Hoa mai
← Ch.50 | Ch.52 → |
<images>
Đêm khuya, trong Phúc Ninh Điện.
Chúng cung nhân nô tài quỳ rạp xuống, đều cúi đầu sát đất, run như cầy sấy.
“Bộp⎯⎯”
Lại một bình men xanh hoa văn mỹ nhân rơi trên mặt đất, đập nát thành từng mảnh, hoa cỏ tươi cắm bên trong văng ra, dòng nước uốn lượn chảy xuống theo kẽ hở đá xanh.
“Nói! Là ai làm việc này? Là ai tưới nước?”
Triệu Tòng tóc tai dài rối tung, người mặc tẩm y vàng nhạt, chân trần đứng đó, thái dương nổi gân xanh, khóe mắt gần như muốn nứt rống to.
Cung nhân phía dưới không một ai dám trả lời, từng người ai nấy cũng run rẩy dữ dội.
“Không nói phải không? Không nói thì chết hết đi!”
Ánh mắt Triệu Tòng u tối, cất cao giọng kêu: “Người đâu! Kéo đám cẩu nô tài này xuống, đánh chết hết cho trẫm!”
Dứt lời, lập tức vang lên âm thanh dập đầu xin tha.
Có nội thị sợ chết dồn hết can đảm, lê đầu gối tiến lên, ôm chân hắn than khóc nói: “Quan gia ⎯⎯ Xin quan gia tha mạng! Tiểu nhân biết! Tiểu nhân biết là ai làm!”
“Là ai hả?”
Triệu Tòng dùng một chân đá văng y, nắm cổ áo của y, cắn răng hỏi.
Hốc mắt hắn lõm sâu, tròng mắt giăng đầy tơ máu, xương gò má cao ngất, giống như bộ xương khô biết di chuyển, nội thị sợ tới mức cứng người, lúc lâu mới tìm thấy giọng nói chính mình: “Là… Là Hoà Thuận, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy hắn tưới nước…”
“Ngươi nói dối!” Nội thị được gọi là ‘Hoà Thuận’ lập tức oán hận trừng mắt, “Rõ ràng là do ngươi tưới!”
Kế tiếp là màn chúng cung nữ nội thị thi đua tố giác lẫn nhau, tự chứng minh mình trong sạch, ai ai cũng mồm năm miệng mười, không ai nghe rõ lẫn nhau, hiện trường trở nên hỗn loạn.
Triệu Tòng giận dữ, cao giọng gọi thủ vệ ngoài cửa tiến vào, nhưng lại không ai nghe thấy, hắn tức tối bước ra đến cửa đại điện, kéo mạnh cửa Điêu Hoa các ra.
Gió đêm thổi ngược vào trong khiến tóc đen hắn bay bay, áo bào phồng lên, tiểu hoàng môn ngoài cửa bất ngờ không kịp đề phòng, sợ hãi quỳ xuống ngay lập tức, tự tát một cái thật mạnh lên mặt mình.
“Nhìn thẳng long nhan, tiểu nhân đáng chết…”
Triệu Tòng căn bản không để ý đến y, nói với A Bảo: “Phùng Ích Toàn, ngươi tới đúng lúc lắm! Theo trẫm lại đây!”
A Bảo: “……”
A Bảo cứ thế bị hắn túm lôi vào trong điện, đến trước kỷ án. [1]
[1] Hình ảnh minh hoạ (nguồn Baidu)
“Ngươi xem, trẫm đã làm theo cách ngươi chỉ, chuyển nó vào trong điện để giữ ấm, mỗi ngày đảm bảo phơi đủ nắng, cắt tỉa cành hư, bón cả phân rồi, sao nó vẫn không ra hoa hả?”
A Bảo hạ mắt nhìn chậu mai khô cằn trên đó, ăn ngay nói thật: “Nó chết rồi. ”
Giọng điệu nàng quá mức bình tĩnh, thế nên Triệu Tòng nghe xong liền sững sờ một lát, sau đó hắn trừng to đôi mắt, chỉ vào A Bảo, giận tím mặt: “Phùng Ích Toàn! Ngươi muốn chết⎯⎯”
Chúng cung nữ thái giám mồ hôi lạnh chảy đầy đầu tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất, hô hấp tắc nghẽn, không dám ngẩng đầu, trong điện bỗng trở nên tịch mịch.
Sau một lúc lâu A Bảo mới phản ứng lại, lúc này hẳn bản thân nên kinh sợ quỳ xuống, nàng đóng giả dáng vẻ sợ hãi, khuỵu gối xuống, cúi đầu run bần bật, trong lòng lại nghĩ, hời cho Triệu Tòng quá.
Triệu Tòng còn đang hét to, lúc thì nói muốn ngũ mã phanh thây nàng, lúc thì muốn tru di cửu tộc nàng, trước sau cũng chỉ nghe thấy tiếng gầm rú phẫn nộ của hắn chứ không có tiếng đáp lại.
A Bảo nghe xong mắt trợn trắng, thầm nghĩ muốn nói cái gì thì nói chắc, bừa bãi!
Hiện giờ sao trông Triệu Tòng giống kẻ điên quá vậy?
Mời vừa nãy ở ngoài cửa, nàng đã nghe thấy hắn nổi điên sẵn, trước đây hắn không phải người thích giết chóc như bây giờ, hắn cũng sẽ không gầm rú với cung nhân, đánh mất dáng vẻ phong độ vốn có của mình, hắn là một quân vương nho nhã khiêm tốn kia mà.
Chẳng lẽ……
Do mắc bệnh thật? Tiểu hoàng môn nói ‘đau đầu’ là như này?
Còn đang nghi hoặc, nàng chợt nghe tiếng cung nhân ngoài điện bẩm báo, Hoàng hậu tới.
Tiết Hành dẫn theo thị nữ tiến vào, vẫn là trang phục như ban nãy, có thể nhìn ra sau khi nàng ấy về tẩm điện chưa kịp nghỉ ngơi đã liến thoắng chạy tới chỗ này.
Nàng ấy nhìn chúng cung nhân cúi sát đầu bên dưới, mặt nở nụ cười nhạt đi đến cạnh Triệu Tòng, nắm lấy tay hắn, dịu dàng hỏi: “Quan gia, sao đến giờ này còn chưa nghỉ ngơi? Ngày mai còn lâm triều, đi ngủ sớm nhé. ”
Ánh mắt Triệu Tòng vô hồn, thần sắc hoảng hốt, dường như mê sảng lẩm bẩm gì đó: “Tam nương, hoa mai chết rồi, Uyển Nương nàng… Sẽ nổi giận với trẫm, nàng sẽ không chịu quay về bên trẫm…”
Tiết Hành nhìn chậu mai khô trên án, nói: “Đâu có chết ạ, chỉ là chưa tới mùa hoa nở mà thôi. Quan gia đừng lo, ngày mai mời thợ thủ công chăm hoa tới đây nhìn thử là được. ”
Mắt Triệu Tòng sáng lên, nắm chặt tay nàng ấy: “Thật không?!”
Lực tay hắn quá lớn, Tiết Hành bị hắn túm chặt thấy đau, cố duy trì bộ mặt mỉm cười: “Đương nhiên, Uyển tỷ tỷ sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà nổi giận với quan gia. ”
Triệu Tòng tủi thân đỏ mắt: “Nàng vẫn hay vì chuyện này mà nổi giận với trẫm. ”
Tiết Hành chỉ cười xòa chứ không tiếp lời: “Quan gia, khuya rồi, đi ngủ thôi. Đầu lại đau nữa ạ? Có uống thuốc an thần hay chưa?”
“Hồi nương nương, vẫn chưa uống ạ. ”
Một thị nữ đang quỳ cung kính đáp, bưng chén canh an thần trên bàn tới.
Tiết Hành dùng tay thử thử độ ấm, nhíu mày nói: “Lạnh rồi, hâm nóng lại đi. ”
Thị nữ nói dạ, nghe lời lui xuống.
Tiết Hành lôi kéo Triệu Tòng nói: “Quan gia, đầu rất đau ạ? Thần thiếp xoa giúp ngài chút nhé, quan gia phải ngoan thì Uyển tỷ tỷ mới quay về thăm quan gia chứ. ”
Triệu Tòng đỏ mắt: “Đã lâu rồi trẫm chưa mơ thấy nàng. ”
Tiết Hành hỏi: “Mấy ngày gần đây quan gia có dùng linh đan do Trương thiên sư luyện hay không?”
“Ăn đan dược là có thể mơ thấy Uyển Nương à?” Triệu Tòng gật gật đầu, “Vậy trẫm ăn, mau đem lại đây cho trẫm. ”
Hắn vươn tay đòi Tiết Hành, nàng ấy chỉ cười cười nắm tay hắn: “Quan gia khoan nóng vội, đan dược cùng thuốc an thần kỵ nhau, uống thuốc trước đã…”
Song, vừa dỗ vừa khuyên Triệu Tòng đến hậu điện nghỉ tạm, Triệu Tòng cao lớn được nàng ấy dắt đi theo phía sau, trông như đứa con nhỏ bất lực yếu ớt, còn Tiết Hành là vị từ mẫu kiên nhẫn dịu dàng vỗ về hắn.
Chúng cung nhân may mắn giữ lại được mạng nhỏ, đều âm thầm vỗ ngực.
A Bảo đứng dậy, xoa xoa đầu gối quỳ đau, nghe thấy có người nói: “May sao Hoàng hậu nương nương tới, vẫn là nhờ vào bà ấy, bằng không cái đầu trên cổ tôi chưa chắc được bảo toàn. Đợi quay về, nhất định phải dâng hương cung phụng nương nương mới được, đúng là Bồ Tát sống mà…”
Cũng có nội thị khác mắng: “Xuỳ! Hoa mai rách gì đó, gốc rễ úng cả rồi, cũng chả biết quan gia cái bị gì mà che chở nó như bảo bối vậy…”
Nói xong lời này đã có người đè thấp cổ họng quát: “Nói gì đó? Ngại mình sống quá lâu rồi phải không? Câm miệng lại mau!”
A Bảo ra khỏi Phúc Ninh Điện, đứng dưới hành lang ngước nhìn sao trời, có lẽ vì gió đêm lớn quá, thổi vào mắt có hơi nhẫn nhẫn khó chịu.
Từng hồi ức cãi nhau với Triệu Tòng lúc còn sống xẹt qua trong đầu.
Nàng luôn dễ nổi giận, sau khi Triệu Tòng chọc tức nàng còn không chịu thua, hai người chiến tranh lạnh một thời gian, hắn bớt giận sẽ phái Phùng Ích Toàn đưa tới vài món đồ nhỏ, nào là xửng điểm tâm tinh xảo, con mèo lông dài mắt hai màu, bởi vì hắn nói Uyển Nương của hắn như con mèo nhỏ, xa thì tức giận, gần thì xù lông, có người muốn dỗ dành thì nhe răng cho vu. ốt ve.
Món đồ cuối cùng hắn đưa tới là chậu mai vàng đó.
Thời điểm đưa sang, cành mai gầy mạnh mẽ, nguỵ hoa vàng sắp nở, chằng chịt vui mắt, vừa nhìn đã biết được chăm sóc rất tỉ mỉ.
Trong lúc A Bảo bệnh nặng buồn chán đã ngắt từng đoá hoa xuống, nghiền nát thành bùn, từng chén thuốc nước nâu đổ vào chậu, tưới úng gốc rễ, có làm sao cũng sẽ không sống nổi, y như chủ nhân cũ của nó.
A Bảo nhớ lại ngày ấy bản thân chết đi, mê mang thấy Triệu Tòng hốt hoảng chạy tới chỗ mình, hình như hắn khóc, môi mấp máy lớn giọng gọi ‘Uyển Nương’.
Là ảo giác sao? Khi đó nàng nghĩ, là ảo giác thật sao?
Hiện giờ A Bảo cũng không quá chắc chắn.
“Phùng Ích Toàn, mới nãy ngài đã hù chết tiểu nhân rồi, sao lại nói chậu mai kia đã chết với quan gia chứ… Đâu có chết? Cũng may có Hoàng hậu nương nương, nếu không…”
Tiểu hoàng môn dẫn nàng tới đây đứng đằng sau, mặt mày nom còn sợ sệt.
“Giờ nào rồi?” A Bảo thả ống tay áo hỏi.
“Nhìn trời, xem chừng đến canh ba ạ, sắp đến giờ vào triều. ” Tiểu hoàng môn nói.
Vậy không còn nhiều thời gian nữa, Lương Nguyên Kính chống đỡ không được lâu.
A Bảo xoay người, hỏi: “Biết Tư Thiên Giám đi đường nào không?”
Tiểu hoàng môn sửng sốt, gật đầu: “Biết ạ, trễ vậy rồi ngài còn muốn đến Tư Thiên Giám ạ? Ở đằng…”
A Bảo chen lời y: “Dẫn ta đi. ”
**
Ước chừng lúc đánh trống, các triều thần nối đuôi nhau đến Tuyên Đức lâu, bọn họ đa phần cưỡi ngựa đến, cũng có số ít cưỡi lừa xanh, trên đầu ngựa còn treo đèn lụa sa, trên đó viết họ tên từng người cộng chức quan đảm nhiệm, nhờ quan thủ vệ kiểm nghiệm.
Bởi vì sắc trời chưa sáng, từ xa xa nhìn lại, ánh đèn như đuốc, trên đường như có con rồng lửa uốn lượn, người cố đô miêu tả ‘canh tư, triều mã động, triều sĩ đến’ [2], bởi vì phần lớn quan thượng triều dùng ánh nến tụ họp lại với nhau, được gọi là ‘thành lửa’.
[2] Canh tư từ 1g sáng đến 3g sáng, quan viên cưỡi ngựa lên triều gặp vua.
Đến canh năm, sắc trời tờ mờ sáng, chúng thần đứng dậy đi ra từ lò lửa chầu viện ấm áp. Tốp ba tốp năm tụ tập dịch bên cửa phải, vừa chờ cửa thành mở vừa thảo luận tình hình chính trị với đồng liêu, còn nhắc về việc vừa nãy nhìn thấy Lương Nguyên Kính ở chầu viện.
Hàn Lâm Đãi Chiếu địa vị thấp hèn, chuyện lên triều này căn bản không đến lượt chàng, nhưng chàng lại ngoài ý muốn xuất hiện ở đây, tình huống như vậy, chỉ có thể được quan gia triệu đến.
Vị hoạ sư Hàn Lâm gần đây liên tục nhận được thánh sủng, không biết là có ý gì, có phải đại diện cho chiều gió nào trong triều chính hay không?
Đáy lòng chư thần đều âm thầm cân nhắc.
Canh năm hai khắc, cửa thành chính thức mở ra. Sau khi quan thủ vệ thẩm tra không chút sai lầm, các triều thần nối đuôi nhau tiến vào, đến trước Tử Thần Điện thượng triều.
A Bảo chuyên môn chọn đúng thời cơ, vừa lúc bỏ qua bọn họ, đợi ra khỏi cửa, bước chân liền khựng lại.
Vào đông ngày ngắn đêm dài, vào giờ này sắc trời còn chưa sáng hẳn, chỉ thấy chút mặt trời nhô lên ngay phía chân trời.
Nàng thấy Lương Nguyên Kính.
Chàng không đợi trong chầu viện ấm áp mà chỉ đứng dưới mái hiên, yên lặng nhìn bầu trời đến xuất thần. Dáng dấp chàng gầy gò, hơi thở ngưng tụ thành khói trắng làm mặt mày chàng không mấy rõ ràng, tay cầm chuỗi Phật châu xâu từng hạt từng hạt.
Chàng đang đợi nàng nhỉ?
Chắc là biết nàng sắp ra tới rồi nên mới không sợ giá rét đứng trong gió như vầy, do đó khi nàng ra ngoài có thể nhìn thấy chàng đầu tiên sao?
“Đêm trước trăng sao như khác đấy, Trời khuya sương gió đứng vì ai?” [3]
[3] Ỷ hoài – Hoàng Cảnh Nhân và bản dịch của Lê Xuân Khải, thivien.
Trong đầu A Bảo chợt hiện lên câu thơ từng học qua, biến thành người rồi, tim nàng dường như có thể cảm nhận nỗi đau châm chích chân thật.
Lương Nguyên Kính ngốc nghếch, chàng không biết vào trong chờ à? Rõ là sức khoẻ yếu không chịu nổi giá rét vậy mà.
Nàng lại nghĩ, Lương Nguyên Kính vẫn luôn thế này sao?
Trông chàng…… Làm nàng cảm giác được sự cô độc, cẩn thận ngẫm lại trong trí nhớ, hình như chàng vẫn luôn lẳng lặng đứng vào một góc, tựa như chiếc bóng an tĩnh.
“Lương Nguyên Kính!” A Bảo hô to một tiếng.
Chàng dưới hiên bị tiếng la tác động, ngoảnh mặt lại nhìn thấy nàng trong nháy mắt, nỗi cô liêu chung quanh chàng tiêu tán ngay tức khắc, môi hơi hơi cong, lộ ra nụ cười dịu dàng lưu luyến.
A Bảo dần chạy vội đến, chạy càng lúc càng nhanh, cuốn theo hơi gió sớm lành lạnh nhảy vào lòng chàng.
Động lượng quá lớn, Lương Nguyên Kính bị đâm sầm dựa vào vách gỗ, than nhẹ một tiếng, đôi tay theo bản năng chặt chẽ đỡ lấy A Bảo, tránh để nàng ngã xuống.
“Nương tử……”
Không chờ chàng nói xong, A Bảo đã ôm mặt chàng hôn lên một cái thật sâu.
Lương Nguyên Kính trợn tròn mắt: “!!!”
Cái hôn dài qua đi, mặt mũi ai nấy cũng đỏ ửng, A Bảo còn đỡ hơn Lương Nguyên Kính bị nấu chín một chút, đến cả chóp tai cũng đỏ bừng.
A Bảo thoáng thấy có tiểu tốt đi vào chầu viện, mặt đầy khiếp sợ trợn trừng nhìn bọn họ, lúc đụng phải ánh mắt của nàng xong đã kinh hoàng quay đầu vọt chạy.
A Bảo trợn trắng mắt, thầm nghĩ nhìn gì mà nhìn, chưa thấy phu thê người ta ân ái bao giờ chắc?
Bỗng cảm thấy sai sai đâu đó, cúi đầu nhìn, thấy rõ bộ dáng của nàng phản chiếu lại từ trong tròng mắt của Lương Nguyên Kính, là cái mặt già lồi lõm nhăn nheo của Phùng Ích Toàn.
“………………”
Ôi trời ơi, nàng mới vừa dùng cái mặt này đi hôn Lương Nguyên Kính á?
Nhưng mà… Nhưng mà rõ ràng chàng đã rất phối hợp mà!
A Bảo bụm mặt từ trên người chàng trượt xuống, càng nghĩ càng mắc cười, nhịn không được xì một tiếng khom lưng cười ầm lên.
“Ha ha ha ha ha! Lương Nguyên Kính! Chàng tin không, mai… Ngày mai chốn thành Đông Kinh này sẽ đồn, chàng bị Phùng Ích Toàn ngang ngược thô bạo cưỡng hôn đó! Ha ha ha ha ha! Eo ơi… Không ổn rồi, đau bụng quá!”
Lương Nguyên Kính kéo thẳng nàng dậy, xong xoa xoa bụng cười của nàng, bất đắc dĩ nói: “Anh còn chưa kịp nhắc nhở em thì em đã…”
Mặt lại đỏ.
“Đã… Đã thế nào cơ?”
A Bảo xấu xa trêu đùa chàng: “Còn không phải do chàng cũng hăm hở à? Đối với khuôn mặt này mà chàng cũng hôn lấy. Quan nhân ơi, có phải nô gia hiểu lầm gì rồi không, thật ra chàng thích Phùng Ích Toàn ạ?”
“Anh thích em thôi, ” Lương Nguyên Kính nghiêm túc nhìn nàng, “Đừng đùa như thế nữa. ”
A Bảo gãi gãi mũi không dám chọc chàng, sờ đến bàn tay lạnh ngắt nọ mới vội nói: “Mau mau mau, vào trong đi, bị đông cứng ngắc rồi? Sao không ở trong phòng chờ em hả?”
Nàng thúc giục liên hồi, đẩy Lương Nguyên Kính tới trước lò lửa ngồi xuống, đang muốn xoa tay thay chàng, chợt thấy trên bàn vẽ tranh có thêm chén hoành thánh, nhất thời ngạc nhiên.
“Ăn không?” Lương Nguyên Kính hỏi, “Đoán chừng chắc em sắp ra rồi nên gọi chén hoành thánh cho em. ”
Chàng dụng mu bàn tay chạm chạm chén sứ, quay đầu nói với nàng: “Vẫn còn nóng. ”
Có một khắc A Bảo rất muốn rơi lệ, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén, hít mũi nói: “Ăn. ”
Chầu viện sẽ chuẩn bị đồ ăn cho triều thần chưa kịp ăn sáng, đơn giản là chút cháo trắng, bánh hấp linh tinh, trong đó có món hoành thánh là được chư quan ưa chuộng nhất.
Vỏ hoành thánh ở đây được cán rất mỏng, bọc gọn thịt heo bằm, nước súp có váng mỡ heo và vụn đậu phộng, trụng qua nước sôi một lần, thêm chút lớp dầu trôi nổi trên bề mặt.
Hoành thánh còn ấm, bởi vì lo sợ ăn chưa xong sẽ biến thành quỷ hồn nên A Bảo nuốt rất nhanh, còn kể lại kết quả nàng điều tra được ở Tư Thiên Giám cho Lương Nguyên Kính nghe.
“Không có, ” Nàng nuốt viên hoành thánh trong miệng xuống, nhú nhứ nói, “Em lật hết mấy công văn ra rồi, không có chữ nào nhắc tới em cả. ”
Lương Nguyên Kính sợ nàng nghẹn, kinh hồn bạt vía nhắc nhở: “Ăn chậm lại chút. ”
A Bảo bưng chén lên húp cạn nước súp, ngay sau đó buông chén ra, mỹ mãn ‘ợ’ một cái, vuốt cái bụng no căng thích ý nói: “Em sợ ăn chậm sẽ biến thành quỷ, lâu rồi chưa ăn gì, đã quá. ”
Lương Nguyên Kính do dự chốc lát, hỏi: “A Bảo, em muốn biến thành người không?”
“Hả? Bây giờ em còn chưa phải người sao?”
“Anh nói, ” Lương Nguyên Kính nhanh nhảu giải thích, “Biến thành dáng vẻ nguyên hình của em. ”
“Không. ” A Bảo lập tức cự tuyệt.
“Còn máu…”
Lương Nguyên Kính dứt khoát vén tay áo lên cho nàng xem, miệng vết thương chưa khép lại, vẫn luôn thấm máu ra ngoài băng gạc.
A Bảo khựng động tác vuốt bụng, vốn định kéo cánh tay chàng qua nhìn kỹ hơn nhưng lại sợ oán khí của mình làm chàng bị thương, đành nói: “Mau đeo Phật châu đại sư cho chàng lên đi! Chàng đừng tháo xuống hoài, em không còn sợ như trước nữa đâu. ”
Đây là nói thật.
A Bảo phát hiện Phật quang ngũ sắc cũng không đáng sợ tới vậy. Thỉnh thoảng ở chùa Đại Tướng Quốc nhìn thấy Thủ Chân đại sư giảng kinh cho đệ tử, còn cảm nhận vầng sáng nhu hoà toả ra quanh người cụ, có vẻ đặc biệt hiền từ, Phật quang tựa như ánh đèn dầu tỏa sáng, còn nàng như con thiêu thân, chỉ cần không bay lên dán sát vào đó thì sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Lương Nguyên Kính chưa từng nghe lời nàng đeo vào, chỉ thực thà bảo: “Đừng lãng phí. ”
“……”
Chàng kiên trì quá vậy?!
A Bảo thấy dáng vẻ cật lực đẩy đưa của chàng, trong lòng cũng hiểu ra đôi chút, bèn lia mắt nhìn qua.
“Muốn cái đó?”
“……”
Khỏi đợi Lương Nguyên Kính phủ nhận, nàng đã tự mình suy ngẫm về khả năng trong chuyện này: “Cũng phải ha, lâu rồi không ‘cái đó’. Ờm… Em nghĩ nha, trên đường tới đây hình như có cái hẻm nhỏ, giờ này còn sáng chắc không có người đâu, nhanh một chút, vậy một hiệp là đủ rồi…”
“Anh không có!”
Lương Nguyên Kính kích động đứng bật dậy, bộ dạng đỏ mặt khiến A Bảo nghi ngờ hai lỗ tai của chàng chắc phun ra khói mất.
“Anh không phải vì……”
Khuôn mặt tuấn tú của chàng đỏ ngầu, ấp úng, bởi vì thấy quá thẹn nên mới không nói nên lời.
“Vì sao?” A Bảo chống cằm, thích thú tra hỏi.
“Vì… cùng em ‘cái đó’. ”
Vất vả lắm Lương Nguyên Kính mới nặn xong cả câu, cả người như bị rút cạn sức lực, ủ rũ cụp đuôi.
“Ha ha ha ha ha ha ha!”
Rốt cuộc A Bảo không làm bộ đứng đắn nổi nữa, chống cằm cười to, đứng dậy nâng cái mặt nóng như than hồng kia lên, khẽ tựa trán mình vào trán chàng, nhẹ giọng nói: “Em biết mà, biết chàng nhớ em. Lương công tử, hôm nay thời tiết không tồi, lên phố dạo chơi cùng em nhé. ”
← Ch. 50 | Ch. 52 → |