Ngươi là ai?Vì sao muốn giết nàng!
← Ch.123 | Ch.125 → |
Nhìn bàn tay và đôi mắt thâm quần lớn nhỏ trước mắt, Mộc Xuân Phong giống như bị lửa thiêu đốt dần dần hóa thành mùa xuân, giọng nói cũng căng thẳng hơn: "A, nhưng không biết người giết bọn họ là ai."
"Bọn họ sẽ không hoài nghi ta chứ?"Mặt Tra Tiểu Tân bởi vì khiếp sợ nên trắng bệch, vẻ mặt hoang mang, phải biết rằng ngày hôm qua bọn họ đánh mình sau đó mới bị giết, chỉ có đồ ngốc mới không tin hung thủ không phải là nàng!
"A, nữ nhân ngốc, sẽ không đâu."Mộc Xuân Phong an nhẹ giọng an ủi nàng, tay cầm quạt xếp vén tóc xỏa ra trước trán nàng, sau đó vén đến sau tai, ánh mắt trầm tĩnh: "Nếu ngươi có võ công thì ngày hôm qua đã động thủ, cần gì phải chịu một trận đánh rồi mới ra tay?"Khoảng cách tiếp xúc gần như vậy, mùi sửa nhàn nhạt và mùi rượu quen thuộc bay đến làm lòng hắn trầm bổng không yên.
Tra Tiểu Tân nữa hồn bay đi cuối cùng cũng trở về thân thể, lúc này mới vỗ ngực chậm rãi nói: "Làm ta sợ muốn chết!"
"Đừng sợ, đừng sợ." Mộc Xuân Phong cười tủm tỉm vỗ đầu nàng, cũng chỉ có lúc này nàng mới không phản kháng mình.
"Cuối cùng không biết là do ai giết đây?"
Vẻ mặt Mộc Xuân Phong cũng trở nên cứng ngắc:"Việc này còn chưa điều tra rõ, chẳng qua Ninh tướng gia không cho Ninh Thanh đi ra ngoài thôi."
"A?!Vậy ngươi về sau không thể mỗi ngày nhìn thấy người trong lòng rồi?" Tra Tiểu Tân bắt đầu đồng tình hoàn cảnh trước mắt của hắn.
Ta hiện tại không phải mỗi ngày cùng người trong lòng ở chung một chỗ sao?Suýt chút nữa hắn nói ra miệng, phản ứng lúc này ngay cả hắn cũng giật mình, căn bản hắn không nghĩ qua hay suy xét gì liền tuôn ra như vậy, Mộc Xuân Phong tâm hoản loạn, thản nhiên nói: "Không có chuyện gì." Hắn căn bản là không thích Ninh Thanh, nàng ta không đi ra ngoài cũng không liên quan đến hắn, nghĩ đến đây ánh mắt thâm sâu nhìn nữ tử nhíu mày suy tư trước mắt, nếu như nàng không thể cùng mình gặp mặt ở đây? Bản thân mình sẽ ra sao?
Hai người đang đi trên đường đột nhiên nghe tiếng vang "Lả tả", tiếng gió gào thét, có thể thấy được người đó nội lực cao thâm, mà thanh âm càng ngày càng rõ đang truyền đến hướng của hắn, Mộc Xuân Phong lập tức tập trung suy nghĩ cảnh giác, tay liền kéo Tra Tiểu Tân ra phía sau mình, hạ giọng:
"Chạy mau."
"Cái gì?" Nàng còn chưa kịp phản ứng lại.
"Chạy mau!" Khi lớn tiếng quát ra những lời này, chỉ thấy trong bóng tối có một đoạn bạch quang lóe lên, xém chút nữa làm Tra Tiểu Tân hoa mắt, ngay sau khi dụi mắt, Mộc Xuân Phong và hắc y nhân kia triền đấu cùng một chỗ, đao quang kiếm ảnh, tia lửa văng khắp nơi, tiếp theo dưới ánh trăng hai bóng hắc bạch lam dáng hình quỷ mỵ, chẳng phân biệt được cao thấp.
Hắc y nữ tử không nghĩ gặp được một người có võ công lòng cảm thấy chán nản, đồng thời ánh mắt thù hận liếc về phía Tra Tiểu Tân đang núp ở trong góc ánh mắt hoảng sợ, chiêu thức trong tay càng nhanh hơn nghiêm ngặc hơn, Mộc Xuân Phong cảm thấy rối trí, hôm nay hắn không mang binh khí trong tay chỉ có quạt xếp chỉ là không biết chống đỡ được bao lâu, người này đánh nhanh như vậy xem ra mục tiêu chính là Tra Tiểu Tân, nghĩ thế hắn liền nhìn về phía Tra Tiểu Tân rống to.
"Chạy mau!" Nhân lúc không có nhiều sát thủ xuất hiện.
Tra Tiểu Tân vốn đã bị dọa đến không biết làm sao lại bị hắn rống to như vậy, chỉ ngây ngốc đáp một tiếng sau đó nhanh chân bỏ chạy. Thấy nàng rời đi Mộc Xuân Phong lúc này mới thấy yên tâm, tập trung toàn bộ tinh thần đấu với nàng, chẳng qua là từ nhỏ Mộc Xuân Phong tập võ chỉ để bảo vệ bản thân, mà hắc y nữ tử xuất thân là sát thủ cho đến không đến nửa khắc đã phân rõ cao thấp.
"Ngươi là ai?Vì sao phải giết nàng?!" Mộc Xuân Phong lạnh lùng nói, khuôn mặt dịu dàng kết một tầng sương mỏng.
Hắc y nữ tử chê cười thành tiếng, cũng không để ý chỉ một đao đâm về lòng ngực hắn, Mộc Xuân Phong linh hoạt tránh thoát đang chuẩn bị băng tường rời đi thì chợt nghe tiếng hoang mang rối loạn của Tra Tiểu Tân từ xa truyền đến: "Mộc Xuân Phong!Ta không đi, muốn đi thì cùng nhau đi!"
Đáng chết! Nàng tại sao lại trở về?
Đang phân tâm dĩ nhiêu chiêu thức tự nhiên rối loạn mà hắc y nữ tử dùng hết tất cả lực cùng Mộc Xuân Phong so chiêu, hắn cũng cố hết sức quay đầu nhìn Tra Tiểu tân quát: "Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi!Nhanh đến Lâu Phủ!" Giờ phút này chỉ có hắn mới có thể bảo vệ nàng.
"Không!Ta không đi!" Tra Tiểu Tân giọng nói kiên định, bàn tay nho nhỏ nắm chặt lại đứng ở đằng kia không chịu rời đi, hắc y nữ tử thừa cơ hội này cầm kiếm đâm về phía nàng, trong lòng Mộc Xuân Phong kinh động, nghĩ cũng không nghĩ liền phi thân che trước mặt Tra Tiểu Tân, lập tức chỉ thấy thanh kiếm xuyên qua thân thể hắn, máu tươi trong thân không ngừng trào ra.
Mộc Xuân Phong ngã ở trên người nàng cả hai người rơi xuống đất khi Tra Tiểu Tân thở dốc hồi lâu mới phát ra tiếng gọi sợ hãi: "Mộc Xuân Phong!!!" Mặt của nàng nóng quá, ươn ướt, mùi tanh, đó là máu của hắn, nghĩ vậy toàn thân nàng không thể khống chế run rẩy đứng lên, hai mắt thấp thỏm lo âu.
Ngực hắn chỗ bị đâm thủng giống như bị người khác xé rách, cơn đau ập đến, Mộc Xuân Phong nhíu chặt hai hàng lông màycố nén đau đớn, hai tay lại đem nàng ôm thật sâu vào trong lòng, hơi thở hỗn loạn: "Đừng nhúc nhích."
Tra Tiểu Tân lau nước mắt, cái gì cũng nói không nên lời, chỉ cảm thấy trên cổ dòng có nước ấm từ từ theo người hắn tràn xuống làm ướt cả y phục, dịch nóng kia trước ngực giống như in lại một dấu thiết, đau đến hít thở không thông.
Hắc y nữ tử hừ lạnh ra tiếng: "Lại dám đỡ kiếm thay nàng!Được, hôm nay ta sẽ cho các ngươi cùng chết!" Nói xong cầm kiếm đâm tới lưng hắn.
"Không được a!" Tra Tiểu Tân khóc đến giọng khàn khàn, đồng thời cả người nàng lăn mình đè lên người hắn dùng thân thể bản thân để ngăn cản. Mộc Xuân Phong thân thể cứng đờ, dường như tất cả đau đớn đều mất cảm giác, con ngươi đen thật sâu chăm chú nhìn Tra Tiểu Tân, khóe môi mất đi màu đỏ nhếch lên cười, độ cong thật sâu.
Nàng vì hắn khóc, nàng vì hắn chắn.
"Ngươi lại giúp tiện nhân này!"
Giận đến nổi âm thanh hét lên vang vọng khắp con hẻm nhỏ tối đen, Mộc Xuân Phong và Tra Tiểu Tân rối rít nhìn lại chỉ thấy không biết khi nào dưới ánh trăng lại xuất hiện thêm một hắc y nhân khác, tóc đen, con ngươi đen, thân ảnh huyền ảo trong đêm tối, chỉ thấy hai tay hắn kẹp lại thanh kiếm kia, ngăn chặn chiêu thức vừa xuất của hắc y nữ tử.
"Được!Hôm nay ta sẽ giết ba người các ngươi!"Tiếng nói tràn ngập bi phẫn gầm lên, chỉ thấy hắc y nữ tử dùng sức rút kiếm về lại dùng chiêu thức mạnh mẽ hơn, số chiêu cũng tăng gấp bội phóng về phía hắc y nam tử kia.
Gia Luật Hằng nheo mắt lại rùng mình, chỉ phòng chứ không tấn công, không ngờ nàng thật sự ám sát!Cả ngày hôm nay hắn luôn ở hữu cầu tất ứng chờ Tra Tiểu Tân trở về, nhưng mà đợi thật lâu nàng còn không trở lại, trong lòng nóng như lửa đốt đi đến tửu lâu cũng không thấy bóng người, mới vừa đi qua đây nghe được tiếng khóc quen thuộc hắn giống như là mất đi lý trí liền tiến vào, kết quả... là thấy nàng nhào lên người Mộc Xuân Phong thay hắn đỡ một kiếm.
Hắn cảm thấy khó chịu.
Trong khi hắn lo lắng cho nàng, nàng lại lo lắng cho một người khác.
"Chúng ta... Đi mau." Xem tình tình thì hắc y nam tử và hắc y nữ tử hẳn là quen biết, tuy rằng hắn lúc nãy ra tay cứu giúp nhưng nói không chừng đột nhiên thay đổi chủ ý, không bằng thừa dịp bọn họ còn đang đánh chúng ta rời đi.
Nghe xong lời nói của Mộc Xuân Phong tâm tình hoảng loạng của Tra Tiểu Tân mới ổn định, nghẹn ngào đỡ lấy hắn đang bị thương rời đi, khi đứng lên mới nhìn rõ y phục trước ngực hắn bị nhiễm đỏ máu bên trong vẫn không ngừng trào ra, nước mắt nhất thời cuộn trào không ngừng tuôn rơi.
← Ch. 123 | Ch. 125 → |