Quái trộm tề lạc
← Ch.03 | Ch.05 → |
Từ bên trong truyền ra âm thanh một người trẻ tuổi, kinh thường nói: "Nàng ta đã bị sài quá, bổn thiếu gia kinh thường chạm vào."
Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn phía nam tử trong phòng giam, quần áo đã sớm biến thành màu xám, mặt mũi không nhìn thấy rõ lắm, tóc tai rối bù, có vẻ như người này vào trong này ở đã rất lâu rồi.
"Hử! Sài quá rồi sao?" Mặc Sĩ Vô Tâm thầm thì nói.
"Người đến, đem nước lạnh hất vào cho nàng ta tỉnh lại, tiếp tục." Mặc Sĩ Vô Tâm lạnh lùng nhìn về phía Mặc Sĩ Vô Mộng, nói.
Thị vệ đem Mặc Sĩ Vô Mộng lôi ra ngoài, Mặc Sĩ Vô Tâm đứng ở cửa phòng giam trêu tức nhìn người đang ở bên trong.
Tề Lạc ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, quần áo trang phục cung đình đạm màu tím, tóc buộc lên cao, búi thành kiểu dáng lưu vân khế, lại đính đính thêm vài bông hoa năm cánh, trên người tản ra loại cảm giác như đang thong dong nắm giữ thiên hạ trong tay.
Làn da trắng lõn giống như màu trắng gốm sứ thượng đẳng, con ngươi thâm thúy lạnh lùng ấy lại lộ ra quyễn rũ câu hồn, chẳng khác nào một tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian, thế nhưng cũng mang lại một cảm giác giống như ma nữ đến từ địa ngục.
Vẻ đẹp của nàng là một tổng hợp hoàn mĩ trái ngược nhau, thế nhưng nó lại càng thêm có sức quyến rũ, làm cho người ta cảm thấy lóa mắt đui mù.
Hắn rõ ràng cảm giác được nàng đứng ở nơi đó như biến nơi đó thành một mảnh thiên địa độc lập, làm cho hắn có loại xúc động như muốn thần phục dưới gót chân nàng. Trong lòng hắn cảm thấy vạn phần khó hiểu, chỉ là một nữ nhân yếu đuối mà thôi, tại sao lại làm hắn sinh ra một loại cảm giác kỳ quái như thế, hơn nữa võ công của nữ nhân này cũng chỉ thuộc hạng tầm thường thôi mà.
Võ lực tại Hoang Vu đại lục lấy màu sắc để phân chia cấp bậc: Hồng, Cam, Vàng, Xanh lục, Thanh, Lam, Tím, phía sau nữa thì đã nằm ngoài tầm hiểu biết của hắn. Mỗi loại cấp bậc sẽ phân ra ba giai đoạn: thấp, trung, cao. Mà nữ nhân này cũng chỉ là Vàng giai trung đoạn mà thôi, thế nhưng cổ khí thế kia cũng rất tự nhiên, làm cho hắn không thể tìm ra được điểm nào là không phù hợp với lẽ thường.
Giống như nàng vốn dĩ đã chính là vương giả của thế giới này.
Tề Lạc nghiêng đầu nhìn về phía Tu cùng những thị vệ đang đứng ở phía sau Mặc Sĩ Vô Tâm. Ám vực vương triều đúng thật là một nơi khủng bố, nam tử mặc hắc y kia hắn hoàn toàn không thể nhìn thấu võ lực, giống như võ lực cao cường đến nỗi sâu không thấy đáy vậy.
Còn những thị vệ bình thường kia, cũng tầm cỡ như hắn là xanh lục giai trung đoạn, tuy rằng hiện tại cửa lao đang mở, nhưng nếu thực sự muốn chạy trốn ra ngoài thì e rằng so với lên trời còn muốn khó hơn.
Ai kêu hắn lúc trước lười biếng, ngay cả một phần mười tài nghệ của sư phụ cũng đều không học được, chỉ chăm học mỗi khinh công cùng kĩ thuật ăn trộm, nếu hắn có thể lợi hại được như sư đệ mình, chắc cũng đã không phải rơi vào hoàn cảnh thế này.
Chỉ có điều, bây giờ mới biết hối hận thì tất cả cũng đã là quá muộn.
Mặc Sĩ Vô Tâm chỉ vào Tề Lạc nói: "Đưa hắn đi tắm rửa sạch sẽ, rồi đưa đến giường của bổn công chúa."
Vừa nghe nói thế, trong lòng Tề Lạc nhất thời vang lên âm thanh lộp bộp. Nàng chắc không phải muốn hắn... làm cái kia... đi!
Thế nhưng, nếu có thể ra khỏi chốn lao tù này, tìm lại chút tự do, thì hắn cũng đành chấp nhận vậy.
"Công chúa..." Lúc này Tu do dự muốn nói gì đó. Thân phận người kia không được rõ ràng, sợ rằng sẽ gây ra điều gì bất lợi với công chúa, hơn nữa còn muốn đem người đó lên giường của nàng, công chúa sẽ không thật muốn cùng hắn ta...
Trong lòng không hiểu có chút cay đắng, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.
"Tu, ta biết chừng mực." Mặc Sĩ Vô Tâm thản nhiên nói, rồi xoay người rời đi.
"Đi đem tất cả những tư liệu thông tin về hắn ta đến cho ta." Mặc Sĩ Vô Tâm ra lệnh, nàng đương nhiên không thể để một người không rõ thân phận ở bên người.
Vô Tâm điện.
Tu yên lặng đứng phía sau Vô Tâm, đây là thói quen đã lâu của hắn, trừ phi nàng đặc biệt ra lệnh thì hắn mới lui vào trong góc tối để bảo vệ nàng.
"Công chúa, người đã được đưa đến." Âm thanh của người hầu từ ngoài truyền vào, hiển nhiên kẻ nào đó đã được tắm rửa sạch sẽ chỉ còn đợi làm thịt.
"Công chúa, nếu người thật sự muốn làm... Tu có thể hầu hạ người." Tu đứng ở đằng sau tấm bình phong nghẹn thật lâu, mới có thể nói ra một câu như vậy.
"Phốc..." Mặc Sĩ Vô Tâm vừa nghe Tu nói như vậy liền nhịn không được bật cười, Tu đúng thật là đáng yêu a!
"Tối hôm qua ngươi đã mệt mỏi rồi, vẫn là nên nghỉ ngơi cho thật tốt đi!" Tối hôm qua dù sao cũng đã ép buộc không biết bao nhiêu lần, cho dù thân thể tốt đến đâu thì cũng cần phải nghỉ ngơi đi!
"Ta... có thể." Tu đứng chắn trước mặt Mặc Sĩ Vô Tâm nói.
Mặc Sĩ Vô Tâm kiễng chân hôn nhẹ lên mặt Tu, rồi nói: "Tu, không phải giống ngươi nghĩ thế đâu."
Tuy rằng, nàng không hề nghi ngờ lòng chân thành của Tu, nhưng dù sao chủ nhân thực sự của hắn cũng không phải là nàng, nàng không muốn làm hắn khó xử, cho nên có một số việc nàng không thể để hắn biết được.
Tuy rằng trước kia nàng bị thuật thôi miên cao siêu của chính mình thôi miên, nhưng vẫn còn giữ lại 10% tính tình, đó là bản tính mà ngay cả thuật thôi miên cao cường cũng không tài nào xóa bỏ được.
Khi đó nàng muốn cùng đại hoàng huynh đi ra thế giới bên ngoài quậy một phen, thế nhưng phụ hoàng lại không cho phép, nàng lờ mờ nhận ra được dường như phụ hoàng lưu nàng lại còn có mục đích khác.
Nếu không, một người giống như tiên nhân như hắn, sao lại cùng với mình ăn cùng ở cùng, mà "Vô Tâm điện" lại biến thành cái thùng rỗng kêu to, có danh không phận, không ai vào ở.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |