Vay nóng Tinvay

Truyện:Phố Cũ - Chương 81

Phố Cũ
Trọn bộ 92 chương
Chương 81
0.00
(0 votes)


Chương (1-92)

Siêu sale Shopee


Cuối cùng, tên đàn em dẫn đường, chỉ mất năm phút đã tìm ra cái gọi là "chị Lý".

Người đàn bà này vốn lười biếng, tiêu nhiều hơn kiếm, ngày trước học hết cao đẳng, làm y tá một thời gian rồi chán vì lương thấp, lại có chút nhan sắc nên sa vào chốn ăn chơi, quen biết đủ loại người. Về sau, tuổi tác cao, không còn ai bao nuôi nên đành lấy chồng. Nhưng chồng lại là kẻ bất tài, cả hai thường xuyên làm những việc phi pháp, chủ nợ cứ dăm ba bữa lại tới đòi tiền.

Nghe nói lần gần nhất chủ nợ có chút lai lịch, khiến họ phải trốn biệt nhiều ngày không dám ra ngoài.

Quả nhiên, gõ cửa không ai trả lời.

Một người phụ nữ đi ngang qua, cảnh sát gọi giật lại, "Có ai ở nhà không?"

Người phụ nữ lắc đầu, "Đùa à, chủ nợ còn lười đến, nói chi có người. Tôi nói cho mà biết, đến con mèo cũng không có."

Cô Thái và cảnh sát nhìn nhau.

Chu Sâm không nói gì, dẫn Lưu Diễm lên tầng hai.

Lần trước họ tới đây là vì két sắt của Lưu Chính, và cuộn băng bên trong.

Chu Sâm gõ cửa, một lúc sau, vang lên tiếng ho dữ dội, người phụ nữ bên trong hỏi, "Ai đấy?"

Bên ngoài không ai trả lời, chỉ có tiếng gõ cửa lại vang lên, người phụ nữ bất đắc dĩ phải ra cửa, nhìn qua mắt mèo.

Khách làng chơi vội vàng mặc quần áo, người phụ nữ cười khẩy, "Không phải bà vợ già của anh đâu nhé!"

Người đàn ông mới bình tĩnh lại, cười đểu, "Ai sợ bà ta chứ."

Người phụ nữ mở cửa, dựa vào cạnh cửa, liếc xéo hỏi, "Gió nào đưa hai người tới đây vậy?"

Chu Sâm nhìn vào trong, thấp giọng hỏi, "Có việc cần hỏi cô."

Người phụ nữ lại ho sù sụ, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn còn giữ được vẻ cứng rắn, vừa ho vừa nói, "Các người tưởng mình là ai, mấy đứa nhóc con vênh váo."

Chu Sâm khẽ nhếch mép, thản nhiên nói: "Nghe nói đợt này đang truy quét mại dâm gắt gao, dưới kia có một cảnh sát, cô muốn gặp anh ta hay để anh ta lên gặp cô?"

Người phụ nữ bất giác đứng thẳng người hơn, miệng lẩm bẩm, "Các người cố tình à?"

Chu Sâm ánh mắt lạnh nhạt, "Không rảnh đâu, có việc cần hỏi."

Người phụ nữ ban đầu không muốn, chỉ nghe thấy khách làng chơi bên trong quát, "Cút ra ngoài nhanh lên, đừng có làm phiền tao nữa."

Người phụ nữ do dự một chút, tiện tay đóng cửa, đi theo họ ra ngoài.

*****

Tin đồn về một nữ sinh lớp 12 trường Tân Trung tự tử vì áp lực thi cử lan truyền nhanh chóng.

Mặt trời lặn, lác đác còn vài học sinh ở lại.

Người ở phòng y tế dùng gạc trắng che đầu nạn nhân, hiệu trưởng cầm loa hét lên với những người trên lầu, "Các em không có việc gì thì về nhà sớm đi, sắp thi đại học rồi, đừng để bị ảnh hưởng."

Trên tầng ba có hai ba người đứng, vẻ mặt đờ đẫn. Một lúc sau, Từ Tiệp nhổ kẹo cao su vào thùng rác, nói, "Đi thôi, ai muốn ở lại đây thì ở."

Một nữ sinh run rẩy không bước nổi, Từ Tiệp quay lại đạp mạnh vào cô ta, "Bảo đi không nghe thấy à?"

Nữ sinh sợ đến sắp khóc, giọng run rẩy nói, "Em sợ!"

Từ Tiệp tiến lại gần cô ta, hung hăng tát một cái, "Còn sợ không?"

Nữ sinh nước mắt lưng tròng, không nói gì.

Từ Tiệp tức giận tát thêm cái nữa, lòng bàn tay đau nhói, cô ta hỏi, "Mày còn sợ không?"

Nữ sinh rụt rè trả lời, "Không sợ nữa."

Từ Tiệp trừng mắt nhìn cô ta, "Về nhà ngậm miệng lại, đừng có nói lung tung, nếu không tao sẽ xử mày tiếp!"

(Mới 17-18t mà lòng dạ độc ác như thế, cho dù có nguỵ biện do cha ko quan tâm mà thành ra như vậy thì cũng ko thể nào cảm thông nổi, đừng bao giờ đem cái hoàn cảnh của mình ra mà bao biện cho hành vi giết người hoặc bạo lực người khác).

Nữ sinh bật khóc, vừa lau nước mắt vừa nói, "Em biết rồi."

******

Người tình của Lưu Chính tên là Thanh Quan, ngày trước bị chị Lý lừa vào nghề này. Hơn nữa, nghề này chỉ ăn được lúc còn trẻ, sau khi ả lấy chồng, ả chia khách quen cho người khác, Thanh Quan là một trong số đó, nên phải giữ liên lạc thường xuyên.

Thanh Quan vắt óc mới nhớ ra biển số xe của ả, còn nơi ẩn náu thì cô ta cũng chưa từng đến, chỉ có thể nói là có khả năng ở đó.

Có biển số xe thì nhanh chóng tra được hành tung, nhưng mất thời gian, gần như ba tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ mới phỏng đoán được một địa điểm.

Đó là một ngọn núi hoang, xung quanh không một bóng người.

Ngày xưa chưa có nghĩa trang, nơi đây được dùng để chôn cất, lâu dần hình thành một khu mộ. Sau này Tân Kinh phát triển, đất đai khan hiếm, nhiều nơi bị cưỡng chế giải tỏa, chỉ còn nơi này vì địa hình hẻo lánh, lại có sự phản kháng mạnh mẽ nên là nơi duy nhất còn sót lại.

Chân Lưu Diễm run rẩy, Chu Sâm để cô ngồi trên xe một lúc, trong đêm tối mịt mùng chỉ có hai ánh đèn pha của taxi chiếu về phía ngọn núi, ánh đèn mờ dần lấp lánh như bụi sao, in bóng những hình thù nửa vòng cung âm u dày đặc.

Chu Sâm đưa quần áo của Lưu Nhất cho Chân Ngắn ngửi, hô một tiếng "Đi", Chân Ngắn liền chạy quanh ngọn núi.

Cảnh sát nói, "Con chó này lanh lợi, thích hợp làm chó nghiệp vụ."

Chu Sâm im lặng, cảnh sát lại nói, "Đêm hôm khuya khoắt, một đứa trẻ bị kéo đến đây, chắc lành ít dữ nhiều, " anh ta nhìn Chu Sâm, "Nhà các người có đắc tội với ai không?"

Chu Sâm mím môi, trong lòng u uất không nói nên lời.

Chu Sâm đi về phía cửa xe, khẽ hỏi, "Nghỉ đủ chưa?"

Lưu Diễm sợ hãi, đây là lần duy nhất cô sợ hãi tột độ. Thời gian không đúng, địa điểm không đúng, cô sợ Lưu Nhất sẽ gặp chuyện, trái tim cô đập thình thịch, linh cảm mách bảo, tất cả những điều này gần như đã làm tê liệt, thậm chí nuốt chửng lý trí của cô.

Giọng Chu Sâm vẫn đều đều, từng chút một giúp cô ổn định lại cảm xúc, cậu nói, "Xuống xe đi Lưu Diễm."

Đôi tay run rẩy của Lưu Diễm dần dần bình tĩnh lại, cô cẩn thận bước xuống xe, bước theo phía sau Chu Sâm.

Vụ án từ bắt cóc chuyển thành cố ý giết người, tính chất quá nghiêm trọng, cảnh sát cân nhắc đã điều thêm một số cảnh sát, hai xe cảnh sát tới hỗ trợ.

Chu Sâm và Lưu Diễm đi riêng một nhóm, lên núi trước khi cảnh sát phân công nhiệm vụ.

Ngọn núi này nhìn bằng mắt thường, chỉ cần hai tiếng là có thể đi hết. Càng lên cao, âm thanh càng như bị pha loãng, càng thêm tịch mịch.

Trên núi chỉ có con đường mòn rộng chưa đầy mười cm, hai bên đường không có cây cối um tùm, chỉ có cỏ dại mọc xen lẫn, cao ngang thắt lưng, trên cánh cỏ có phấn hoa gây dị ứng, dày đặc.

Chu Sâm và Lưu Diễm mỗi người cầm một đèn pin, mỗi bước đi đều quan sát kỹ càng xung quanh.

Khoảng nửa tiếng sau, hai người lên đến đỉnh núi, nhìn xuống, ngoài những ngôi mộ lộn xộn, còn có hơn mười con đường mòn hiện ra mờ mờ.

Sau đó, tiếng còi cảnh sát vang lên, dừng lại phía sau chiếc taxi, đèn đỏ xanh luân phiên nhấp nháy, tiếng người, tiếng còi xe hỗn loạn.

Việc điều động nhiều cảnh sát như vậy không phải là điều tốt đối với Lưu Diễm, bởi vì càng nguy hiểm thì càng được coi trọng, lực lượng cảnh sát được phân bổ cân đối.

Chu Sâm không bị phân tâm bởi những tiếng ồn ào, cậu đi xung quanh, nhìn thấy một chỗ cỏ dại bị gió thổi lay động, lúc cao lúc thấp, cậu lại so sánh với những nơi khác, thấy rất ít chỗ tương tự.

Đột nhiên, Chân Ngắn từ ngoài tầm mắt cậu nhảy ra, sủa inh ỏi, lông bẩn thỉu, đến từ hướng Chu Sâm đang nhìn.

Lưu Diễm vội vàng đi theo Chu Sâm về phía một con dốc khác, thực ra nó nối với một con đường mòn khác, nhưng cây cối nhiều hơn cỏ dại, che khuất tầm nhìn.

Chân Ngắn dẫn đường phía trước, càng đi về phía trước, có một khoảng cỏ xanh bị đè xuống, cỏ hơi úa vàng, nhưng vẫn cố gắng vươn thẳng lên.

Bước chân Lưu Diễm càng lúc càng nhanh, ánh mắt từ trên dốc nhìn từ trái sang phải, cô thấy Chân Ngắn nhảy lên một lớp đất mới đào, thè lưỡi xoay vòng sốt ruột, sau đó lại chạy lên dốc, kéo ống quần Chu Sâm và Lưu Diễm, muốn kéo họ xuống.

Lưu Diễm loạng choạng, vô lực nắm lấy áo Chu Sâm đi đến bên hố đất.

Trên đó có máu đọng, vẫn còn tươi.

Đêm khuya, một chiếc xe cũ kỹ đầy bụi bẩn xuất hiện từ bóng tối, tiếng nhạc lớn vang lên, là bài "Tự Do Bay Lượn" của Phượng Hoàng Truyền Kỳ.

Người đàn ông béo ngồi ghế lái hát theo, người phụ nữ bên cạnh quát, "Im lặng chút được không?"

Người đàn ông lắc đầu, "Sao lại không vui chứ, mười vạn đã vào tay rồi."

"Vào tay cũng là vào tay tôi, liên quan gì đến anh?"

Người đàn ông cười nhạt, "Cô đừng có qua cầu rút ván, chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, không chạy thoát được đâu."

Người phụ nữ hừ một tiếng, nhắm mắt dưỡng thần.

Xe chạy được một đoạn, từ xa, người đàn ông nhìn thấy ngã ba phía trước đèn đuốc sáng trưng, trong lòng lo sợ, vội tắt nhạc, lay người phụ nữ bên cạnh, "Cô xem, phía trước có chuyện gì vậy?"

Người phụ nữ mở mắt, lười biếng nói, "Chắc là tai nạn giao thông."

Sau đó, ả ngồi thẳng dậy, nhìn kỹ rồi hét lên, "Đồ ngu, toàn là cảnh sát, quay đầu nhanh lên."

Cảnh sát dường như cũng nhìn thấy họ, ánh mắt khóa chặt, cầm bộ đàm báo cáo gì đó, một số cảnh sát khác nhanh chóng lên xe.

Người đàn ông căng thẳng đánh lái, phía sau còi xe inh ỏi vì quay đầu xe sai quy định.

Nhưng thời điểm này xe cộ ít, chiếc xe cũ lách qua lách lại, vậy mà lại thoát khỏi tầm mắt của cảnh sát.

Cảnh sát vẫn bình tĩnh, kiên trì truy đuổi, đồng thời báo cáo tình hình qua bộ đàm. Chẳng mấy chốc, bộ đàm bên kia trả lời: "Đã nhận được, mục tiêu đã bị khóa, chúng tôi đang tiếp cận."

Chiếc xe cũ chạy như ruồi mất đầu về đường cũ, xe cảnh sát phía sau đuổi theo sát nút, người đàn ông run rẩy hỏi, "Có khi nào không phải bắt chúng ta không?"

Người phụ nữ giữ chặt vô lăng, "Đường lớn hai bên họ chỉ đuổi theo mình anh, không bắt anh thì bắt ma à!"

Người phụ nữ tức giận, "Đồ hèn nhát, anh đạp ga đi chứ!"

Nhưng đột nhiên, phía trước xuất hiện hai chiếc xe cảnh sát chắn ngang đường, khiến chiếc xe đang lạng lách càng thêm hoảng loạn.

Từ xe cảnh sát phía sau vang lên tiếng loa lớn, "Phó Hiểu Văn! Triệu Quân! Nghe đây, các người bị tình nghi liên quan đến hai tội danh bắt cóc và giết người, hãy dừng xe ngay lập tức để tiếp nhận điều tra! Hãy dừng xe ngay lập tức để tiếp nhận điều tra!"

Người đàn ông trong xe cũ hét lên điên cuồng, "Điều tra cái con ma nhà mẹ mày!"

Hắn lại lẩm bẩm, "Hết đường sống rồi, hết đường sống rồi!"

Trước không có đường đi, sau có kẻ đuổi theo, đầu óc mơ hồ, xe lắc lư theo vô lăng, người phụ nữ bên cạnh sợ hãi, "Lái cho cẩn thận!"

Người đàn ông chửi ả, "Cút mẹ mày đi, tao nhịn mày lâu lắm rồi, im lặng đi!"

Bên tai là tiếng gió rít dữ dội, hai bên mắt nhìn thấy là cánh đồng lúa mì vô tận.

Ngửi kỹ, người đàn ông sợ đến mức tè ra quần, ả thấy chân hắn không nhấc lên, cứ thế đâm thẳng vào hai chiếc xe cảnh sát chắn ngang phía trước!

"Anh điên rồi!"

"Mẹ kiếp, tao muốn đâm đấy, cả đời bị đè nén, chết cũng phải chết cho oai!"

"Ai nói sẽ chết?!" Người phụ nữ sợ hãi, đưa tay nắm một bên vô lăng, hai người giằng co, kèm theo tiếng ma sát chói tai giữa xe và mặt đất, chiếc xe vặn vẹo thành đường cong hình rắn.

Cảnh sát phía sau hét vào bộ đàm, "Đừng để chúng lao vào ruộng lúa mì!"

Cảnh sát phía trước đáp lại, "Đã nhận được."

Vừa định hành động bao vây, thì thấy người đàn ông và người phụ nữ trong xe cuống cuồng, vô lăng xoay loạn xạ, sắp đâm trực diện vào xe cảnh sát, nhưng lại đột ngột đổi hướng sang một bên hàng rào cứng, đâm thẳng vào, hàng rào thép lập tức gãy vụn, chiếc xe bay vọt qua ruộng lúa mì thành hình vòng cung, đâm sầm vào bức tường bê tông đang xây dựng dở dang, bức tường đổ sập đè lên chiếc xe, nhấn chìm nó ngay lập tức.

Cảnh sát trên đường cao tốc mờ mịt bước xuống xe, chỉ thấy phía dưới khói đen bốc lên.

Người dẫn đầu bịt mũi, bước qua hàng rào định xuống cứu, tức giận chửi thề, "Đồ ngu, lái xe cũng không xong." Anh ta quay đầu lại dặn dò, "Gọi điện cho đội cứu hỏa, còn nữa, để lại một người trên đường làm biển cảnh báo!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-92)