Nam nhân đeo mặt nạ
← Ch.02 | Ch.04 → |
Vinh Tiểu Nguyệt là người có yêu cầu rất thấp rất thấp, khi còn nhỏ ở nông thôn điều kiện không tốt, không được sống mấy ngày tử tế, chỉ cần có ăn có uống, không đánh nàng, nàng liền cảm thấy người kia thật là tốt, tỷ như Đồng lão gia, lớn hơn nàng hai mươi tuổi, nàng làm thiếp cho ông ta cũng không cảm thấy ủy khuất, lúc Đồng lão gia đối xử tốt với nàng nàng còn vô cùng cảm động.
Theo lý thuyết nam nhân này trẻ tuổi hơn Đồng lão gia, lại cho nàng ăn cho nàng uống, tuy là trong tình sự có chút lỗ mãng cũng không đến mức làm Vinh Tiểu Nguyệt không thích. Nguyên nhân lớn nhất khiến nàng không thích hắn chính là Vinh Tiểu Nguyệt căn bản chưa thấy qua khuôn mặt của hắn như thế nào! Ngươi có thể thích một người luôn đeo mặt nạ sao? Hơn nữa mặt nạ còn khó coi, âm trầm trầm. Huống chi nam nhân đeo mặt nạ này còn mang theo một cỗ mùi rỉ sắt khó có thể hình dung, nếu không phải nàng đã gặp qua bộ dáng hắn cởi quần áo, nàng đều phải cho rằng hắn là một người làm từ sắt. Hơn nữa quần áo trên người hắn rất kỳ quái, nhìn như là vải dệt mềm mại, sờ lên lại cứng rắn, như là có một tầng kim loại ở bên trong, cũng khó trách hắn lại có một cỗ mùi rỉ sắt.
Mặt nạ bạc giật giật đầu, không nói lời nào, mà thực ra hắn cũng chưa từng nói với nàng một câu nào.
Nhưng mà Vinh Tiêu Nguyệt có thể đọc hiểu ý tứ của hắn từ động tác đơn giản này, hắn muốn nàng cởi quần áo.
Vinh Tiểu Nguyệt ngầm bĩu môi, nam nhân này rõ ràng muốn làm chuyện đó còn lười không chịu tự mình động thủ, gia đình giàu có đúng là thích làm ra vẻ.
Nàng vừa cởi quần áo vừa suy nghĩ, nàng nhớ tới lúc nàng còn là thiếp của Đồng lão gia, mỗi khi nhà có khách đến, ông ta đều dặn dò thiếp thất trong hậu viện không được đi ra ngoài, sau đó một người thiếp khác là Lữ tỷ nói với nàng, nữ quyến trong gia đình giàu có không dễ dàng xuất đầu lộ diện, quy củ thật đúng là nhiều! Sau khi nàng đến nơi này liền không được đi ra ngoài lần nào, hơn nữa mấy lão mụ tử kia cũng rất nhiều quy củ, ăn mặc lại tốt như vậy, chẳng lẽ nàng là ngoại thất được dưỡng bí mật của nam nhân này?
Nàng không nhìn thấy mặt hắn, cũng không nghe được tiếng nói của hắn, hơn phân nửa là sợ chính mình nhận được hắn, đến lúc hắn không cần chính mình, hắn sợ nàng đi tìm hắn làm phiền đi! Nghe nói gia đình giàu có thích nhất là dùng bạc giải quyết vấn đề, cũng sợ nhất là ồn ào ra tai tiếng, bọn họ đều rất để ý thanh danh.
Nghĩ như vậy, trong lòng Vinh Tiểu Nguyệt lại càng thêm xem thường nam nhân này, nếu về sau hắn không cần nàng, chỉ cần dùng bạc tống cổ nàng là được, nàng sẽ không đi quấn lấy hắn, ai làm hắn không có bạc làm cho người ta thích đâu!
Nghĩ lại hiện tại có ăn có mặc, về sau còn có bạc mang theo, nàng liền cảm thấy chuyện đó cũng không đáng ghét đến như vậy, động tác cởi quần áo của nàng cũng bớt cứng đờ một chút.
Nam nhân đeo mặt nạ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng, cảm thấy biểu tình trên mặt của nàng quá nhiều, hơn nữa còn thay đổi quá nhanh không khỏi có chút vô ngữ, suy nghĩ của nàng ta đúng là rất nhiều?
Quần áo này là lần đầu tiên Vinh Tiểu Nguyệt mặc, vừa rồi sợ lão mụ tử đợi lâu, có cái dây lưng nàng không biết buộc như thế nào liền tiện tay thắt nút lại, một loạt động tác vừa rồi cái nút này liền chặt không ít, hiện tại không gỡ ra được...
Bà nội nó, ta không tháo được ngươi ra còn không kéo đứt được ngươi sao?! Tiểu Nguyệt dùng sức kéo một cái, trực tiếp kéo đứt dây lung.
Dùng lực xong liền thở dốc như trâu, nhìn dây lưng bị đứt Tiểu Nguyệt không khỏi cười lạnh, cũng không nghĩ xem ta mười hai tuổi đã có thể khiêng một bó củi lớn! Hừ!
Tiểu Nguyệt ném dây lưng sang một bên, giương mắt đối diện với ánh mắt nam nhân ngơ ngác nhìn nàng, dưới mặt nạ lộ ra cặp mắt kia có chút giật mình chợt lóe qua, sau đó hắn quay lưng lại, ý tứ lại quá rõ ràng, chính là hắn muốn ngủ.
Tuy rằng Tiểu Nguyệt không hiểu tại sao hắn đột nhiên không làm nhưng nàng vẫn rất vui vẻ, bởi vì không làm nàng liền có thể ăn cơm!
Nàng xuống giường, tự rót cho mình một ly trà lạnh, uống xong liền chuẩn bị ăn cơm.
Tiếng gõ cửa vang lên, nàng đi lên đón lấy, bưng hộp đồ ăn liền bắt đầu, nàng biết hắn không ăn ở chỗ này, hắn cũng không ăn cùng với nàng.
Tiểu Nguyệt ăn cái gì đều thích chậc lưỡi, thanh âm có hơi lớn, lúc trước Lữ tỷ có nhắc nhở nàng, Đồng lão gia cũng không thích nhưng nàng không sửa được, không có biện pháp, ăn cái gì đó mà chậc lưỡi không phải càng ngon sao?
Nàng quay đầu nhìn nam nhân đeo mặt nạ nằm ngay đơ trên giường, không có động tĩnh, vậy hẳn là không thành vấn đề, vì thế nàng tiếp tục vui vẻ chậc lưỡi mà ăn uống.
Tiểu Nguyệt ăn một lúc, cảm giác chính mình đã ăn đến no căng mới đi đến phòng tắm rửa mặt, sau đó cầm cái vớ đi lau bàn.
Nam nhân kia đột nhiên đứng dậy dọa Tiểu Nguyệt giật mình nhảy dựng lên, hắn trừng mắt nhìn Vinh Tiêu Nguyệt, lại trừng mắt nhìn vớ trong tay nàng, lộ ra ánh mắt ghét bỏ vô cùng ghê tởm.
Vinh Tiểu Nguyệt lắc lắc vớ vải trong tay, vô cùng đau lòng mà giải thích: "Đây là làm từ vải bông! Ta không có dùng qua, sạch sẽ!"
Tiểu Nguyệt nhìn ánh mắt nam nhân vô cùng bình tĩnh, phảng phất như vừa rồi người kia không phải là hắn, cảm giác hắn phun ra một ngụm ác khí, lại nằm xuống.
Tiểu Nguyệt trợn trắng mắt, tiếp tục dùng cái vớ bảo bối của nàng để lau bàn.
Canh giờ không sai biệt lắm, Tiểu Nguyệt nằm lên giường, nàng ăn hơi nhiều liền không khỏi duỗi tay sờ bụng, vuốt vuốt liền bắt đầu niết thịt mềm trên eo mình, nhéo ra một đống, oa, nàng cư nhiên cũng có một ngày có nhiều thịt trên người như vậy.
Đúng vậy, từ trước đến nay nàng không hề nghĩ mình có thể ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy, thịt heo kho tàu tối nay thật sự quá ngon...
Tay nàng vẫn luôn niết lại niết, khuỷu tay để ở trên lưng nam nhân vẫn luôn cọ qua cọ lại, nam nhân xoay người nắm lấy cái tay phiền phức kia, Tiểu Nguyệt ngẩn người, không dám rút tay về, sức lực của nam nhân vô cùng lớn, nàng cảm thấy xương cốt của mình đều nát mất, hơn nữa nàng cảm thấy hắn vẫn tiếp tục tăng thêm lực đạo, thật sự đau quá, đau quá, quá đau.
Tiểu Nguyệt đau đến nước mắt đều chảy ra, nhưng nàng lại là không phát ra được một tiếng nào từ cổ họng, cứ như vậy hoảng sợ mà nhìn nam nhân đeo mặt nạ kia, có lẽ là bị dọa rồi, động cũng không dám động, chỉ biết run lên bần bật.
Nam nhân nới lỏng lực đạo, cánh tay trắng trắng mềm mềm kia cũng không dám rút ra khỏi tay hắn, ánh mắt hắn trầm xuống, bắt tay thu trở về.
Vinh Tiểu Nguyệt không dám có bất luân cái gì phản kháng, có lẽ bị đánh từ nhỏ đã quen, biết phản kháng hoặc lùi bước sẽ đưa đến càng nhiều điên cuồng bạo lực, cho nên từ từ học cách nhẫn nại, nhịn xuống đi, chịu đựng qua là được rồi.
Không có động tĩnh, giống như vừa rồi cũng không có phát sinh chuyện gì.
Tiểu Nguyệt cứ như vậy nhìn viên ngói kia, viên ngói không còn sáng nữa, biến thành chập choạng, sau đó là hoàn toàn tối đen, cuối cùng trong đêm tối giống như lóe lên một ngôi sao nhỏ.
Sáng hôm sau Vinh Tiểu Nguyệt tỉnh lại không thấy nam nhân kia, nàng cũng đã quen, dù sao trước nay hắn đều là đến đi không một tiếng động, giống như con mèo vậy.
Tiểu Nguyệt bắt đầu một ngày mới, thời gian trôi qua đến buổi chiều nam nhân kia cư nhiên lại tới rồi, hắn rất ít khi xuất hiện vào ban ngày, cũng rất ít khi xuất hiện trong thời gian ngắn như vậy, có đôi khi liên tiếp mấy ngày không thấy người, thời gian dài nhất là nửa tháng, lúc ấy nàng cũng sắp cho rằng hắn đã quên mất sự tồn tại của nàng.
Nam nhân kia vẫn luôn một thân hắc y, bên hông hắn có một thanh chủy thủ, ngủ cũng chưa từng rời khỏi người. Hắn vào phòng nhìn nàng một cái, liền lướt qua nàng, lục tìm đồ vật gì đó, Tiểu Nguyệt biết hắn muốn tìm cái gì, càng vội vàng chạy tới, từ tầng trên cùng lấy ra một thanh vải bố trắng, đưa cho hắn, "Ở chỗ này."
Nam nhân nhận lấy, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, hình như nhớ tới gì đó, lại vô cùng ghét bỏ mà đứng dậy lại ngồi xuống sập gụ gần đó.
Tiểu Nguyệt lấy cái kéo từ rổ đan ra, thấy hắn kéo một đoạn vải bông, rút chủy thủ làm hành động muốn cắt, nàng vội vàng đưa kéo qua, "Dùng cái này!"
Nam nhân kia không tiếp, nàng cũng ngồi xuống sập gụ, đoạt lấy vải bông trong tay hắn, "Thôi thôi, để ta làm." Cắt vải bông xong, nàng muốn lấy chủy thủ trong tay hắn, kéo một chút cũng không được, giương mắt nhìn thấy nam nhân kia đang dùng ánh mắt âm hàn mà nhìn chằm chằm nàng, Tiểu Nguyệt liền có chút không vui, "Ta làm cho ngươi, ngươi làm cho xiêu xiêu vẹo vẹo giống cái dạng gì hả?"
Nam nhân buông lỏng tay, Tiêu Nguyệt giận hắn liếc mắt một cái, tiếp lấy chủy thủ, dùng vải bông trắng tinh tế mà bao lại chủy thủ của hắn, nàng đã từng thấy hắn làm như vậy rất nhiều lần, hắn coi cái chủy thủ này như bảo bối, cách mấy ngày lại phải thay một mảnh vải khác, vải bông này trắng nõn mềm mại, cọ xát cũng không dễ rời tay, là nguyên liệu tốt nhất, cho nên Tiểu Nguyệt lại muốn tìm cái giẻ lau cũng không dám đánh chủ ý lên cuốn vải bông này.
Nàng cúi đầu tinh tế mà bao lấy, vải bông càng cuốn càng chặt, so với hắn làm tốt hơn rất nhiều.
Cuối cùng nàng buộc cái nút thắt, đưa chủy thủ cho hắn, vừa thu thập đồ vật vừa nói: "Về sau đều để ta làm đi, xem ngươi làm không chỉnh tề trong lòng thật khó chịu." Thật ra là ta ăn của ngươi dùng của ngươi, không làm chút gì đó cho ngươi thì trong lòng không được tự nhiên.
Nam nhân đem chủy thủ cắm vào vỏ đao, chờ nàng đem đồ vật để về chỗ cũ, liền ôm nàng lên, Vinh Tiểu Nguyệt cảm thấy hoảng hốt, trước đó hắn cũng từng ôm nàng như vậy, mỗi lần hắn ôm nàng như vậy chính là muốn cái kia, nhưng... Giờ không phải ban ngày sao!!!
***
← Ch. 02 | Ch. 04 → |