Vay nóng Homecredit

Truyện:Phiêu Du Giang Hồ - Chương 007

Phiêu Du Giang Hồ
Trọn bộ 164 chương
Chương 007
Truy sát hả!
0.00
(0 votes)


Chương (1-164)

Siêu sale Shopee


"Tôi giết người rồi!"

"Nàng vừa giết phân đà chủ của Nhật Nguyệt giáo. Xui xẻo rồi!", lúc này mà Âu Dương Huyền vẫn nói ra những lời cay nghiệt như thế.

"Tôi sẽ bị xử thế nào?"

Thôi toi rồi! Tôi không muốn ngồi tù đâu.

"Nàng sẽ bị người của Nhật Nguyệt giáo truy sát", Âu Dương Y nói.

"Có phải tôi sẽ bị quan phủ phát lệnh truy nã không?", tôi rất lo lắng vấn đề này.

"Thượng Quan Tình, nàng là đồ ngốc! Quan phủ không quản chuyện giang hồ. Vả lại, nàng giết tên đại ma đầu, họ còn cảm tạ nàng ấy chứ", Âu Dương Thiếu Nhân nói.

"Cái gì? Tức là tôi không phải ngồi tù hả?", đầu tôi cuối cùng cũng kịp thời phản ứng.

"Nàng không phải ngồi tù đâu Tiểu Tình", Âu Dương Y ngồi bên cạnh tôi, quàng tay ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về. Không biết tại sao, lúc này đột nhiên tôi cảm thấy huynh ấy ấm áp ngọt ngào thế, chẳng muốn đẩy ra chút nào.

Thôi chết! Tôi bị trúng mỹ nam kế rồi...

"Tốt quá!", chỉ cần không phải ngồi tù là tôi vui rồi.

Lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng hết một ngày, mệt chết mất. Nằm trong lòng Âu Dương Y, tôi cảm thấy rất thư thái, chẳng hiểu sao cơn buồn ngủ cứ ùn ùn kéo đến. Lạ thật! Tại sao hôm nay Âu Dương Y không nói liên mồm như mọi ngày nhỉ?

"Tiểu Tình à, sao nàng lại giết tên đại ma đầu đó?", dường như tôi nghe thấy Âu Dương Thiếu Nhiên hỏi.

Trong lúc mơ màng, tôi lúng búng trả lời: "Tiện tay quẳng kiếm đi, chẳng may trúng người hắn thôi".

Thật là mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu. Tôi buồn ngủ quá.

"Thượng Quan Tình, dậy ngay cho ta!", tôi chợt nghe thấy giọng nói tức tối.

"Được, được!" Chẳng biết ai vừa hét vào mặt, khiến tôi từ trong lòng Âu Dương Y lập tức bật dậy, ngẩng đầu lên nhìn, hoá ra là Âu Dương Thiếu Nhân.

"Hét, hét, hét cái gì mà hét!", tôi vô cùng tức tối. Nếu không phải huynh ấy đẩy tôi lên võ đài thì tôi đâu đến mức thê thảm thế này.

Âu Dương Thiếu Nhân đánh cặp mắt đẹp mê hồn về phía tôi, chỉ nói một câu: "Về phòng ngủ!".

Vừa đứng lên, huynh ấy đã vòng tay ôm tôi vào lòng.

Tay lạnh ngắt như thế... mà lại dám ôm tôi!

Tôi ngoái đầu, thấy Âu Dương Huyền đứng ở cửa, nét mặt tỏ vẻ khó chịu. Tôi chăm chú nhìn đám người kỳ lạ trong phòng, con tim như ngừng đập, phổi như ngừng hô hấp, khuôn mặt bắt đầu đỏ lên.

Toát mồ hôi! Hết cách rồi. Bị một đám người vây quanh nhìn chằm chằm chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, huống hồ còn bị mấy anh chàng đẹp trai này vây quanh mới càng lo chứ.

Sau khi đưa tôi về phòng, Âu Dương Thiếu Nhân không rời đi ngay.

Tôi liếc xéo huynh ấy. Anh chàng Âu Dương Thiếu Nhân này không phải là muốn độc chiếm tôi đấy chứ.

"Nè, sao huynh còn chưa đi!", tôi vội hạ lệnh đuổi khách. Thực ra tôi rất bảo thủ!

Âu Dương Thiếu Nhân mặt tươi như hoa, vẻ cổ quái nhìn tôi.

"Ra ngoài ư? Nàng thấy nếu ta ra ngoài thì nàng có thể an toàn ra được đêm nay sao?"

Nực cười, huynh ở đây mới là điều nguy hiểm nhất đấy.

"Đương nhiên là có thể!", tôi kéo chăn, lùi lùi về phía sau. Rõ ràng có ý nói với huynh ấy rằng: tôi không muốn nghĩ huynh là loại người đó đâu đấy.

Âu Dương Thiếu Nhân vẫn cười vẻ kỳ quái, nói: "Được thôi! Tiểu Tình, nàng ngủ đi".

Nói xong huynh ấy mở cửa, làm bộ bước ra ngoài.

Tôi cố gắng kiềm chế mọi hoài nghi. Kỳ lạ thật, huynh ấy sao lại dễ thuyết phục vậy chứ? Lẽ nào những tên háo sắc đều chỉ nói chuyện thôi hả, những thứ diễn trên ti vi là giả sao? Trong lúc tôi đang bối rối...

"Phập!", một mũi tên xuyên qua cửa sổ bay vào, lao thẳng đến... bên cạnh tôi.

Tôi hoảng hồn, toàn thân sững sờ.

Sau đó, mũi tên thứ hai lại bay vào. Tôi chợt bừng tỉnh.

Tôi... Chết tiệt!

"Á! Âu Dương Thiếu Nhân! Cứu tôi với!"

Âu Dương Thiếu Nhân cũng lao vào, rút kiếm đang treo bên cạnh giường. Trong nháy mắt, chiếc thuẫn từ trên trời đáp xuống đầu tôi.

Những tiếng hô "giết" cùng tiếng vó ngựa, tiếng chân người rối loạn truyền từ ngoài vào.

Tôi ngoái đầu lại, thấy Âu Dương Thiếu Nhân đang ôm mình trong lòng. Tôi lo lắng hỏi: "Nói cho tôi biết, xảy... xảy ra chuyện gì vậy?".

Âu Dương Thiếu Nhân như mở cờ trong bụng, cười nói: "Nàng đang bị Nhật Nguyệt giáo truy sát đấy".

Trong giây phút lắng nghe thông tin chấn động này, tôi cứ thế chìm vào giấc mộng tươi đẹp...


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-164)