Khi ngươi không thương ta ta lại yêu ngươi
← Ch.016 | Ch.018 → |
"Cái gì?!" Lâu Lan và Tra Tiểu Tân đồng thanh hét lên, nói xong liền nhìn lại đối phương, Lâu Lan thấy trong mắt Tra Tiểu Tân nước mắt càng ngày càng nhiều, đau lòng ôm nàng vào trong ngực dịu dàng dỗ: "Ngoan, đừng khóc." Sau đó nhìn Diêu Định hét to: "Còn không mau cút khỏi mắt bổn vương!"
"Dạ dạ, vương gia." Diêu định sợ mất hồn liền bỏ chạy.
"Ngoan, đừng khóc nữa." Thấy nàng khóc không ngừng, Lâu Lan vừa phiền muộn vừa đau lòng, lại hôn lên nước mắt nàng.
Tra Tiểu Tân tâm loạn như ma, nữ nhân kia mang thai! Mang thai hài tử của hắn, tâm nàng quặn đau, tại sao lại biến thành dạng này, thấy hắn quan tâm nàng, Tra Tiểu Tân khàn khàn hỏi: "Ngươi định làm như thế nào?"
Lâu Lan nhíu mày trầm tư chốc lát, chăm chú nhìn nàng trịnh trọng nói: "Nàng biết ta không thương nàng ta, nhưng nàng hiện tại mang đứa nhỏ ta phải cho nàng một danh phận, bất luận như thế nào, đứa nhỏ là vô tội." Thấy trong mắt Tra Tiểu Tân hiện lên cảm xúc bị thương, hắn ôm chặt nàng lẩm bẩm nói: "Ta không thể cướp đoạt nàng quyền làm mẹ của nàng, cũng không thể đoạt đi tánh mạng đứa nhỏ, nàng có thể hiểu cho ta không?"
Hắn ôm nàng chặt như vậy, chặt đến run rẩy, nàng biết hắn sợ bản thân mất đi nàng, tâm mềm nhũn, Tra Tiểu Tân nâng lấy mặt hắn: "Ta biết, ta biết, ngươi hiện tại đi xem nàng đi, dù sao một nữ nhân vừa biết bản thân mang thai mà tướng công lại không bên người chắc rất khổ sở." Hắn vừa đáp lời làm nàng cảm động, thân là vương gia hắn nắm quyền toàn bộ Kỳ quốc lại tôn trọng mỗi một người dân, hắn nói đúng hắn không thể cướp đoạt quyền làm mẹ của nàng ấy, cũng không thể đoạt đi tánh mạng dứa nhỏ, nhưng là, nàng thật sự rất khổ sở.
Đưa mắt nhìn nàng chốc lát, Lâu Lan hôn lên trán nàng ưng thuận hứa hẹn: "Ninh nhi, trong lòng ta người ta yêu vĩnh viễn đều là nàng, xem nàng xong ta lập tức trở về." Nói xong lại hôn nàng sau đó rời đi.
Ninh nhi, hắn gọi nàng là Ninh nhi.
Tra Tiểu Tân che ngực quặn đau lệ rơi đầy mặt, ôm nàng cũng tốt, hôn nàng cũng tốt, lời ngon tiếng ngọt cũng tốt, Người hắn yêu tên là An Ninh mà không phải là nàng.
Khi ngươi yêu ta.. ta không thương ngươi.
Khi ngươi không thương ta ...ta lại yêu ngươi.
Tra Tiểu Tân chờ thật lâu vẫn không thấy Lâu Lan quay trở lại sau lại nghe Thu Dung nói sau khi rời phòng Lục Uyển thì Hoàng Thượng triệu hắn tiến cung, sau đó mấy ngày hắn đều không trở về. Trong lòng phiền loạn Tra Tiểu Tân hoài nghi bản thân mắc chứng uất ức, thấy nàng mỗi ngày rầu rĩ không vui Thu Dung chọn một ngày thật tốt cùng nàng uống trà.
"Muội muội, ngươi không cần như vậy? Cho dù Lục Uyển mang cốt nhục vương gia" Thu Dung thấy tin thần Tiểu Tân không được tốt nên an ủi nàng
"Ở chỗ này nói chuyện không tiện, tốt hơn chúng ta trở về phòng đi! Hôm nay Vương gia bị thương mọi người đều đến Vân Hoang Các trông coi, cũng không có người trông ta và muội" Thu Dung dò xét bốn phía rồi nhìn nàng nói.
Tra Tiểu Tân dùng sức gật đầu, hai người nắm tay rời đi.
Ở một gian nhà xa hoa lộng lẫy trong phòng chật nít người, sắc mặt mọi người lo lắng không yên, Lâu Lan nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, ở trên người ngoài hồng y ra là khuôn mặt tuấn tú trắng bệch không có thần sắc, ngay cả môi cũng tái nhợt.
"Hôm nay, nếu các ngươi không trị hết bệnh cho Vương gia, ai cũng đừng nghĩ còn sống mà đi ra ngoài!" Thập TamVương gia nói, sắc mặt tối sầm, Những thái y kia nghe xong lời nói của hắn toàn bộ quỳ rạp xuống đất, sợ tới mức run lẩy bẩy.
Hoa Nguyệt ngồi ở bên giường nghi ngờ khó hiểu:"Lạ lùng thật, giữa ngực Vương gia có trúng tên, chân tại sao lại bị rắn độc cắn?!"
Thái y nghe xong lời của nàng vội đáp:"Bẩm Hoa phi nương nương, trúng tên thần có thể chữa được, chỉ là chất độc kia thôi! Trước kia chưa bao giờ gặp qua loại độc này, sách thuốc cũng không có ghi lại, thần cho là ......"
"Vô lý! Bản thân là thái y có người bị thương lại không chữa trị được? Còn làm thầy thuốc làm gì?!" Thập Tam Vương gia phẫn nộ lật ngã bàn, chén ngọc vỡ trên đất, mọi người run run không dám nói nửa câu, hắn nhướng mày cương quyết:"Cho các ngươi thời gian hai ngày, trị không hết cho Lâu Lan Vương cả nhà liền chôn cùng!"
"Thập Tam Vương gia bớt giận, Vương gia cát nhân thiên tướng sẽ không có chuyện gì, chẳng qua là ......" Hoa nguyệt nói đến đây giọng nói đột nhiên trầm, căm giận nói:"Nếu không phải do tiện nhân An Ninh kia!"
Thập Tam Vương gia nghe được hai chữ "An Ninh" ánh mắt biến sắc có phần sâu hiểm, sâu xa nói:"Là độc, sẽ phải trừ."
"Ngươi không sợ Vương gia?" Hoa Nguyệt trong lòng cao hứng nhưng vẫn quan tâm bộ dáng, hận không thể sớm đem nàng đi giết, đến lúc đó chỉ sợ tra ra đối với mình không có lợi! Dùng Thập Tam Vương gia trừ nàng đúng không còn gì tốt hơn!
"A, trên đời này ta không có sợ gì! Huống chi, chỉ là một nữ nhân thôi, vương huynh cũng sẽ không vì thế mà để trong lòng." Thập Tam Vương gia nói xong nhìn thoáng qua nam tử nằm ở trên giường, ý vị thâm trường (đầy hứng thú).
trên mặt Hoa Nguyệt hiện lên nụ cười, rất nhanh lại biến mất, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt lại, hừ! Cái đinh trong mắt nếu đã trừ đi, thì gai đâm trong thịt cũng phải nhổ đi luôn!!!
Mất ngủ cả đêm
Thu Dung sáng sớm nói muốn đi thăm Vương gia, trong phòng vắng vẻ chỉ còn lại có một người là Tra Tiểu Tân, nàng ngồi ở bên cạnh bàn chống cằm trầm tư, đêm qua Thu Dung hầu như đem hết mọi chuyện nói với nàng. Thì ra An Ninh và Lâu Lan từ nhỏ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, có thể năm nàng mười lăm tuổi ấy ở lễ hội hoa đăng, gặp được một nam nhân tao nhã, hai người liền yêu đối phương. An Ninh hy vọng Lâu Lan có thể giúp nàng cùng nam tử kia, ai ngờ Lâu Lan vì tình sinh hận, không chỉ phái người đem nam nhân kia đuổi khỏi kì quốc còn bắt nàng lấy về nhà, sau đêm động phòng liền đem nàng bỏ rồi lại nhốt nàng tại nhà tranh âm u ẩm ướt, không cho phép nàng rời đi! Toàn bộ kì quốc mọi người biết An Ninh là phi tử bị vứt bỏ của Lâu Lan, cho nên toàn bộ Lâu phủ ngay cả hạ nhân cũng đối với nàng không hoà nhã. Càng làm cho người ta thở dài là cha mẹ An Ninh khi biết tất cả chuyện thì tức chết, mà ngay cả lần cuối cùng đưa tiễn cha mẹ An Ninh nàng cũng không có mặt......
← Ch. 016 | Ch. 018 → |