Muốn hủy dung nữ nhân khác
← Ch.114 | Ch.116 → |
Tra Tiểu Tân cả người đều thở dài nhẹ nhỏm, quả nhiên nam nhân đều dùng nửa thân dưới suy xét vấn đề, nàng kiên định gật đầu: "So với trân châu thật đúng là!" Chưa nói xong lại thêm vào câu: "Hơn nữa ngươi không cần học tiếng cầm thú cũng có thể ôm mỹ nhân."
"Cầm thú..." Người nào đó nghe hai chữ đó xong cười đến hai mắt híp lại thành một đường sắc bén.
"Hì hì, con mèo, con chó không phải là cầm thú sao? Tóm lại việc này không nên chậm trễ hay là chúng ta về nhà ngươi sớm một chút để thương luợng đại kế tán gái đi!" Tra Tiểu Tân thấy hắn muốn phát hỏa liền nhanh như chớp chạy về Mộc vương phủ.
Mộc Xuân Phong nhìn bóng dáng nàng khóe môi chợt hiện lên một nụ cười, hắn làm sao thích nữ tử Ninh Thanh kia, hắn chỉ muốn cùng nàng có nhiều thời gian ở cùng một chỗ, hắn cố ý không nói rõ nguyên nhân. Mà Ninh Thanh chẳng qua là một cái cớ thôi.
Ôn nhu kế hắn còn muốn áp dụng nhưng mục đích thì không giống như lúc đầu.
Cùng Mộc Xuân Phong nói xong tán gái đại kế khi trở về nhà đã tới chạng vạng, Tra Tiểu Tân mua rất nhiều đồ ăn vặt mang về nhà, khi bước vào nhà nhìn thấy bên trong một đống hỗn độn mà người khởi xướng chính là người đang ở nơi đó lục tung lên.
"Nơi này không có..."Gia Luật Hằng vừa tìm vừa nói, lôngmày nhăn lại thật sâu, nhập tâm quá mức nên không phát hiện có người đứng ở cửa.
Tra Tiểu Tân đem tất cả đồ ăn vặt đặt lên bàn sau đó đi đến bên cạnh chụp bả vai hắn nói: "Như hoa, ngươi đang làm gì vậy?"
Đang suy nghĩ sâu xa đột nhiên bị người khác vỗ vai Gia Luật Hằng cảnh giác ngoái đầu nhìn lại, thấy Tra Tiểu Tân nghi ngờ khó hiểu nhìn mình lòng mới buông lỏng ha ha: "A, không có đâu, ta nhìn thấy một cái con gián sợ ngươi gặp phải hoảng sợ nên mới đi tìm."Hắn làm sao có thể nói cho nàng biết hắn định tìm trên người nàng có vương bài của Lâu Lan không?
"Thật sao?" Tra Tiểu Tân nheo lại mắt hỏi, đi đến gần hắn.
Gia Luật Hằng mặc dù trong lòng trống không nhưng giọng nói vẫn kiên định: "Thật!" Chẳng lẽ nàng phát hiện cái gì? Nếu nàng phát hiện cái gì, nghĩ tới đây tay lại chuẩn bị ra chiêu.
"Thật.. thật...thật ...sao?" Nàng lại từng bước đến gần.
"Thật." Hắn lặp lại, chẳng qua là trong lời nói không ở có ý cười, nếu như nàng đi thêm một bước, hắn liền... Giết nàng.
Thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc chọc không được, Tra Tiểu Tân khoát tay: "A, thì ra là thế nhưng ngươi không cần tìm nữa, ta đã thấy rồi." Nói xong liền ngồi xuống ăn đùi gà, nàng vừa chính là thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc cho nên muốn chọc hắn.
Chẳng qua là thuận miệng nói đại chẳng lẽ có thật?Gia Luật Hằng không tin hỏi lại: "Thật sao?"
"Thật mà, đang ở trước mặt ta nha."
"Ở trước mặt..." Gia Luật Hằng nói xong liền nghe được nàng cười nhìn mình, lúc này mới chợt hiểu ra, hiểu nàng muốn trêu chọc mình. Mới Thả lỏng hạ đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống cùng hưởng thụ mỹ thực, thỉnh thoảng tán thưởng.
Tra Tiểu Tân vừa gặm đùi gà vừa cùng hắn nói chuyện bản thân lúc còn bé, ví dụ như không cẩn thận dùng gạch chọi trúng đầu của tiểu muội hàng xóm, hay là tò mò đi trộm đồ để không bị phát hiện nên trộm một quả cam, kết quả sau khi trở về bị ba ba hung hăng đánh mông, hoặc là bởi vì không có tiền dùng vì thế trộm lấy tiền của mẹ cố ý ném trên đất, sau đó lại vui vẻ nói bản thân nhặt được bạc, vì thế chuồn ra ra ngoài mua đồ ăn, chuyện này thật sự là rất ngốc nghếch.....
Hai người cứ như vậy vui đùa trò chuyện, mặt trời dần dần hạ xuống.
Vân Hoang các.
Lâu Lan im lặng ngồi ở trước bàn đọc sách, ánh nến chiếu ra ấn lên khuôn mặt tuấn tú, hồng y như máu, xinh đẹp giống như màu sắc đêm tối, cả cảnh đêm bên ngoài cũng không che dấu được.
Không khí yên tĩnh có chút bất an.
Diêu Định quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ nói: "Theo thám tử báo cáo, Gia Luật Hằng không ở Ấp quốc mà tung tích của An Ninh đến giờ vẫn không rõ."Có trời biết khi hắn biết được tin tức này còn dự cảm xấu như thế nào, hắn cảm giác mình nói xong tin tức kia sẽ bị vương gia giận dữ lập tức ban chết.
Tra xét gần nửa năm, sử dụng tất cả lực lượng thậm chí ngay cả hắn chỉ tìm tin tức một người mà cũng tìm không ra.
Nàng giống như là biến mất ở trên đời này.
Lâu Lan ngắm bức họa trên bàn, tay vuốt ve khắp nơi, trong mắt phượng hẹp dài giống như không có vẻ đau xót hiện lên, tức giận cũng không rống to mà là trầm mặc không nói. Lần đầu tiên hắn cảm thấy mệt mỏi, hắn cảm thấy hắn được quyền sở hữu tất cả đều là vô ích bởi vì bọn chúng không giúp hắn tìm được nữ tử kia.
Diêu Định tâm thần không yên quỳ dưới đất thật lâu, đang muốn mở miệng nhận tội thì Lâu Lan lại mở miệng bảo hắn lui ra, hắn mong như thế còn không được, lập tức chạy đi.
Khi cửa khép lại, bên trong trống trải càng thêm yên tĩnh chỉ còn lại hồng ảnh cô độc.
Trên giấy Tuyên Thành vẽ một nữ tử đang nhướng mày mỉm cười, áo trắng, tóc dài, con ngươi đen, nàng đang đứng ở bên cạnh ao cá, trong ao nước trong suốt hiện lên ảnh ngược của nàng với bầu trời anh biếc và hoa sen, mà một hạt bụi nhỏ cũng không dính lên, thuần khiết như bạch liên.
Khớp xương ngón tay rõ ràng chậm rãi xoa nhẹ lên gò má nữ tử, khẽ run, Lâu Lan cảm thấy ngực có một cảm xúc muốn phát tiết lại không thể nào phát tiết ra, chỉ có thể sờ qua lại giống như tưởng phát tiết lại không thể nào phát tiết, chỉ có thể qua lại xuyên qua, giống như thấu tim phổi.
"Bích sắc khó nén xuân, Thanh Trì mở miệng cười."
Thật lâu sau, đôi môi đỏ ửng môi khẽ nhếch lên thì thào một câu, ánh mắt hắn giống như muốn đem hết giấy Tuyên Thành cắn nuốt trong bóng tối ấy, mắt phượng bởi vì mở to quá lâu nên hiện nhiều tơ máu, có thể hay không chỉ cần không nháy mắt nàng sẽ theo bức tranh đi ra xuất hiện trước mắt.
Gió không tiếng động theo cửa sổ thổi vào, thổi bay một góc trang giấy, một đầu tóc đen rối loạn.
Tình cảnh này thật bi thương, người nào nói hắn không si tình?
Thu Các.
"Tiểu Thu, tỷ thấy thân thể có tốt hơn chút nào không?" Lục Uyển ngồi bên giường quan tâm nói, từ sau vụ rơi hồ lần trước đến giờ cả ngày Thu Dung đều nằm trên giường, thật nhiễm khí lạnh thật, thân thể không bằng lúc trước.
Thu Dung nhìn nàng miễn cưỡng cười, an ủi nói: "Tiểu Lục, tỷ tốt lắm, cám ơn muội mỗi ngày đều đến thăm ta." Nói xong lại bắt đầu ho khan, ho đến nỗi làm cho người khác cho rằng nàng thân thể suy yếu đến nỗi bất cứ lúc nào cũng có thể bẻ gãy.
Lục Uyển thấy thế lập tức đưa một chén nước ấm cho nàng, tay nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng nàng, lời nói có ý sâu sa: "Tiểu Thu thay ta rơi xuống hồ, ân huệ này ta nhất định trả gấp đôi."
"Tiểu Lục, muội còn giận tỷ tỷ sao?Đừng như thế, muội..."
"A, tỷ cái gì cũng không cần nói, cứ nằm ở đây nghỉ ngơi thật tốt." Lục Uyển cũng không trả lời trước mặt nàng, đợi nàng nằm xuống sau đó nheo mắt cười: "Có thể lên làm hoa khôi thanh lâu, nàng ta cho rằng ta thật sự dựa vào bề ngoài sao?Đúng là quá ngây thơ rồi!"
Trong buổi nói chuyện Thu Dung nghe nàng có ý muốn trả thù, đang muốn khuyên thì bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ.
"A! Lục Uyển!Tiện nhân ngươi!Ta muốn giết ngươi!Giết ngươi!!!"Giọng nói cuồng loạn ấy không phải là của Hoa Nguyệt sao?
"Tiểu Lục, tỷ..... ?" Thu Dung mơ hồ cảm thấy có chuyện không hay giữ chặt tay áo nàng lo lắng hỏi.
Lục Uyển mép môi quyến rũ cười càng sâu, nhìn nàng cười tinh nghịch: "Ta chỉ là dặm thêm lớp phấn hoa tàn cho nàng mà thôi."
"Cái gì?Hoa tàn?" Thu Dung vẻ mặt đột nhiên biến, hoa tàn là một loại mẫn cảm, một khi tiếp xúc làn da sẽ nổi chi chít những điểm đỏ, nếu như không cởi ra thì tương đương với hủy dung!
← Ch. 114 | Ch. 116 → |