Ch.02 → |
Mẹ nói: "Lam Lam gọi điện cho con, nói là có một người bạn của tụi con sắp đi du học, con bé đó mở tiệc chia tay, kêu con đừng ru rú ở nhà nữa, đi chơi cho vui. Con đấy, nên tiếp xúc với nhiều người một chút, đừng ăn mặc như trẻ con nữa. Bộ quần áo mấy ngày trước mẹ mua cho con để mặc đi phỏng vấn đâu rồi? Mặc nó đi.... ."
Diêu Lam chính là cô bạn chơi từ nhỏ đến lớn với Phồn Hoa. Phụ huynh hai gia đình cũng thường qua lại làm ăn với nhau, khiến cho tình cảm càng thêm thân thiết.
Cũng chính vì thế, Lam Lam luôn có đủ cách để đối phó với người đầy mùi "trạch" như Phồn Hoa, biết rõ cô không thích xã giao, bèn dứt khoát nhờ tới mẹ cô để thuyết phục.
"Con có nghe mẹ nói hay không, nghe bác Diêu nói gần đây Lam Lam chơi rất thân với Kiều Cẩm. Lát nữa nếu Kiều Cẩm cũng có ở đó, con không được để ý tới nó, nó là thằng nhóc lưu manh, nói chuyện với nó sẽ bị mang thai!"
Có một người đàn ông tên là Kiều Cẩm, là một tiểu lưu manh, nói chuyện với anh ta sẽ mang thai.
Cho đến khi Phồn Hoa ra cửa, mẹ Nhan vẫn còn ba lần năm lượt dặn dò những lời này, khiến cô không muốn nhớ cũng khó.
Cho nên, cô rất căng thẳng, mặc dù những cô gái ở độ tuổi của cô thường hay đến những nơi ca hát như KTV.
Sau khi bước vào phòng được bao sẵn, cô liền cảm thấy ngột ngạt khó chịu, khép nép ngồi im lặng ở trong góc, kéo chặt áo khoác, ngồi một hồi không biết làm gì đành dùng việc uống nước để tránh nhàm chán.
Trong lúc đó cũng có mấy nam sinh lạ mặt đến bắt chuyện, nhưng chưa nói được hai câu đã mất hết hứng thú mà bỏ đi.
Có lẽ nhìn ra cô đang buồn chán, Diêu Lam chọn xong một bài hát rồi tiến sát đến bên cạnh thân mật ôm lấy cô, thần thần bí bí nói: "Một lát nữa Hứa Tố cũng sẽ đến."
"Cái.... Cái gì?" Phồn Hoa nhạy cảm đẩy cô ra, có vẻ rất khẩn trương.
"Mình thề, tuyệt đối không phải cố ý." Diêu Lam rất nghiêm túc giơ tay lên ra dáng 'Kẻ sĩ có thể chết, nhưng không thể chịu oan', "Cũng không biết tên ngu ngốc nào thông báo cho cậu ta. Nhưng cậu yên tâm, mình sẽ cho cậu thuê miễn phí một người đàn ông, để cậu ta tức chết!"
"Hả? Cho thuê đàn ông?" Đây là trò xiếc gì à.
"Đúng vậy.... Đến đây đến đây, để mình giới thiệu hai người với nhau trước." Nói xong, cô cười rạng rỡ ngoắc tay với người đàn ông vừa đi vào phòng: "Kiều Cẩm, bên này bên này."
Cái tên này, khiến trong đầu Phồn Hoa theo phản xạ vang lên lời cảnh báo của mẹ trước khi ra khỏi cửa.
Nhưng cũng bởi vì lời cảnh báo được nhấn mạnh nhiều lần kia, ngược lại càng khiến cô chú ý tới người đàn ông tên Kiều Cẩm hơn.
Hoàn toàn khác xa với tưởng tượng, anh ta không nhuộm tóc màu mè, miệng ngậm thuốc lá, mặc áo quần hoa văn quằn quện, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch. Trái lại.... Ừm, rất nhẹ nhàng khoan khoái. Áo T - shirt màu đen bình thường, quần kaki màu xám đậm, mày đậm mắt xếch. Mái tóc lòa xòa rủ xuống che mất đi vẻ biếng nhác trên gương mặt, quả thật có chút lưu manh, nhưng so với "tiểu lưu manh" trong miệng của mẹ cô vẫn còn khác khá xa. Nói một cách công bằng, rất đẹp trai, đẹp đến nỗi khiến cho người khác không thể rời mắt được.
Sau khi nhìn thấy Diêu Lam, rõ ràng anh thở hắt ra, trong mắt có vẻ trách móc: "Có chuyện gì mà tìm anh gấp như vậy, anh còn tưởng rằng em xảy ra chuyện gì nữa chứ."
"Đúng là có chuyện mà, chị em tốt của em xảy ra chuyện thì cũng đồng nghĩa với em gặp chuyện chứ sao." Diêu Lam dí dỏm nhăn nhăn mũi, vẻ mặt ăn vạ.
Đợi sau khi Kiều Cẩm ngồi xuống cạnh cô, thì cô lẻn lẻn đứng dậy đi vòng qua bên cạnh Phồn Hoa, cố ý để cho hai người ngồi gần nhau, ôm Phồn Hoa giải thích: "Này, giúp đỡ em một chút, giúp em chăm sóc cô ấy thật tốt, thế nào là chăm sóc anh hiểu chứ? Bạn trai trước của cậu ấy muốn dẫn bạn gái hiện tại đến ra oai với cậu ấy đấy."
"Hử?" Tiếng hử nhẹ phát ra từ cổ họng, chất giọng từ tính dễ nghe, nhưng lại lộ rõ vẻ không vui.
Phồn Hoa cúi thấp đầu, lén lút nhìn trộm anh, sau khi bắt gặp ánh mắt quan sát của anh thì hoảng hốt cụp mắt xuống, gò má bất giác đỏ lên.
"Nè, thái độ của anh vậy là sao hả? Không phải ngay cả chút việc nhỏ này cũng không chịu giúp chứ."
"Em không biết anh rất bận sao? Cố ý gọi anh tới, chỉ vì muốn ghán ghép anh làm cái chuyện vô bổ này?"Anh nheo đôi mắt xếch lại, đôi môi dưới sống mũi cao thẳng khẽ nhếch lên, nghiêng mắt nhìn thoáng qua Phồn Hoa, trong ánh mắt không giấu vẻ giễu cợt.
Từ trước tới nay Kiều Cẩm đều không có cảm tình với những cô gái nhút nhát, hơn nữa đối phương còn là một người không biết lo cho thân mình, chỉ biết dồn tâm tư vào việc dùng chiêu trò mánh khóe. Thay vì tìm đàn ông đến giúp mình diễn tiết mục kêu gào nhàm chán, sao cô ta không về mà xem kỹ lại xem mình thiếu sót chỗ nào? Xem cách ăn mặc quê mùa của cô ta kìa, thời đại nào rồi, còn ai mặc áo sơ mi ngắn tay phồng với quần tây ống thẳng đến KTV? Chỉ có mái tóc là coi được, đen nhánh óng ả, thế nhưng lại quấn thành một cục xấu xí đến mức không thể hình dung, nhìn cực kỳ già dặn. Chướng mắt nhất là, trên mũi còn mang cặp kính.... Làm ơn đi, bộ cô ta không biết trên đời này có cái phát minh gọi là kính áp tròng hay sao?
Bầu không khí vô cùng lúng túng, cái nhìn đánh giá kèm theo giọng nói mỉa mai của anh khiến Phồn Hoa tự biết rõ bản thân mình mà lui về phía sau, thay vì chờ người ta nhục nhã dè bỉu, cô thà tự biết điều một chút, "Anh.... . Anh.... Anh bận thì cứ đi làm việc của mình đi, thật ngại quá, Lam Lam hiểu lầm rồi, tôi không cần người chăm sóc tôi đâu.... ."
"Gì chứ, Hứa Tố cậu ta.... ." Diêu Lam cũng chẳng thèm để tâm đến vẻ khó chịu của Kiều Cẩm, vẫn cố chấp muốn giúp Phồn Hoa xả cơn giận này.
Chỉ là mới nghĩ trong đầu xem phải nói gì, đã bị một tiếng chào hỏi trong phòng cắt đứt, "Hứa Đại Tài Tử, rốt cuộc cũng tới rồi, thiệt là ngàn tiếng hô vạn tiếng gọi mới xuất hiện nha. Lần nào hẹn cậu ra ngoài chơi cũng vậy, đều thích ra mắt vào phút cuối."
Âm thanh nhạo báng khiến Phồn Hoa hốt hoảng ngẩng đầu lên, từ bản năng phái nữ, trực giác đầu tiên của cô không phải là quan sát Hứa Tố, mà nhìn về phía chủ nhân của bàn tay anh ta đang nắm chặt trong lòng bàn tay.
Đó là một cô gái rất có nét quyến rũ, dáng người thướt tha, vô cùng xinh đẹp. Ăn mặc cũng rất thời trang, áo ba lỗ phối với quần màu chì đang thịnh hành hiện nay, hai chân thon dài.
Trong khi Phồn Hoa đánh giá cô ta, Hứa Tố cũng chào hỏi mọi người xong, ánh mắt nhạy bén nhanh chóng tìm được bạn gái cũ của mình giữa đám đông, "Em cũng ở đây sao, đã lâu không gặp, ôh.... Em vẫn giống như xưa."
Vừa nói, anh ta vừa liếc mắt nhìn cách ăn mặc của Phồn Hoa, khóe môi ẩn chứa nụ cười trào phúng, nghiêng người ghé sang nói gì đó với cô gái bên cạnh. Cô gái kia nhìn về phía Phồn Hoa, hai tròng mắt đeo kính áp tròng màu tro hiện lên vẻ khiêu khích, một lúc sau, không biết vì cái gì mà hai người cười sặc sụa.
"Mình.... Hay là mình đi trước đây.... ." Phồn Hoa chỉ biết làm một chuyện duy nhất đó là trốn tránh.
"Cậu.... ." Phẫn nộ đau xót vì không biết tranh giành, đây là lời duy nhất có thể hình dung hết được tâm tình lúc này của Diêu Lam. Cô vừa định ngăn Phồn Hoa lại, không cho phép bạn mình làm kẻ chạy trốn, thì đã có người vượt lên nhanh hơn cô một bước.
"Ngồi xuống." Tiếng ra lệnh rất bá đạo vang lên từ miệng Kiều Cẩm đang ngồi cạnh Phồn Hoa.
Cô sững sờ, đâm lao phải theo lao, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, thân thể nửa đứng nửa ngồi, lúng túng trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Giờ phút này điều cô nghĩ không phải là Hứa Tố thấy cô thế nào? Có phải bỏ cô là lựa chọn chính xác nhất không? Mà là tại sao có người ngang ngược không hiểu chuyện khi tức giận cũng có thể đẹp trai như vậy.
Anh không coi ai ra gì, thu hồi bộ dáng ghét bỏ cô từ đầu đến chân lúc ban nãy, khóe miệng nâng lên, ý cười nhẹ nhàng khiến cho cặp mắt càng thêm mê hoặc, "Ngoan, nghe lời."
Ba chữ ít ỏi, nhưng lại giống như một câu thần chú chứa sức mạnh mê hoặc, thậm chí ngay cả Phồn Hoa cũng ảo giác cho là người đàn ông trước mặt là người yêu đã quen biết trong một thời gian dài. Thoạt nhìn anh cũng chỉ lớn hơn cô ba, bốn tuổi, sao lại có khí chất khiến người khác không khỏi yên lòng? Loại khí chất này không phải chỉ có những người đàn ông lớn tuổi thành công trong sự nghiệp mới có hay sao?
Vẫn đang chìm trong cõi tiên, một lon bia lạnh thấu xương từ trong tay anh trượt vào lòng bàn tay của cô, cô lấy dũng khí nhìn thẳng anh, chớp mắt không biết làm thế nào.
"Uống một chút, nghe nói cồn có thể giảm bớt căng thẳng."
"Thiệt, thiệt hả?"
"Tôi chỉ nghe nói, cho nên muốn bắt em làm thí nghiệm."
"Hì hì.... ." Phồn Hoa cúi đầu cười, mang theo chút lòng hiếu kỳ, nhấp một ngụm bia, trong hơi thở xen lẫn mùi hương của anh, là mùi dầu gội Hải Phi Thi. (tra trên gg là loại dầu gội của Trung quốc)
Đây là lần đầu tiên uống bia, vừa đắng vừa chát, cô không ngờ tới tửu lượng của mình lại kém đến vậy, mới một hớp đã say rồi ư? Nếu không thì sao lại đỏ mặt, tim đập rộn ràng thế này?
"Thế nào, đỡ chưa?"
Phồn Hoa chép miệng vài cái, bất đắc dĩ lắc đầu. Chẳng những không giảm bớt căng thẳng, ngược lại.... . Càng rối loạn hơn.
"Vậy uống thêm chút nữa." Nói xong, như một trò đùa dai, anh tự tay đưa bia đến miệng cô.
Đầu ngón tay của anh rất lạnh, phủ lên đốt ngón tay của Phồn Hoa, đụng chạm rất nhẹ lại mang đến hiệu quả như điện giật, cảm giác này cô chưa từng trải nghiệm. Vì che giấu lúng túng, cô nghe lời há miệng nuốt ực vài ngụm lớn.
Hình như có chút tác dụng thì phải, dần dần, cô quên trong phòng có Hứa Tố, quên rất nhiều việc, không ý thức được mà nốc hết lon này đến lon khác, uống đến phát nghiện.
Một lon lại một lon, hơi men dần có tác dụng, lần đầu tiên buông thả bản thân sảng khoái với men bia, khiến Phồn Hoa rất thoải mái. Cô bắt đầu nói nhiều hơn, gò má đỏ hồng, lôi kéo Kiều Cẩm nói đủ chuyện trời nam đất bắc, nội dung hỗn loạn chẳng hạn như xe điện không có đường ray.
Lại một lần nữa, đáy lòng âm thầm bác bỏ lời nói của mẹ già đại nhân, người đàn ông này tuyệt đối không phải là tên nhóc lưu manh, anh có lực hấp dẫn hơn nhiều so với bất kì người đàn ông nào mà cô đã từng gặp qua.
Nhưng cuối cùng cô loáng thoáng nghe thấy tiếng thì thầm từ bên cạnh truyền đến.... .
"Quả nhiên, trên đời này thật sự không có cô gái nào mà Kiều Cẩm không giải quyết được, chẳng lẽ sau đó cả hai người họ đi thẳng tới khách sạn?"
"Đừng nói nhảm, cẩn thận mình đánh cậu đó, Phồn Hoa nhà chúng ta không phải như kiểu mấy cô gái tùy tiện anh ấy hay tiếp xúc đâu!" Hình như là Lam Lam tranh cãi giúp cô.
"Biết rồi biết rồi, nhìn qua giống như cô gái ngoan ngoãn, rõ ràng không phải kiểu Kiều Cẩm thích, chẵng lẽ vì theo đuổi cậu mà thật đúng là chuyện gì anh ta cũng sẵn sàng làm. Thành thật mà nói, anh ta cũng không tệ lắm.... Cậu cân nhắc lại xem sao."
"Anh ấy nói muốn theo đuổi mình khi nào?"
"Còn cần phải nói sao, người có mắt đều nhìn thấy. Nếu đàn ông không có ý đồ với phụ nữ, tại sao phải đối xử tốt với người ta."
"Xì, cho dù là vậy, nhưng loại đàn ông có tiếng xấu này mình cũng không dám nghĩ tới."
"Đàn ông xấu cũng có tình yêu chân thật chứ bộ."
"Vậy cũng không nhất định phải là của mình."
Ch. 02 → |