện đực lộng trụ, sau đó liền không còn nanh vuốt.
Lúc Lục Bát đâm vào cơ thể nàng, hắn hung hăng mà thở dài một hơi, chỉ có chính hắn biết, không có nữ nhân này, chuyện đó với hắn chưa từng thoải mái, lúc dựa vào chính mình giải quyết cư nhiên vẫn là ý dâm nàng, thật là cái tao hóa!
Sau khi hắn giết nàng liền bảo lão mụ tử ném nàng đi, lúc ấy cũng không cảm thấy cái gì, qua mấy ngày muốn nữ nhân mới cảm thấy quyết định ném nàng có chút qua loa, không có cách nào, chỉ có thể kêu lão mụ tử đưa nữ nhân khác đến.
Mấy người phụ nhân lúc đầu đưa đến cũng không hài lòng, hắn nghĩ chắc chắn là do ngực không đủ lớn, vì thế còn đặc biệt nói muốn vú bự, mấy người phụ nhân sau đó đều ngực lớn, nhưng làm cùng những người đó cũng không thể tìm thấy cảm giác vui sướng tràn trề trước đó, hắn liền bắn, không có cảm giác thỏa mãn mãnh liệt này, thậm chí không thoải mái bằng hắn tự ý dâm nàng.
Cho nên khi phát hiện nàng không chết, còn bị lão tứ coi trọng, trong lòng hắn là cực kỳ, cực lỳ khó chịu.
Sau đó hắn làm nhiệm vụ thất bại, nhưng cũng may các huynh đệ vẫn an toàn, không có tổn thất gì, lại không nghĩ hắn bị người đuổi tới nơi này, nếu không phải hắn bị thương nặng cố ý giả chết, chị sợ cũng không thể trốn thoát.
Lúc bị nhốt ở trong núi, hắn đã hận cái tao hóa kia, chửi nàng trong lòng đến tám vạn lần, đời này hắn nếu chết ở chỗ này đều là do cái tao hóa kia sai, nếu không phải nàng câu dẫn đến hắn thất thần, hắn làm sao lại thất thủ được?
Mà hắn ở trong núi nghĩ đến khi lão tứ trở về liền phải ngày ngày làm nàng, nghĩ đến nàng ở dưới thân lão tứ cũng là bộ dạng cá chết đến chết đi sống lại kia lại càng hận thảm nàng!
Hắn là một sát thủ vô tâm không có cảm tình, lại bởi vì một nữ nhân mà hận thành như vậy.
Đại khái là ý trời đi, tại nơi núi sâu rừng già này, cái thứ ngu xuẩn này đều còn có thể đụng tới hắn.
Hôm nay không thao lạn nàng, đầy trời lửa giận của hắn liền không có chỗ phát tiết!
← Ch. 11 | Ch. 13 → |