Tiểu Tân biểu lộ quân sự thiên phú không bỏ sót nha
← Ch.133 | Ch.135 → |
Tra Tiểu Tân tự nhiên chú ý tới vẻ mặt oan ức và tức giận của hắn, nàng nhàn tản phun thêm vài vỏ dưa lên mặt hắn, sau đó cười tủm tỉm lấy trong y phục ra một quyển vở đưa cho hắn: "Binh thư ta đã viết xong ngươi xem qua đi." Nói xong trong mắt hiện lên một nụ cười xảo quyệt, kể từ sau khi đi theo phúc hắc vương gia Mộc Xuân Phong nàng càng ngày càng tà ác, trước đó cho người đó một ít đường, sau đó đánh thăm dò một chút sau đó đánh vào bụng, đánh cho tới hắn hôn mê rồi đem hắn ra ngoài để ói hết đường ra...ha ha...
Quả nhiên...
"Có thật không?!"Dường như đã quên bản thân vừa muốn làm cái gì, Gia Luật Hằng lập tức đoạt lấy binh thư lật xem rồi đứng lên, cho nên vốn là vẻ mặt đau buồn liền biến thành kinh ngạc, vẻ mặt chó chút kỳ lạ nha, ngay cả khi Tra Tiểu Tân đem vỏ hạt dưa phun lên lỗ mũi hắn cũng không phát hỏa.
"Thế nào? Cóđược không?" Ăn hạt dưa ăn đến khát nước, nàng cầm một ly trà chậm rãi uống, tấm tắc khen ngon, nàng vui vẻ cười hỉ hả.
Gia Luật Hằng thích thú nhìn nàng một cái, lại nhìn binh thư một cái, hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng nói: "Những thứ này do một mình ngươi nghĩ ra sao?" Hắn vừa lật xem một một chút, bố cục tài tình cách dụng quân cũng tỉ mỉ còn có tuyệt chiêu làm cho binh lính tan rã, mà bố cục kiểu này hắn mới thấy lần đầu, thấy những đều chưa hề thấy, xem ra nàng quả nhiên giống như lúc đầu mình tưởng tượng có một chút sâu không lường được.
"Nói nhảm, nếu như cái này heo núi cũng có thể nghĩ ra thì còn cần đến tìm ta sao?"Tra Tiểu Tân vừa nghe khen ngợi liền dương dương tự đắc, được đàn sắt ngay cả cha mẹ mình là ai cũng quên.
Gia Luật Hằng dễ dàng nhận thấy bộ dáng và thói quen của nàng cũng không so đo, chỉ khiêm tốn thỉnh giáo nói: "Ngươi giảng giải cho ta một chút binh trận ở nơi này, ví như cách này..." Nói xong chỉ một tờ trong binh thư, chỉ thấy thành kia bốn phía đều bị nước bao quanh, nếu muốn bao vây tấn công cũng không dễ dàng, bởi vì người dân Ấp quốc phần lớn đều không biết bơi mà nhỡ như bọn họ có tên thì sao?.
Tra Tiểu Tân nhìn vẻ mặt thật tình của hắn thì không đùa giỡn nũa, chỉ vào mặt trên giấy bắt đầu giảng giải: "Nếu như gặp phải tình huống như vậy thì ngươi hoàn toàn có thể ở trên nước tấn công"
"Trên nước tấn công? Nhưng nếu ngồi ở trên thuyền đối phương sẽ bắn tên như vậy tất cả binh lính sẽ mất mạng, nếu nhảy xuống nước không biết bơi cũng là sẽ chết." Hắn đề ra lo lắng và nghi vấn của mình.
"Dưới tình huống như vậy ngươi nghĩ không mất người nào mà đánh hạ thành là vô dụng, đầu tiên ngươi phải làm cho đối phương hoảng loạn mới thể thừa dịp, cho nên ngươi phải lựa một trăm tên tử sĩ, mấy người đi là biết chắc phải chết, sau đó chia làm năm thuyền, nhớ kỹ bên ngoài thuyền phải dùng rơm rạ che lại, đi đến gần tòa thành ngươi mới bắt đầu bắn tên nhưng chủ yếu đầu tên phải được đốt thêm lửa, không ngừng bắn tới thành lâu hướng về phía chỉ huy để chổ đó bị cháy, lúc này đối phương sẽ kinh động, chờ đến khi bọn họ bắn tên phản công các người có thể núp ở trong thuyền để tránh bị thương lại có thể bắt được mũi tên của bọn họ, chờ bọn bắn tên thêm một lúc nữa các người mới có thể chạy ra khỏi thuyền phóng hỏa, mà khi bọn họ vừa đi thành lâu cũng cháy, nhất định bọn họ sẽ không quan tâm tiếp tục đánh chiếm, lúc này các người mai phục ở bên ngoài ngàn mét, ngươi có thể đốc thúc bọ họ đi thuyền bốn phương tám hướng tấn công vào vừa có thể tiếp tục bắn chết bọn họ, cho đến trước khi lên đất liền thì tất cả binh lính bọn họ đều tử trận, đến lúc đó các người có thể trực tiếp bắt người giữ thành."
Nghe nàng nói xong Gia Luật Hằng như sáng tỏ mọi chuyện đồng thời vừa khiếp sợ, ánh mắt phức tạp nhìn Tra Tiểu Tân nhàn nhã xem binh thư, không nghĩ tới bình thường nàng hay tùy tiện không ngờ lại sắp đặt khéo như vậy, đây chính là binh thư hàng năm đánh giặc đến tướng quân cũng không thể tưởng tượng được, xem ra lần trước hắn ban đêm xông vào Lâu vương phủ trộm binh thư bị trọng thương là đáng giá, ít nhất hắn có thể phá giải trận địa của Lâu Lan!Nghĩ tới đây nhiệt huyết sôi trào, Kỳ quốc hãy chờ Ấp quốc diệt đi!
Tra Tiểu Tân nhìn thấy bộ dáng hắn trầm tư không nói còn đắc ý cười, thuyền có đó chẳng qua nàng chỉ mượn tạm ngòi bút của Kim Dung bây giờ áp dụng vào đây thôi.
"Buổi tối, ta dẫn ngươi ra ngoài chơi" Tất cả vấn đề đều đã giải quyết, mặc dù trên đầu bị thương nhưng hắn vẫn nở nụ cười rực rỡ, ngũ quan tuấn mỹ tuy có một số vết thương, còn có khí khái anh hùng.
Tra Tiểu Tân nghe được "Chơi" lập tức điên dại, nàng nắm hai vai hắng lắc đi lắc lại thét chói tai cười to: "A a a!Có thật không?!" Mấy ngày nay nàng nghẹn sắp điên rồi, không phải ăn ở nhà Mộc Xuân Phong thì chính là cùng Mộc Xuân Phong đi tửu lâu uống rượu, sau đó lại tiếp tục cùng Mộc Xuân Phong đi chơi, đi đi, vừa nghĩ như thế nàng dường như mỗi ngày đều ở bên cạnh Mộc Xuân Phong?
Nhìn dáng vẻ nàng từ hưng phấn đến đáng yêu, Gia Luật Hằng bền lòng bên trong có cái gì đó lặng lẽ nở rộ.
Kỳ quốc ban đêm luôn thật náo nhiệt, nhất làsau khi ăn xong cơm chiều, trên đường mọi người đi chơi càng ngày càng nhiều, chỉ thấy đèn lồng treo đầy hai dãy phố nhìn lại một cái đúng là phồn hoa xa lệ.
Trên mặt hồ rộng rãi có mấy chiến thuyền chậm rãi di động, lộ ra ánh sáng rực rỡ phóng thẳng lên mặt nước, tiếng hoan hô nữa đêm làm rung động lòng người.
Đột nhiên phía sau tiếng reo hô của mọi người, có một con thuyền lá nhỏ đang ở trong hồ nước theo gió trong hồ nhẹ nhàng chuyển động, tự nhiên thoải mái, mà trên đò có hai bóng người một ao một thấp, cao rất anh tuấn thấp rất xinh xắn.
Đúng là Gia Luật Hằng và Tra Tiểu Tân.
Nhìn cảnh sắc phồn hoa xinh đẹp, náo nhiệt ồn ào, mà bọn họ nơi này lại yên tĩnh như vậy giống như ngăn cách với thế giới bên ngoài, bốn phía tất cả đều bị bóng đêm bao trùm, ngẩng đầu có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, gió đêm mát mẻ bao nhiêu ý thơ.
"WOa, ta đã lâu không có hưởng thụ được cảm giác yên tĩnh như thế." ╭(╯3╰)╮, Tra Tiểu Tân giang hai tay ra hít một hơi không khí tươi mát xung quanh, nàng cảm thấy cả người thoải mái tung bay giống như tiên, lòng lại không có vướn bận gì, tự do tự tại.
Gia Luật Hằng nghiêng mặt nhìn nàng một cái, vẻ mặt thanh tú, mũi rất xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng mềm mại, sợi tóc đen nhánh thỉnh thoảng tung bay phớt qua gò má trắng noãn, gương mặt thiếu nữ trong sáng hồn nhiên. Lòng không khỏi hơi chấn động, hắn cũng bắt chước bộ dáng của nàng mở hai tay hướng phía trước mặt hồ hít sâu một hơi, khẽ cười nói: "Ta cũng thật lâu không thả lỏng như thế này." Làm thái tử Ấp quốc, là thái tử duy nhất cho nên hắn gánh vác nhiều trách nhiệm, lúc trước sau nhiều lần thất bại người dân đối với hắn vô cùng thất vọng, cho nên hắn không thể có tình, không thể yêu, bạn bè, chỉ có thể giống như một cái xác không hồn không có tính người, trong lòng chỉ có hai chữ thắng và thua.
"Ha ha ha, Như Hoa, ta hôm nay phát hiện ngươi rất có tình nha! Thuyền là thuyền lướt nhẹ theo gió, lại không cần người chéo thuyền, có thức ăn ngon có rượu ngon, chúng ta có thể cùng thưởng thức hưởng thụ thoải mái trong đêm yên tĩnh."Tra Tiểu Tân ngồi xuống vừa ăn đậu phộng vừa nói, đúng là ngồi đây hưởng thụ, nàng chính là người thích tự do tự tại không có ai ràng buộc.
← Ch. 133 | Ch. 135 → |