Cút!Còn không mau cút khỏi mắt bổn vương!
← Ch.101 | Ch.103 → |
Lâu Lan lạnh lùng lườm nàng nói "Toàn bộ hôn lễ đều dùng màu trắng" nói xong lập tức nhìn về phía Liêm Tâm Các, tâm có chút đau đớn, nàng thích nhất không phải là màu trắng hay sao.
"Được!"Sắc mặt nàng hòan toàn trắng bệch, vẫn cho rằng hắn không thích Lục Uyển nhưng hiện thắn lại đưa ra yêu cầu tổ chức hôn lễ!Ha ha, chuyện của nàng và hắn xem như đã xong rồi sao? Tra Tiểu Tân cảm thấy lòng đau nhói.
"Vương gia, thần có việc cần bẩm."Diêu Định vội vàng xông vào, Tra Tiểu Tân hiểu ý cầm lấy vở lui ra ngoài cửa chờ nước mắt kiềm nén nãy giờ rốt cuộc rơi xuống, cho dù đứng trước mặt hắn cũng không nhận ra nàng, so với việc này càng đau đớn hơn!
"Bẩm Vương gia, theo tin báo bí mật quả thật trong Lâu Phủ có nội gián của Ấp quốc mà người này võ công rất cao cường, chỉ là bây giờ không biết người đó là ai? Nam hay là nữ?"
Ánh mắt Lâu Lan trở nên lạ thường nghiêm lại nhìn thẳng hắn trầm giọng hỏi "Có tin tức của nàng không?"
"...Không tìm được, dường như chúng ta đã tìm hết toàn bộ Kỳ quốc nhiều lần vẫn không thấy! Thuộc hạ nghĩ trừ khi An Ninh cô nương dùng thuật dịch dung quyết tâm rời khỏi nơi này, nếu quả thật như thế thì tìm nàng lại càng khó khăn hơn..." Diêu Định lo lắng cẩn thận bẩm báo, sợ hắn tức giận làm tổn thương mình, mấy ngày nay vì tìm An Ninh cô nương tay chân hắn dường như không nghỉ nha.
"Dịch dung?Quyết tâm rời khỏi bổn vương." Lâu Lan lặp lại từng chữ, vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại toát lên tia lạnh lẽo, tay dùng sức ném bình hoa trên bàn vỡ nát, thần sắc nghiêm nghị hắt quát lên: "Bổn vương hiện tại muốn lập tức, lập tức nhìn thấy nàng!Tìm không được nàng các ngươi cũng đừng về Lâu phủ!!!" Hắn nghĩ đến nàng không muốn gặp hắn trong lòng gần như điên cuồng.
Diêu Định kinh sợ quỳ rạp trên mặt đất:" Dạ dạ..." chỉ có một An Ninh mà khiến bọn họ sống không yên ổn, đúng là hại người mà.
Cặp mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn thẳng hắn: "Cút! còn không mau cút khỏi mắt bổn vương!"
"Dạ.. dạ..." Diêu Định sợ tới vừa đi vừa té bước ra khỏi cửa.
Lâu Lan giận đến thở dốc, tia máu trong mắt phượng càng nồng đậm đỏ như máu tươi, hắn nắm chặt mảnh thủy tinh trong tay máu tươi xuyên qua kẻ tay nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất nhưng nỗi đau ấy không bằng nỗi đau trong lòng.
Lòng không nghĩ có thể đau đến thế...
Tra Tiểu Tân đứng ở ngoài cửa nghe được hắn gào thét: "Muốn thấy nàng ngay lập tức, lập tức..." A, muốn thấy Lục Uyển sao?Chẳng lẽ giống như người ta nói không gặp một ngày như cách ba thu sao? Lòng nàng như bị ai xé rách, Tra Tiểu Tân nén lại không được chạy khỏi Lâu phủ, nàng sợ rằng mình ở lại sẽ khóc rất to.
Tình yêu thời này vốn không công bằng.
Từ Lâu trở về cả người nàng phờ phạt ỉu xìu, tình thần hoảng hốt. Phòng trọ mà có mở cửa cũng do Gia Luật Hằng trông coi, nàng tự nhốt bản thân trong phòng không chịu ra ngoài, cơm cũng không thèm ăn, đầu tóc tán loạn, quần áo không chỉnh tề, đôi mắt cũng hồng lên sưng đỏ, nàng không rõ đâu là ngày đâu là đêm chỉ đem bản thân trốn chổ này, cảm xúc đè nén của nàng cần được phóng thích! Ban ngày nàng vùi đầu suy nghĩ tổ chức hôn lễ của hắn, buổi tối nàng ôm đống vở òa khóc.
Yêu ngươi là một mình lo lắng không hiểu ngươi khẽ mỉm cười chỉ có thể giống đóa hoa hướng dương ban đêm yên lặng cố gắng.
Yêu ngươi là một mình lo lắng, luôn hy vọng ngươi đối với ta thành thực, yêu ngươi luôn luông dùng phương thức bản thân.
Mười ngày sau, đúng một tháng sau khi nhận tiền, Tra Tiểu Tân từ trong phòng đi ra cười sảng khoái, muốn cùng Gia Luật Hằng sang trấn nhỏ bên cạnh mua những thứ cần dùng trong hôn lễ, nếu hắn nói muốn hôn lễ dùng màu trắng, như vậy sẽ ít lãng mạn đi, dù sao lòng nàng cũng bị vô số đao cắt vết thương tất cả đều không cần thiết nửa.
Khi hắn thành thân ngày ấy nàng cũng đi vào Lâu phủ. cũng không tính là gả cho hắn?
Bạch hà trấn ở trong chợ có nhiều món đồ mỹ nghệ rất cổ quái nàng chưa bao giờ thấy qua, người dân trong trấn hiền lành, nhiệt tình, nam nữ già trẻ hễ gặp người lạ là mỉm cười chào hỏi, mọi ngừơi mặc y phục đủ màu sắc rực rỡ tung bay theo gió, làm người ta đang ở giữa mùa đông lại cảm nhận được nhiệt tình tràn ngập không khí mùa hè.
"Ngươi tại sao sờ mông ta?" Trong đám người đột nhiên có một giọng nói trong trẻo phát ra, chỉ thấy một nữ tử diện mạo quyến rũ trừng mắt liếc đại thúc kia, một đôi mắt hạnh hàm chứa giận dữ. Nhiều người dừng lại xung quanh xem kịch vui, bảy miệng tám lời tụm lại bàn luận.
Đại thúc có khuôn mặt chính khí cố khuyên nhủ: "Tiểu cô nương, ta tuổi lớn hơn ngươi rất nhiều làm sao sờ ngươi?" Hắn nói cũng có lý bởi vậy tất cả quần chúng đều đứng về phía vị đại thúc kia trỉ trích nữ tử xinh đẹp, nữ tử nói lời thật lòng nhưng mọi người không hiểu tức giận đến nỗi mắt hạnh phun ra hỏa, lười lí luận cùng bọn họ nên đẩy đám đông đi ra, chỉ nghe "Ôi" vài tiếng, tất cả mọi người bị hắn đẩy đều ngã lăn xuống đất, thầm than nữ tử này mạnh kinh khủng.
"Tức chết ta! Rõ ràng là hắn sờ mông ta! Còn nữa........." Gia Luật Hằng vẫn còn tức giận, tay xoa chỗ mông bị s, khuôn mặt tuấn tú u ám.
Tra Tiểu Tân cười khanh khách không ngừng: "Ai kêu ngươi lớn lên là tai họa?" Nói xong tay nghịch ngợm nhéo trên mông hắn một cái, sau đó cười xấu xa nhanh chóng chạy đi, quay đầu lại nhìn hắn làm mặt quỷ.
Gia Luật Hằng sững sờ đứng im tại chỗ, mông truyền đến một cảm giác như có như không bị nàng nhéo tê tê dại dại, hơn nữa còn làm cho hắn không thể nào chấp nhận là bị nàng sờ như vậy thân thể nổi lên phản ứng!!! Đành phải lấy tay che lại nơi ấy, khuôn mặt tuấn tú vừa thẹn vừa giận, nàng đối với hắn lại tùy tiện như vậy, không ngực không mông làm cho hắn phản ứng!Xem ra tối nay phải đến chỗ đó phát hỏa.
"Lão bản, sợi tơ này bao nhiêu tiền." Tra Tiểu Tân đi đến một gian hàng bán tơ tằm dừng lại hỏi, trong tay cầm một dây lụa trong, dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng ngũ sắc, trong gian hàng còn chứa nhiều dây lụa đủ màu rực rỡ.
"Một đồng tiền một dây, dây lụa này được làm bằng tơ tằm! Sau đó đến Tây Vực ngăm trong ao nhiều màu! Vĩnh viễn sẽ không phai màu hơn nữa......." Ông chủ giới thiệu thao thao bất tuyệt, vẻ mặt đắt ý tự hào.
Tra Tiểu Tân mặt không chút thay đổi nhìn hắn: "Ta muốn hỏi ngươi dây lụa bao nhiêuTiền? Ngươi nói nhiều chuyện không liên quan làm chi?"
Ông chủ nhất thời im miệng, trên đầu có một đàn quạ đen bay qua....
Lúc này Gia Luật hằng vừa lúc đi đến, hắn nhìn Tra Tiểu Tân sắc mặt nghiêm chỉnh xem kỹ từng từng sợi dây lụa, cầm trong tay nhìn qua nhìn lại, nhiều khi còn lấy tay kéo, xé, nhìn thấy trong lòng có chút buồn cười, nàng giống nam nhân nhưng cũng có lúc thật nữ tính, nữ nhân này mua mỗi thứ đều rất cẩn thận. Chẳng qua ánh mắt nàng trầm buồn vì người mình yêu thành thân bản thân nàng muốn làm điều gì đó, nàng có thể làm nếu là người khác chỉ sợ không cách nào làm được.
"Đựơc! Vải này tốt lắm!" Tra Tiểu Tân đem dây lụa bỏ vào túi, lấy ra một lượng bạc ném ra ngoài, vẻ mặt không biết diễn tả thế nào.
← Ch. 101 | Ch. 103 → |