Dị giới
Ch.02 → |
Ánh mặt trời chói chang khi xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây dày đặc cũng chỉ còn lại chút tia sáng, phủ lên người một cô gái sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy.
Cô gái dựa lưng vào cây đại thụ, cách đó bảy tám mét là một con quái vật khổng lồ, toàn thân đen sì đang từ từ đi về phía cô.... .
Liễu Sắt siết thật chặt vũ khí duy nhất có thể bảo vệ tính mạng mình, không dám chớp mắt nhìn chằm chằm nguy hiểm phía trước. Thứ kia cao gần tới cằm cô, bộ dáng giống lợn rừng nhưng phải to gấp ba lợn rừng bình thường, răng nanh dài sắc nhọn.
Gió nhẹ thổi lá cây kêu sàn sạt.
Thứ kia vẫy vẫy đôi tai to như chiếc quạt hương bồ giống như đã hết kiên nhẫn, nó gừ gừ hai tiếng, hơi cúi đầu, lại bắt đầu tới gần.
Sáu mét, bốn mét, càng gần, chóp mũi đã có thể ngửi được mùi tanh hôi trên người nó.
Bị răng nanh kia tợp một phát cơ thể sẽ bị đục thành lỗ mất.
Liễu Sắt cảm thấy tay mình sắp không cầm nổi cây kéo nữa rồi!
Đó là một chiếc kéo gia dụng bằng inox, tay cầm màu đỏ, mũi nhọn, là kiểu dáng phổ biến nhất mà siêu thị nào cũng bán. Cái kéo này đã cùng cô vượt qua dị giới một ngày một đêm, cắt bụi gai, nạy quả hạch, uy hiếp động vật nhỏ, hôm nay gặp phải quái vật này coi như sắp phải hi sinh rồi.
Liễu Sắt vô cùng hối hận, nếu biết trước sẽ đột nhiên xuyên không đến đây thì cô đã mua dao chặt xương rồi, không đúng không đúng, là lúc đi đường trông thấy trong không khí bỗng hiện ra sóng nước thì đừng tò mò mà tới gần!
Con lợn rừng kia lại gừ gừ hai tiếng, âm thanh kia trong rừng rậm yên tĩnh vô cùng chói tai. Đột nhiên nghe thấy âm thanh như vậy, dây thần kinh căng như dây đàn của Liễu Sắt cuối cùng cũng đứt.
Sớm muộn gì cũng chết, liều mạng!
"A... A... A... A..." Cô nhắm mắt lại, quơ kéo về phía lợn rừng.
"Grào."
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng kêu của lợn rừng, khác tiếng gầm gừ vừa rồi tiếng kêu kia giống như giãy chết, cao vút chói tai, tiếng kêu vừa ngừng thì mùi máu tươi lập tức ập đến.
Liễu Sắt mở to mắt, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cho cô muốn lập tức đâm mù mắt titan của mình!
Máu tươi trộn lẫn nội tạng văng đầy đất, trên mặt đất màu đen phì nhiêu ướt sũng như được dội nước. Lợn rừng bị xé từ miệng ra thành hai nửa, giống như một chiếc túi rách bị ném qua một bên, vẫn còn đang co giật.
Bên cạnh xác lợn rừng là một người, chính xác mà nói là một người đàn ông. Thân hình anh ta cường tráng, tay chân thon dài, rõ ràng chỉ đứng bình thường nhưng cũng đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi, dường như trong cơ thể anh ta ẩn chứa một sức mạnh, có thể xông tới bất cứ lúc nào......
Trời ạ! Đây là người sao? Quái vật cao gần bằng người bị anh ta tay không xé làm đôi. OH MY LADYGAGA!
Có thể đã gặp người rừng trong truyền thuyết rồi! Nghe nói người rừng cũng ăn thịt người! Cô lập tức từ run run biến thành run như cầy sấy!
Người đàn ông chậm rãi đi về phía Liễu Sắt đang không ngừng run rẩy, từng bước một, thong thả mà ưu nhã, nếu không có quái vật chết vô cùng xấu bên cạnh và mùi máu tươi nồng nặc, Liễu Sắt sẽ cảm thấy mình đang trông thấy một con mèo lười biếng phơi nắng.
Ai biết bộ dạng không đếm xỉa tới kia có thể biến thành hung tợn chỉ trong một giây hay không?
Trời ạ, đến rồi, đến rồi, đến đây rồi!!!
Liễu Sắt sợ hãi nhắm tịt mắt lại, mặc dù còn run rẩy nhưng vẫn cố đứng vững, cô sợ bất kỳ một động tác dư thừa nào của mình đều sẽ trở thành ngòi nổ tấn công của người đàn ông kia.
Người đàn ông kia đứng lại ngay trước mặt cô, Liễu Sắt cao 1m65 nhưng chỉ tới ngực anh ta.
Anh ta hơi xoay người, mũi ghé đến bên tai cô hít hà, ánh mắt theo đường cong phần lưng mềm mại xuống phía dưới, eo nhỏ, mông cong, tầm mắt tuần tra ở mông cô hai vòng, khẽ cau mày, dường như có cái gì đó khiến anh ta không hiểu.
Liễu Sắt hình như không khiến anh ta có hứng thú, anh ta không nhìn cô nữa mà đi đến bên cạnh xác lợn rừng, dùng một tay nhẹ nhàng nhấc bổng nó lên vai, chạy như bay, nhảy mấy cái liền biến mất trong rừng sâu.
Liễu Sắt thấy anh ta chạy xa, cơ thể đột nhiên thả lỏng, mềm oặt ngã xuống đất. Sau khi nằm xuống, đau đớn, đói khát, kiệt sức bắt đầu ùa đến như thủy triều, lập tức kéo cô vào trong bóng tối khôn cùng.
......
Trong lúc mơ màng, Liễu Sắt nghe thấy có tiếng chim hót bên tai. Bắt đầu chỉ là một hai, dần dần, càng lúc càng lớn, dường như có cả một đàn.
"Mẹ, mẹ có cần thiết phải yêu thiên nhiên vậy không!" Nhất định là chuông báo thức trên điện thoại di động của mình bị mẹ đổi thành tiếng chim hót rồi. Để gọi cô dậy, mẹ đúng là bất chấp sử dụng tất cả thủ đoạn rồi.
Cô thật sự không chịu được, đắc dĩ mở mắt ra, lập tức cứng đờ.
Cô nằm trong một căn nhà gỗ đơn sơ, phía dưới người là da thú. Ngay trước mặt là một cánh cửa cao ngang người, không có cửa, nhưng có thể nhận ra là dùng để ra vào, bên tay phải là một lỗ nhỏ cao cỡ nửa người, không có cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua lỗ nhỏ chiếu vào, mang đến cho căn phòng đơn sơ vài phần ấm áp.
Đây là đâu?
Phòng không lớn, ngoại trừ miếng da thú dưới người thì trong góc phòng còn đặt một ít đồ vật.
Liễu Sắt đứng dậy, muốn xem thử tình hình ngoài cửa sổ, trong lúc vô tình lại liếc qua trong góc phòng, động tác đang đứng lên lập tức cứng đờ. Vừa rồi nằm không nhìn rõ, hiện giờ đổi góc độ, cô mới nhìn rõ đống đồ vật trong góc kia rõ ràng là.... . Một núi xương trắng!
Cái này...... Không phải ăn xong còn chưa kịp vứt sao?! Cũng không biết là của người hay động vật! Quản cái khỉ gió là của ai, dù sao cũng có thể xác định chủ nhà này không phải dạng vừa đâu. Nhân lúc người ta còn chưa về, mau mau trốn thôi.
Nghĩ vậy, Liễu Sắt nhảy dựng lên chạy ra ngoài, vừa ra ngoài cửa lập tức biến thành trạng thái không trọng lực.
"A a a a a... Sao lại là nhà lầu!"
Không bị ăn cũng ngã thành bánh thịt mất!
Trong lúc cơ thể rơi xuống, trong lòng Liễu Sắt vô cùng khủng hoảng, cô cảm thấy một giây sau mình sẽ chạm đất, máu từ sau đầu chảy ra thành dòng sau đó lan rộng ra, đặt dấu chấm hết cho cuộc đời ngắn ngủi của cô.
Bộp!
"A......"
Đau đớn trong tưởng tượng còn chưa đến, cô đã ngã vào một thân thể ấm áp. Người nọ bị đập vào hừ nhẹ một tiếng. Liễu Sắt theo bản năng ôm chặt người kia giống như chết đuối vớ được cây cọc gỗ, cô đột nhiên cảm thấy bình tĩnh lại.
Người nọ ôm cô nhảy mấy cái, vững vàng đáp xuống đất.
Liễu Sắt lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía ân nhân cứu mạng, lại cảm thấy rất quen: "Anh...... Có phải là...... Tráng sĩ ngày hôm qua giết quái vật kia không?"
Cảnh tượng ngày hôm qua quá máu me, rất chấn động, Liễu Sắt lúc ấy bị shock, trong đầu chỉ có hình ảnh lợn rừng bị xé làm đôi và máu vẩy tứ tung. Hơn nữa một ngày một đêm từ khi tới nơi này thần kinh của cô đều trong trạng thái căng thẳng hết cỡ, đối với người đàn ông chỉ dùng tay không đã xé đôi quái vật chỉ có e ngại chứ hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ anh ta.
Nhưng hiện giờ nhìn kỹ, Liễu Sắt 囧 rồi!
Anh ta tầm hai mươi tuổi, rất cao, khoảng 1m9, tóc như nhuộm omber vậy, màu vàng kim và màu nâu giao nhau, dài tới tận eo. Trên đỉnh đầu là một đôi tai hoa văn báo màu vàng, dưới lớp tóc mái mỏng là khuôn mặt tuấn tú, đường nét sắc sảo.
Lông mày anh ta hơn nhướng lên có vẻ bất tuân, mắt rất to, con ngươi màu hổ phách, tròng đen lại là một đường thẳng dựng đứng, đang hơi nheo lại nhìn chằm chằm vào Liễu Sắt, không có ác ý, nhưng lại yêu dị kỳ lạ.
Mũi anh ta cao thẳng, môi hơi dày, còn là màu hồng nhạt hiếm thấy, hơi hơi mím lại, khiến người ta có cảm giác nó mềm mại như thạch hoa quả vậy.
Lồng ngực rộng lớn, bụng có một tuyến lông tơ màu trắng, dưới lông tơ mềm mại là da thịt màu đồng, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Lông tơ màu trắng kéo dài đến tận...... OH MY LADYGAGA, anh ta không mặc gì cả!!!
Liễu Sắt lúc này mới chợt phát hiện người đàn ông trước mặt đang nude! Trong bộ lông phần thân dưới của anh ta là một người rừng nhỏ im lặng nằm trong bụi cỏ.
Cảnh tượng này thật quá mất máu, Liễu Sắt sống đến hai mươi ba tuổi, lần đầu tiên trông thấy bức tranh mỹ nam trần truồng, không được, sắp phun máu mũi rồi!!
Cô còn chưa kịp tiêu hóa xong chuyện này lại bị thứ gì đó sau lưng người đàn ông kia hấp dẫn.
Đó là một cái đuôi, đuôi hoa văn báo màu nâu vàng giao nhau, to, khỏe. Tuy hiện giờ nó đang thả rủ xuống đất chỉ có chóp đuôi là hơi nhếch lên, Liễu Sắt vẫn không dám nghi ngờ sức mạnh của nó.
Người đàn ông thấy Liễu Sắt nhìn đuôi mình, khóe môi hơi cong lên, nở nụ cười nhẹ rất khó phát hiện.
Cái đuôi nhẹ nhàng vỗ xuống đất, sau đó cuộn tròn lại như nhang muỗi, chậm rãi buông ra, rồi lại co lại thành hình cán ô, đưa đến trước mặt Liễu Sắt, giống như muốn cô sờ đuôi anh ta vậy.
Nếu như đây là đang ở trong vườn thú, trong phạm vi an toàn ngắm nhìn một con báo con khoe khoang cái đuôi của nó, Liễu Sắt tuyệt đối sẽ vỗ tay hoan hô, còn khen cái đuôi nhỏ thật linh hoạt! Cũng không tiếc cách lưới sắt sờ cái đuôi nhỏ của nó.
Nhưng bây giờ là tình huống gì???
Người đàn ông trước mặt là một người đàn ông loài người bình thường, tại sao lại có tai và đuôi báo?
Trời ạ! Cho dù hoa văn báo là mốt cũng không nên mặc như vậy chứ!!! Cái này cái này cái này...... Chính là nửa người nửa thú trong truyền thuyết sao?
Rốt cuộc mình đã xuyên đến đâu vậy? Liễu Sắt hỗn loạn!
Người đàn ông thấy Liễu Sắt không cầm đuôi mình, mỉm cười ở khóe miệng dần dần biến mất. Anh ta đi đến sau lưng Liễu Sắt, kéo quần thể thao màu xám nhạt của cô xuống, quần lót ren màu đen của cô lập tức lộ ra, có thể thấy thấp thoáng cặp mông trắng nõn mềm mại. Anh ta ôm eo cô, ngó ra phía sau cô, mắt tuần tra một vòng ở cặp mông vểnh cao của cô nhưng cũng không tìm được cái đuôi anh ta muốn nhìn thấy, ngay cả một chút cũng không có. Anh ta chưa từ bỏ, muốn cởi nốt cả quần lót của cô để nhìn cho rõ.
Liễu Sắt sợ hãi, cô giữ chặt quần lót, vội vàng xoay người, lùi về phía sau, khuôn mặt nhỏ đỏ lên: "Không có...... Không có...... Tôi không có...... Đuôi!"
Anh ta giống như có thể nghe hiểu lời cô nói, trong đôi mắt màu hổ phách lóe lên vẻ thất vọng, đi qua bên cạnh cô, nhảy lên đại thụ phía sau cô, hai ba bước liền trèo lên.
Liễu Sắt ngửa đầu, nhìn bóng dáng cường tráng của anh ta vào nhà, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô đột nhiên nhớ tới anh ta đi vào nhà cây cô vừa rơi từ đó xuống. Đó là nhà của anh ta sao?
Nhà cây cách mặt đất khoảng bảy mét, dựng trên một chạc cây rất to, chếch hai bên cửa có hai cành cây vươn ra, tạo thành hình chữ V mở rộng về phía ngoài. Trên cành cây bên phải vắt nửa miếng thịt heo, treo hai tấm da thú, giống nơi anh ta cất đồ.
Đây là lần đầu tiên Liễu Sắt trông thấy cây cao lớn đến mức có thể dựng nhà, đường kính thân cây to chắc hai mươi người trưởng thành ôm cũng không hết.
Cô nhìn thấy cây xung quanh cũng đều to tầm như vậy, cao chọc trời, che kín cả ánh mặt trời.
Phóng tầm mắt đều là một màu xanh, cánh rừng rậm này giống như không điểm cuối.
*** p. s: Há há, mở hố =)))))) Anh đáng yêu quá thể. Sờ đuôi anh đi =))))))))))
Ch. 02 → |