Mộc Xuân Phong đi đâu?
← Ch.180 | Ch.182 → |
Nghe được giọng nói quan tâm của nàng, trong lòng của Gia Luật Hằng cứng rắn không dễ dàng động đến giờ giống như dây cung bị kích thích, cả người run lên, ôm càng chặt.
Tra Tiểu Tân nhất thời hít thở không thông, nhíu mày nói: "A, ngươi nới ra một chút, ngươi ôm làm ta không thở nổi!"
"..."
"Ngươi có phải muốn giết ta hay không, ngươi muốn giết ta thì trực tiếp một chút, hít thở không thông mà chết là rất đau khổ nha... Ngươi rõ ràng muốn bóp chết ta..." Tra Tiểu Tân thấy hắn không buông nhất thời lại nói lung tung tiếp, hít thở không thông và bị bóp chết đều là kiểu chết giống nhau nhưng nàng lại hồ đồ, chính là ngay nàng lầm bầm bỗng nhiên cảm giác không đúng, thân thể ôm nàng giống như nhẹ nhàng run run đè nén cái gì, hoặc như là ở phóng thích cái gì.
Gia Luật Hằng yên tĩnh có chút không tầm thường.
"Như Hoa?" Cẩn thận hô một câu, Tra Tiểu Tân lập tức quay đầu đi chỗ khác nhìn hắn, nhưng là vừa nhìn đến người đó liền sửng sốt tay đang giãy giụa cũng chậm chậm buông xuống, con ngươi tối đen như mực kia trong mắt là một mảnh ẩm ướt, mặc dù không có nước mắt lại làm cho người ta cảm nhận được hắn vô bi thương và đau kịch liệt.
Hắn bị làm sao thế?
Phản ứng đầu tiên trong đầu chính là những lời này, Tra Tiểu Tân chưa thấy qua dáng vẻ hắn khổ sở như thế này cho nên trong khoảng thời gian ngắn cũng không thấy nói cái gì để an ủi, ngay lúc nàng bối rối thì Gia Luật Hằng lại mở miệng, giọng nói khàn khàn.
"Phụ hoàng ta đã chết."
Đơn giản năm chữ lại cảm giác nghe được chỗ sâu trong long ngực hắn tràn đầy bi thương và buồn bã.
Tra Tiểu Tân ngớ ra, phụ hoàng hắn đã chết cũng chính là chỉ ba hắn đã chết, ba hắn đã chết... Nhất thời ôm lấy hắn, trong miệng nói lời an ủi: "Đừng khóc... Đừng khóc... người chết không thể sống lại." Nhưng mà vừa nói xong lại cảm thấy không đúng vì thế sửa lại "Ông ấy ở thiên đường rất tốt." Không đúng, hắn làm sao có thể biết cái gì là thiên đường? Vì thế vừa nặng nói: "Đừng đau buồn, ông ấy không có chết, ông ấy chẳng qua là sống ở một nơi khác."
Những lời này quả nhiên làm hắn cảm xúc bình tĩnh không ít, Gia Luật Hằng cảm thấy uất ức trong lòng cũng dần tiêu tán đi, tay vẫn ôm chặt lấy nàng, cảm nhận được ấm áp của nàng truyền lên trên người hắn, tim không trọn vẹn cũng từ từ hoàn chỉnh, giọng nói khàn khàn: "Cám ơn nàng."
Phụ hoàng chết đi hắn cũng không nghĩ cứ khóc rống một hồi, mà là muốn ôm một cái có thể làm hắn yên lòng, cho nên cứ ôm như vậy.
Tất cả mọi người nói hắn lãnh huyết, không lương tâm, nhưng là ai có thể cảm nhận được người từ nhỏ đã mất đi mẫu thân, hắn và phụ thân sống nương tựa lẫn nhau, Khi một khắc kia phụ than rời đi...
Một người không có hồn phách giống như quỷ, quỷ làm sao có thể khóc?
Vì thế, hắn nhớ tới nàng, hắn không thể ức chế nhớ đến nàng, muốn ôm ấp nàng, hắn cảm thấy chỉ cần ôm lấy nàng đã có thể quên tất cả đau khổ, cho nên hắn ngàn dặm xa xôi mạo hiểm đi tới Kỳ quốc lần nữa, chỉ vì một khắc trân quý hiện tại.
Tra Tiểu Tân tự không rõ trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, tuy rằng thấy hắn đột nhiên đi đến Kỳ quốc lại đem nàng đưa đến hữu cầu tất ứng, nhưng tất cả nghi vấn đều tiêu tán khi nghe đến phụ thân hắn qua đời, trong lòng ngoại trừ cảm thấy khổ sở cũng là khổ sở, gần đây xảy ra nhiều chuyện thương tâm, tâm trạng nàng có chút u buồn.
Không biết ôm ấp bao lâu hắn mới lưu luyến rời khỏi nàng đưa nàng về nhà, Tra Tiểu Tân lo lắng dung mạo hắn sẽ bị người khác nhận ra hắn cũng không sợ, tuy rằng hắn mang binh đánh Kỳ quốc nhưng mà Tra Tiểu Tân thật sự đối hắn không cảm thấy hận, bởi vì hắn từ 9527 đến Như Hoa thật đã giống bạn tốt của nàng, nàng làm sao có thể đưa bạn tốt đến nơi nguy hiểm. Gia Luật Hằng thấy nàng lại lo lắng chính mình có thể bị bắt hay không, trong lòng ấm áp, tuy rằng cái gì cũng chưa nói nhưng tâm trạng so với phía trước đã tốt hơn rất nhiều.
Thẳng đến đến cửa Mộc Vương Phủ, hắn mới thoải mái nhìn nàng vẫy vẫy tay, sau đó từng bước một lui về phía sau.
"Thật xin lỗi." Tra Tiểu Tân nhìn hắn lớn tiếng nói, trong lòng cảm xúc phức tạp: "Thật xin lỗi ta không thể an ủi ngươi."Thời khắc phụ hoàng của hắn chết nàng làm bạn bè nhưng không có ở bên cạnh hắn, trong lòng rất khó chịu.
Con ngươi thâm thúy của Gia Luật Hằng có một tia u buồn cuối cùng biến mất, hóa thành nụ cười, tiếp tục vẫy tay: "Không sao."
Nhìn thấy hắn giương nụ cười, tim của Tra Tiểu Tân mới chậm rãi thả lỏng nhìn hắn cười rực rỡ: "Bảo trọng."
"Bảo trọng." Cuối cùng cùng nàng vẫy tay, Gia Luật Hằng xoay người lên ngựa, dáng người tiêu sái, con ngươi đen có thâm ý nhìn nàng một cái mới giục ngựa rời đi.
Ôm nàng thật sự có thể làm hắn yên lòng.
Sau khi hắn đi thật lâu Tra Tiểu Tân mới lấy lại tinh thần vào Mộc vương phủ, ai ngờ vừa mới vào mới biết được nàng ngày hôm qua một đêm chưa về, sau đó Mộc Xuân Phong bởi vì lo lắng cho nên ra ngoài tìm, tim của Tra Tiểu Tân nhất thời khẩn trương, hắn vốn có bệnh trong người còn ra ngoài tìm nàng, lỡ như vết thương lại tái phát thì như thế nào nha?! Nghĩ vậy liền vội vội vàng vàng chạy ra tìm Mộc Xuân Phong, cho rằng hắn hiểu lầm nàng đi Lâu phủ, nhưng mà khi nàng tìm được người trong Lâu phủ để hỏi nhưng người bên trong nói Mộc Xuân Phong không có tới.
"Kỳ quái, hắn không đi Lâu phủ vậy thì đi đâu nha?!" Tra Tiểu Tân tâm loạn như ma lầm bầm lầu bầu.
Cứ như vậy, nàng dọc theo phố lớn ngõ nhỏ vừa tìm vừa hô to, sắc mặt lo lắng, mắt nhìn phía trước dần dần tối xuống, lỡ như lúc hắn tìm nàng bị xe đụng hoặc là không cẩn thận bị bệnh thì làm sao bây giờ?! Các loại khả năng đồng loạt nảy lên đầu, trong lòng của Tra Tiểu Tân nóng như lửa đốt, lý trí cũng mất, dắt cổ họng ở trên đường la to, hữu cầu tất ứng cũng đã đi tìm, Túy Hoa Lâu cũng đi qua, cho dù là Túy Hoa Lâu hay Lê Viên còn có Ninh tướng phủ cũng đi qua, tất cả đều không có.
"Mộc Xuân Phong! Mộc Xuân Phong!" Thanh âm la lên bắt đầu có giọng khóc nức nở, hai chân của Tra Tiểu Tân dường như đi đến tê dại, vòng quanh khắp nơi đi tới đi lui tìm kiếm cho đến lúc chạng vạng, trên sông có con thuyền xẹt qua, có yên hỏa xán lạn, trong bóng đêm mông lung huyền ảo.
"Ngươi có nhìn thấy một công tử anh tuấn mặc áo lam không?" Nàng đi đến một cái quán nhỏ dùng tay ra hiệu hỏi.
Đối phương đầu nâng cũng không nâng: "Không có."
"Ngươi có nhìn thấy một công tử mặc áo lam không?" Nàng lại đi đến trước mặt một nam tử kháchỏi.
"Ta không phải là mặc áo lam sao?" Đối phương đùa giỡn nàng.
Tra Tiểu Tân dần dần mất hết ý chí, nản lòng sau lưng thổi đến làn gió lạnh, nàng đem hai tay đặt ở bên môi lớn tiếng la lên Mộc Xuân Phong, hai mắt rưng rưng, không buông bỏ qua bất cứ người nào đi qua người nàng, nhất nhất lôi kéo hỏi, có người xem thường, mắng và đẩy ngã, bóng đêm hoàn toàn ngầm hạ, người du ngoạn càng ngày càng ít.
Tra Tiểu Tân giống như con ruồi không đầu chuyển động tại chỗ ở trên cầu, lo lắng nhìn quét chung quanh, khóc lớn: "Mộc Xuân Phong..." Đều do nàng, đều do nàng! Nếu nàng sớm một chút về nhà! Nếu nàng không đi tìm Lâu Lan! Mỗi một lần đều giống một cây đao đâm vào trong lòng, đau đến ngũ tạng lục phủ đều ở quay cuồng.
Ngay tại thời điểm nàng sắp tuyệt vọng, thanh âm quen thuộc thanh nhã từ sau vang lên: "Tiểu Tân."
"Mộc Xuân Phong!" Phút chốc trở lại, thanh âm còn chưa có hô lên nước mắt liền chảy xuống, không đợi nàng mở hai tay ra Mộc Xuân Phong liền dùng sức ôm chặt nàng, gò má lần lượt cùng nàng cọ xát, có lại mất rồi lại tìm được có loại mừng như điên.
← Ch. 180 | Ch. 182 → |