Tiểu Tân nói: "Ngươi không quan tâm ta sao?"
← Ch.048 | Ch.050 → |
hô hấp của Lâu Lan cứng lại, xem như không có chuyện gì xảy ra đưa bàn tay đến vết thương trên п●🌀ự●𝒸 nàng hỏi nàng có đau không, cứ như vậy, hắn đụng đến từng chỗ liền hỏi nàng có đau hay không, Ban đầu Tra Tiểu Tân rất sợ, cảnh giác, đến sau nữa thì buông lỏng, thậm chí là bĩnh tĩnh. Cũng dần lớn mật nói cho hắn biết ✝️_𝖍_â_𝐧 𝐭𝐡_ể nàng đau đớn. Không khí yên tĩnh, giờ phút này hắn và nàng như đôi vợ chồng hòa thuận.
"Đau không?" Tay hắn chỉ đến bên đùi nàng, vẻ ngoài vô tình.
Tra Tiểu Tấn chỉ cảm thấy lành lạnh tay hắn phía trên lạnh giống khối băng, má*u cũng tăng lên một ít, mặt cũng nhanh đỏ lên, thấp giọng nói: "Đau". Mới vừa nói xong cả người hắn đặt lên người nàng. 𝐓hâ_n ⓣ_𝖍_ể cường tráng không khỏi làm nàng hít thở nặng nề khẩu khí có chút thừa nhận, tâm ý hoảng loạn quay đầu không nhìn hắn, giọng nói nhỏ dần: "có thể.... có thể...... thổi tắt ngọn nến không?"
Hắn thật lâu không trả lời nàng, qua một lúc lâu cả căn phòng đều tối om, màn cũng rũ xuống.
"Ngươi.... nhẹ chút.." Tra Tiểu Tân nói xong lập tức nhắm hai mắt lại, toàn thân căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể đón nhận cơn cuồng phong. Nàng đã chấp nhận hắn trừ khi hắn đuổi nàng đi nếu không nàng sẽ không rời, cho nên, bất luận ở lại phải chịu đau đớn hành hạ, hắn bị người mình tin tưởng làm tổn thương, như vậy nàng sẽ làm cho hắn một lần nữa cảm thấy tin tưởng một người.
Trong đêm tối, Lông mày nhíu chặt cảm nhận ✞h.â.ⓝ т.♓.ể lung linh phía dưới, ngón tay dịu dàng dọc theo chân nàng chuyển động nhẹ nhàng lướt lên thắt lưng trơn bóng hoàn mỹ rồi đến bả vai nàng, tiếp đó hô_ⓝ xuống. 🌴-𝒽-â-𝓃 t-♓-ể nàng hắn thực sự quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi không cần đèn đều có thể biết trên người nàng chỗ nào có nốt ruồi, chỗ nào có vết bớt.
Nụ ⓗô*𝖓 của hắn nhẹ như lông vũ, không chứa h𝖆*𝐦 〽️*⛎ố*𝓃 tình dục mà tỉ mỉ những nơi nàng bị thương, môi lạnh như băng kề sát phun ra 𝐡ơ·ⓘ 𝐭𝐡·ở ռó·𝐧·ℊ 𝖗ự·ⓒ, nàng đồng thời cảm nhận được lạnh như băng và nóng như lửa, da thịt như bị điện giật, vừa tê dại vừa ngứa, từ cổ nàng đến xương quai xanh, sau đó nhanh đến nℊ*ự*𝒸 nàng, 𝒽ô-n đến nhũ tiêm chạm vào vết đau của nàng làm Tra Tiểu Tân cắn chặt môi tràn ra một tiếng rên nho nhỏ "Á", hai tay nắm chặt thành quyền, cảm giác dày vò.
"Đau" nghĩ đến ⓣhâ_п тⓗ_ể nàng đang đau mới có có thể kéo căng nhanh đến như vậy, cho nên hai tay hắn chống 𝐥·ê·𝖓 ⓖ·1·ườ·ⓝ·🌀 mắt nhìn xuống nàng
Tra Tiểu Tân không dám nhìn thẳng gương mặt túân tú trứơc mắt, cảm thấy giọng nói nhỏ dần: "Không.... không đau."
Hắn thật lâu không nói gì, bỗng nghiêng cả người hắn nằm xuống, cánh tay dùng sức mạnh mẽ ôm chặt eo nàng, khiến lưng nàng kề sát lòng 𝐧𝐠ự*🌜 mình, hô hấp xuống một chút rồi thổi vào vành tai nhạy cảm của nàng, kề sát môi nàng, mờ ám làm người ta điên cuồng.
Tra Tiểu Tân bị dọa sợ đến nỗi hô lên nhưng cũng không dám lớn tiếng, hai tay hắn liền vòng sang bụng nàng, lực đạo vừa vặn, không làm cho nàng cảm thấy quá gấp lại có thể làm cho nàng có cảm giác an toàn. Nàng đã sống hai mươi năm lần đầu tiên bị nam nhân ôm trong 𝐧_🌀ự_↪️.
"Ngươi không quan tâm ta sao?" Tò mò hôm nay tại sao hắn dịu dàng và xa cách như thế đối với nàng, Tra Tiểu Tân mới hỏi thử, hỏi xong nàng cảm nhận được hơi thở hắn bắt đầu nặng nề, cùng kề sát nàng gần hơn, giọng nói khàn khàn gần như 🎋♓ê.⛎ g.ợ.ℹ️ vang lên bên tai.
← Ch. 048 | Ch. 050 → |