← Ch.04 | Ch.06 → |
Hướng Nhu vốn cho rằng chỉ cần nàng bước ra khỏi cửa phòng sách thì Thành Đại Nghiệp sẽ đem chuyện bỏ thuốc để qua một bên, lần thứ hai nhả khói, tiếp tục làm ô nhiễm không khí, đem lời mới hứa quên đi.
Trăm triệu lần không nghĩ tới hắn thật sự nói bỏ thuốc, trước mặt nàng đem tất cả thuốc vứt vào thùng rác.
Khắc nghiệt quá.... điều kiện bị trở thành điều khiêu khích, Thành Đại Nghiệp tiếp nhận thư khiêu chiến còn nàng thì thờ ơ lạnh nhạt, hoài nghi hắn tột cùng có thể chống đỡ đến bao giờ.
Hừ, giỏi lắm thì ba ngày, nhiều hơn thì cùng lắm là một tuần, một tháng!
Ai biết thực ra hắn đã qua được cả kì nghỉ hè.
Nghỉ hè đi qua, vườn trường ngẫu nhiên thấy thân ảnh cao lớn.
Hắn đứng ở chỗ nắng ấm, chân vắt ngang ngồi xuống, hai tay khoanh lại, môi nhếch lên, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước cách mười lăm cm.
Đội bơi lội mềm mại nối đuôi nhau hướng tới bể bơi.
Đội bóng rỗ bắt đầu tập hợp, giáo viên bắt đầu triển khai kế hoạch huấn luyện ma quỷ.
Đội điền kinh ở sân tập thể dục chạy một vòng, lại một vòng lần lượt chạy qua mặt hắn, hắn chỉ tò mò liếc mắt một cái.
Hướng Nhu trước khi đi tới chỗ phòng giáo viên liền thấy hắn ở đó, đợi cho nàng đi xử lý vài việc vặt rời khỏi vòng giáo viên vẫn thấy nguyên trạng bóng dáng kia, trên đầu thậm chí còn có vài chiếc lá rụng lên.
Nàng ôm một tập bài kiểm tra, làm bộ dạng lơ đãng, tiến đến bên cạnh hắn bỏ lại một câu.
"Làm không được thì nói, không phải miễn cưỡng."
Nàng nhẹ nhàng nói, bờ vai rộng co lại như vừa bị đánh một cái
Nàng nói móc xong thì quay đầu bước đi cũng không nhìn lại, chỉ nghe thấy phía sau phát ra âm thanh hai hàm răng siết lại vào nhau. Không ai nhìn thấy đôi môi đỏ mọng nở ra một nụ cười nghịch ngợm.
Mùa thu, đội điền kinh tham gia thi tiếp sức, cuối cùng gần về đến nơi thì cây gậy đột nhiên rơi xuống, đội viên sững sỡ trong giây lát, ôm lấy nhau khóc rống.
Mùa đông đến không bao lâu thì đội bóng rổ vô địch toàn quốc, từ trấn trên xuống trấn dưới đều như anh hung được nhiệt liệt hoan nghênh.
Sau khi nghỉ xuân thì các cán bộ bầu lại, Hướng Nhu được nhiều phiếu nhất liền trở thành hội trưởng, còn tham gia cuộc thi hung biện, thuận lợi ôm về chức quán quân.
Nghỉ hè, trường học công bố thành tích, trên danh sách lưu ban không xuất hiện tên của Thành Đại Nghiệp.
Kì thi như cơn ác mộng đến gần, hết bài thi lại đến bài kiểm tra, cấp ban thời gian trôi qia nhanh như mùa thay đổi, mùa hạ, mùa thu, mùa đông, mùa xuân.
Sau đó hoa phượng nở rộ, trên cành những chiếc lá xanh biếc đang bị thay dần bởi sắc đỏ.
..........
Buổi lễ tốt nghiệp trung học, trời cao trong xanh không một gợn mây.
Học sinh cấp ba dưới áp lực dày vò của kì thi, quang minh chính đại vứt sách vở dang một bên, nghe thầy hiệu trưởng dạy bảo lần cuối cùng, lần lượt từng người lên nhận giấy chứng nhận tốt nghiệp, tất cả tập trung lại thành một tốp tiến vào trung tâm, hưởng thụ bữa cơm do học sinh lớp dưới chuẩn bị.
Không khí náo nhiệt, ăn được một nửa thì liền thay đổi, bài hát chia tay liền thay đổi thành nhạc vui, cùng nhau chúc mừng, động tác võ thuật đẹp đẽ đươc thực hiện, học sinh và giáo viên cuối cùng ngay cả cocktail [1] cũng uống hết.
Tiếng cười vang lên, thân hình mảnh khảnh thuỷ chung đứng ở góc, tóc ngang vai, áo trắng đồng phục phẳng phiu, trên áo vẫn còn hoa đại biểu.
Hướng Nhu đang khẩn trương.
Giống như mấy lần trước đây, nếu khẩn trương thì giống như con kiến nhỏ đang gặm trong lòng nàng, làm cho nàng căn bản không có lòng dạ nào chuẩn bị thi cử, cho dù mở sách vở thì cũng làm như không thấy.
Thẳng đến hôm nay, sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, sự khẩn trương của nàng đã lên đến cực điểm, không ai biết nàng nắm chặt hai tay đang run rẩy.
"Nhu, ngươi muốn uống nước không?" Âu Dương vui sướng tiến lại gần, trong tay đang cầm hai ly nước, dùng ánh mắt cười với nàng.
Bàn tay nhỏ bé lạnh toát tiếp nhận cốc nước, đưa ly nước đến gần miệng uống hai, ba hớp.
"A, đó là cocktail!" Âu Dương vui sướng vội vàng nói.
"Ta biết." Hướng Nhu tiếp nhận một ly khác, giống như đang cực kì khát, đưa đến bên môi trong nháy mắt uống hết hai ly."Còn không?" Nàng hỏi.
"Có." Ánh mắt vui vướng mở to, vui vẻ trả lời."Ta đi lấy ly khác đến."
"Ta phải một bình"
"một bình"
"Đúng, một bình" Nàng kiên định gật đầu.
"Được." Tuy rằng đầu mờ mịt khó hiểu nhưng vẫn là vui sướng, đi lấy cocktail, sau đó giống như phục vụ đứng bên cạnh, lần lượt rót.
Cocktail lạnh lẽo nhưng lại ngọt ngào trôi xuống, trở nên nóng hơn với mùi rượu. Bởi vì có tác dụng của cồn, hai gò má của Hướng Nhu lộ ra vẻ ửng đỏ, chân tay trở nên mềm nhũn, thần trí trở nên lâng lâng.
"A, Nhu, ngươi uống quá nhiều rồi, như vậy không tốt đâu?" Tuy vui sướng nhưng vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở.
Hướng Nhu lại uống cạn một ly, miệng đang nói chuyện thì nàng đột nhiên không nói nên lời. Nàng rõ rang đang nhìn thấy hắn đến đây.
Dưới ánh sáng mờ ám, một thân ảnh to lớn chậm rãi đi tới phía nàng với cảm giác mãnh liệt cùng áp bức, tất cả các học sinh khác đều đứng tách ra làm hai hàng, nhường đường cho hắn.
Âm nhạc đinh tai nhức óc trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, Thành Đại Nghiệp đi qua đám người với tư thế thong dong mà tràn ngập nguy hiểm làm cho nàng cảm thấy mình như động vật ăn cỏ gặp mãnh thú.
Tuy rằng quá trình hô hấp khó khăn nhưng là hắn đã cai thuốc thành công, khứu giác không cảm thấy mùi gì nồng đậm hơn. Đã hơn một năm, hắn quát tháo, dẫn bọn hắn đi đánh nhau nhưng lạ là bên cạnh không có bất kì cô gái nào.
Hiện giờ hắn rốt cục thuận lợi tốt nghiệp, kì hạn đã đến, nàng phải trả nợ!
Sớm nên biết Thành Đại Nghiệp có nợ tất phải thu, nếu thắng trận này nào có thể không cùng nàng đòi lại?
Thân hình cao lớn xuất hiện trước mặt nàng, âm thanh huyên náo đều bị ngăn cách phía sau hắn, đôi mắt sâu thẳm khoá chặt nàng lại, trong đó bùng lên ngọn lửa so với lúc đầu thì nhiệt độ càng tăng cao.
"Đi theo ta." Thành Đại Nghiệp đi thẳng vào vấn đề, thanh âm trầm thấp có chút khàn khàn.
Nàng siết chặt ly, miệng khẽ nhếch lên, thần sắc như ban đầu nhưng tim lại đập rối loạn, phải hít sâu vài cái mới có thể mở miệng.
"Đi đâu?"
"Tìm nơi yên tĩnh." Hắn nhìn xung quanh mọi người đang tấp nập tới."Ta không muốn ở trước mặt mọi người diễn trò." Tầm mắt xẹt qua Âu Dương đang vui sướng, tuy rằng không dừng lại nhiều giây cũng đủ làm cho nàng bất an.
"Nhu, phát sinh chuyện gì?" nàng nhỏ giọng hỏi, giật giật ống tay áo bạn tốt.
"Không có việc gì." Hướng Nhu bang quâng trả lời.
"Không có việc gì sao?" Hắn nguy hiểm lặp lại, lông mày nhăn lại, đối với câu trả lời của nàng cực kì bất mãn."Em không phải đã quên còn thiếu ta một "lễ vật tốt nghiệp"?"
Hai tay mảnh khảnh nắm thật chặt cái ly.
"Ta không quên." Nàng toàn bộ đều bị Thành Đại Nghiệp "khiêu chiến thành công". Nàng không còn lí do để cự tuyệt hắn.
Hắn nhếch mi, tay với lấy khửu tay của nàng, lôi kéo nàng đến phía cửa, tha thiết mơ ước "phần thưởng" này.
"Xe máy của ta đỗ ở bên ngoài." Hắn đơn giản nói. Khát vọng đã dày vò hắn lâu nay, hắn không thể chờ thêm một giây nếu không hắn sẽ mất kiềm chế mà trước mặt tất cả mọi người hôn nàng.
Hướng Nhu bởi vì trong người có cồn mà hơi say, mà hắn dùng sức cùng với ánh mắt nóng rực làm nàng không thể cự tuyệt -, hắn cũng không thể nhận lời cự tuyệt. nàng bị kéo ra giữa, bước đi xiêu vẹo như đang bước trên đám mây.
Nàng là người nói được là làm được, giáo dục tốt làm cho nàng chưa từng nuốt lời. Nếu Thành Đại Nghiệp đã thực hiện tất cả các điều kiện của nàng, như vậy thì nàng đành hết lòng mà tuân thủ, ngoan ngoãn "trả nợ".
Bàn tay nhỏ bé bị xiết chặt, Hướng Nhu tự khắc chế bản thân không sợ hãi, ngồi trên xe máy tuỳ ý hắn chở nàng rời xa vườn trường.
Dù sai chỉ là một cái hôn, nàng "trả" được.
Bất quá chính là một cái hôn thôi—
Bất quá chính là một cái hôn—
Một cái hôn—
......
Kết quả Thành Đại Nghiệp không chỉ hôn nàng.
Khi Hướng Vinh phát hiện ra bọn họ thì tất cả mọi chuyện đều đã rồi, đều đã bị Thành Đại Nghiệp làm hết.
Áo trắng cùng váy của nàng tuy còn ở trên người nhưng nửa trên đều đã bị cởi bỏ, da thịt trắng hồng như ẩn như hiện, còn có dấu hôn, nội y rơi trên giường, không nói gì thì đã tố cáo trạng thái của nàng ra "ánh sáng".
Về phần Thành Đại Nghiệp quần dài cùng quần *** đã sớm thoát ra để lộ cặp mông rắn chắc. Bất luận kẻ nào nhìn thấy bộ dạng của bọn họ đều lập tức có thể đoán ra bọn.... . hắn cùng nàng.... .
Tiếng côn trùng kêu bên ngoài nhưng bên trong phòng lại yên tĩnh, không có bất kì âm thanh nào.
Hai người dây dưa ở trên giường trầm mặc không nói như cũ, sắc mặt Hướng Vinh càng lúc càng khó coi, xanh mét doạ người, thân hình siết chặt lại, mỗi khi có áp lực đều cố gắng kìm nén.
"Đem quần áo mặc vào." Thanh âm của hắn phá vỡ sự yên lặng, tầm mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm vào Thành Đại Nghiệp, con ngươi đen sâu thẳm nhìn."Ngươi đi ra, chúng ta ra ngoài nói chuyện." Nói xong hắn quay gót chân, đi đến phòng nhỏ bên ngoài, nhịp chân từng bước một.
Thành Đại Nghiệp xuống giường, có chút khó khăn mặc quần. Trước khi đi đến cửa, hắn quay đầu lại nhìn nàng một cái, trong mắt có thâm ý phức tạp như là muốn nói gì đó. Nhưng là cuối cùng hắn cũng không nói gì, quay đầu mở cửa bước đi ra ngoài.
Đến khi bên trong trống không thì Hướng Nhu đưa bàn tay nhỏ bé đang run run cầm lấy áo.
Hai gò má của nàng nóng bừng, sự thông minh trong đầu hoàn toàn biến mất chỉ còn lại trống rỗng bởi vì hai đã quá run nên nàng mất nhiều thời gian hơn bình thường mới mặc xong nội y.
Đại ca cương nghị chất phác, tính tình ôn hoà hiền hậu nhưng một khi tức lên thì rất đáng sợ, làm cho người ta sợ. Từ nhỏ đén lớn đây là lần đầu tiên nàng thấy đại ca tức giận.
Hướng Nhu cúi đầu, muốn đem cúc áo cài lại như cũ nhưng hai tay lại cố tình không nghe lời, hai tay run run không ngừng, cúc áo không thể cài lại.
Suy nghĩ lung tung trong đầu đều di chuyển làm cho nàng trong lòng không yên. Nàng không ngừng đoán xem đại ca rốt cuộc cùng với Thành Đại Nghiệp nói cái gì? Thành Đại Nghiệp cùng đại ca nói cái gì?
Bịch!
Một tiếng động thật mạnh làm nàng sợ tới mức kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Bởi vì đêm dài yên tĩnh nên thanh âm kia nghe rõ rang, sau đó lại một tiếng, càng vang, âm thanh kia liên tiếp truyền đến.
Âm thanh kia nghe rất quen tai, giống như là ─ giống như là −
Giống như là nàng đứng ở đạo quán Dương gia, âm thanh đánh vào bao cát!
Hướng Nhu tim đập mạnh đột nhiên ngừng lại, cuống hết lên, hai tay tự nhiên lại không run, hai, ba giây liền đem cúc áo cài lại, vội vàng lao ra.
Mặt trăng bên ngoài sáng trong, ánh sáng từ mặt trăng rọi xuống, chiếu sáng rõ bốn phía.
Hai màu đen đỏ đan xen lẫn nhau trên chiếc xe phân khối lớn đỗ ở bên ngoài, bên cạnh là một chiếc xe khác. Hướng Vinh đứng giữ xe, đưa lưng về phía nàng, nắm chặt hai tay đấm bị thương, máu tươi dưới ánh trăng đỏ đến chói mắt. Thành Đại Nghiệp đang ngã trên mặt đất, sớm đã bị đánh đến hôn mê bất tỉnh.
Xem ra vừa rồi không phải âm thành từ bao cát!
Đại ca không hay động thủ nhưng một khi đã đánh thì sẽ không có ai thắng được, cho dù là Thành Đại Nghiệp có kinh nghiệm đánh nhau vô số cũng là bại tướng của đại ca.
Tuy rằng vừa rồi ở trên giường nàng vừa mắng lại đá Thành Đại Nghiệp, chuẩn bị bộ dạng căm thù. Nhưng là hiện giờ thấy hắn hôn mê bất tỉnh, trong lòng nàng giống như là có ai đó bóp chặt, lo lắng không thôi, hai chân vô thức không tự chủ đến gần.
Hắn bị đánh thật thảm, mũi bị đánh gãy chảy ra lượng máu lớn, máu từ khoé miệng chảy ra ướt hết áo ngoài, dưới ánh trăng trông thật đáng sợ.
Hai mắt hắn nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, quần áo hỗn độn không nhìn ra, có thể thấy hắn bị thương quá nặng.
Đại ca ra tay nặng như vậy, nàng sợ tới mức căn bản không dám nói lời nào. Hai tay nắm thật chặt, lấy ra khăn tay từ túi áo chặn máu từ miệng chảy ra của Thành Đại Nghiệp. Mau tươi không ngừng chảy, thấm đỏ cả khăn tay của nàng.
Hướng Vinh rút khăn tay từ túi quần, tự lau vết thương của mình, khuôn mặt lạnh như băng.
"lên xe" Hắn trầm giọng hạ lệnh, bàn tay to xách Thành Đại Nghiệp đang hôn mê như xách một túi rác, trực tiếp xách lên phía sau xe.
Bịch!
Như một vật bị ném xuống, khẳng định thương tích của hắn quá nặng.
Hướng Nhu cắn chặt môi, ngoan ngoãn ngồi lên xe, trầm mặc ngồi bên cạnh đại ca, ngẫu nhiên còn nhìn trộm thương tích của Thành Đại Nghiệp.
"Ngươi muốn cho ba mẹ biết chuyện này sao?" Hướng Vinh khởi động xe, con ngươi đen nhìn đường phía trước.
Nàng dùng sức lắc đầu.
"Tốt" Hắn gật đầu, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua, gạt chân chống lái xe hướng chân núi.
Bóng đêm càng lan xuống, cánh trăng chiếu lên đường xuống núi. Âm thanh lớn vang lên trên đường, tiến vào trong trấn, trên xe đều là âm thanh yên tĩnh, thuỷ chung không ai mở miệng.
Hướng Vinh chở nàng về nhà trước sau đó mới đưa Thành Đại Nghiệp tới bệnh viện.
Cả một buổi tối lòng Hướng Nhu không yên, cứ đứng lên ngồi xuống giường. Đừng nói là ngủ, nàng thậm chí không có cách nào nghỉ ngơi.
Thân thể của nàng vẫn có dấu hôn, giữa hai chân nàng đau khó nói mà người dụ dỗ nàng, cùng nàng ─ được rồi, tuy rằng không "làm xong" nhưng tên kia bị đại ca đánh thê thảm, hiện đang còn nằm ở bệnh viện, cũng không biết có tắt thở hay không.
Mấy giờ sau, nàng lặng lẽ gọi điện thoại đến bệnh viện, tự xưng là người nhà của Thành gia, hỏi ý tá tình hình hiện tại của Thành Đại Nghiệp.
Nghe được y tá kể lại cho nàng, tối hôm qua Thành Đại Nghiệp bị đưa vào phòng cấp cứu, ngoại trừ mũi bị đánh gãy thì còn bị gãy ba xương sườn, cằm trật khớp, gãy xương tay phải, trên người còn vô số thương tích.
Tuy rằng người bệnh đã tỉnh lại nhưng kiên quyết không nói ra rốt cuộc bị ai đánh đến như vậy. nhưng là bệnh viện đoán rằng do bình thường hắn đắc tội với nhiều người nên một nhóm kẻ thù ở buổi lễ tốt nghiệp tới tìm báo thù, bị đánh đến độ như vậy thì có khoảng mười người mới có "thành quả" huy hoàng như vậy.
Hướng Nhu dập máy, lo lắng mấy giờ rốt cục quyết định chuồn ra ngoài, đi đến bênh viện một chuyến.
Nàng không có cách không lo lắng cho hắn, nếu không đi xem tận mắt thì tội lỗi sẽ ám ảnh nàng.
Tối hôm qua sự kiện "chuyện xấu" nàng toàn bộ đều có mặt, trách nhiệm tuyệt đối không chỉ có Thành Đại Nghiệp. Tuy rằng "kết quả" không quá tốt đẹp nhưng nàng thừa nhận, nàng tình nguyện, Thành Đại Nghiệp không bắt ép nàng.
Hắn bị đại ca đánh thảm như vậy, thậm chí còn hôn mê, tình yêu không cần lý lẽ, nàng phải đến xem mới được.
Đúng, tình yêu không cần lý lẽ ─ tình yêu không cần lý lẽ ─
Tình yêu là gì?
Một thanh âm nho nhỏ trong lòng nàng hỏi nhỏ.
Thông minh như nàng, có thể giải quyết bài tập khó nhưng lại không có biện pháp trả lời vấn đề này, chính là nghĩ thì hai gò má lại hồng lên, bởi vì nnàg không rõ ─ hoặc là nàng không muốn thừa nhận nguyên nhân mà hiện đang ngự trị trong lòng nàng.
Gió mùa hạ thổi bay mấy sơi tóc, bước chân của nàng càng lúc càng nhanh.
Bệnh viện cực kỳ im lặng, Hướng Nhu dựa theo cuộc điện thoại vừa nãy, trực tiếp đi vào phòng bệnh của Thành Đại Nghiệp.
Thành gia tiền tài cùng thế lực lớn, bảo bối đích tôn bị thương nặng nằm bệnh viện đương nhiên là ở trong phòng bệnh hạng nhất, bác sĩ cùng y tá cẩn thận coi chừng, lòng nóng như lửa đốt không khác gì Thành bà nội, đối với bà nội cam đam tuyệt đối làm cho hắn xuất viện lành lặn hoàn hảo mới làm cho họ yên tâm về nhà nghỉ ngơi.
Người Thành gia vừa đi thì Hướng Nhu trùng hợp đi vào. Đôi mắt trong suốt của nàng một đường đi tới phía cuối hành lang, tiến vào phòng bệnh với trang thiết bị tốt nhất.
Phòng bênh cửa không đóng, âm thanh huyên náo bên trong truyền ra. hoàn hảo cửa mấy phòng bệnh bên cạnh đều đóng chặt bằng không đảm bảo có nhiều người bệnh nhìn.
Bước chân của nàng chần chừ ngừng lại.
Xem ra nàng chọn thời gian không tốt, đã có người đến thăm.
Trải qua sự việc đêm qua, đối mặt với Thành Đại Nghiệp đã lấy toàn bộ dũng khí của nàng. Nghe thấy trong phòng có khách, trong khoảng thời gian ngắn nàng ngẩn người, chỉ có thể ở bên ngoài cửa đứng ngây ra, theo góc độ của nàng có thể thấy bóng dáng của mấy thanh niên với đủ màu sắc trên tóc cùng với người đang nằm trên giường bệnh.
Trong phòng bệnh đang có tiếng cãi nhau, không ai phát hiện Hướng Nhu đứng ngay ở ngoài cửa, nàng chần chừ, không biết là nên rời đi hay ở lại.
Đột nhiên trong lúc đó một câu nói lọt vào tai nàng.
"Lão Đại, ngươi thật sự là rất giỏi, băng sơn mỹ nhân Hướng Nhu đều khuất phục trước người." Một thành niên cười hì hì nói.
"Ngu ngốc, đây là ngày đầu tiên ngươi biết lão Đại à? Lão Đại mị lực cao bao nhiêu ngươi không phải không biết!" Một người khác cười lớn tiếng, mừng rỡ đến khoa chân múa tay, một bộ dáng thích thú.
Có người hừ vài tiếng nhưng không có nói chuyện, thật ra có người tiếp lời."Băng sơn mĩ nhân có gì hơn người? Ha ha! Gặp gỡ lão Đại thì không phải tan chảy! May mắn là ta đối với lão Đại tin tưởng bằng không thì thật thê thảm!"
Ngoài cửa, Hướng Nhu người đã cứng lại.
Nàng không thế xác định những người đó vừa nói cái gì, cũng không thể xác định chính mình nghe thấy cái gì.
Một âm thanh nũng nịu vang lên, ngọt ngào làm người ta xương cốt đều mềm nhũn.
"Ha ha, Thành ca, anh thật sự là mạnh a!" Một cô gái tóc màu hông đưa lưng về phía cửa, ngồi trên giường gọt táo, săn sóc đưa miếng táo tới miệng "Đây, ăn miếng táo. Ít nhiều mới an ủi em!" nàng dùng tăm xiên một miếng táo đưa đến phía trước, ân cần hầu hạ.
"Hắc hắc, toàn bộ người trên trấn đều nói lão Đại lợi hại a." Một dáng vẻ lưu manh, hai tay chống lên giường bệnh, cao hứng nói xong, bộ dạng như raido lớn tiếng nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, hôm trước trên bàn dám nói lão Đại thất bại."
"Ai, đừng nói vô nghĩa, mau đưa tiền cược ra!"
Mấy thanh niên vội vàng lấy tiền ra để lên trên bàn, hướng người đầu giường nói.
"Oa, lão Đại, ngươi đây là toàn thắng, mặt mũi cùng bên trong đều thắng."
"Đêm qua Thành ca thắng lợi không chỉ có thế đâu!" Lời cô gái vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều cười to, âm thanh dâm loạn đến khó nghe
Hướng Nhu không khóc, không tức giận, chỉ là lẳng lặng xoay người, sau đó lẳng lặng bước ra ngoài, giữ lại tôn nghiêm cuối cùng của mình, rời xa nơi mọi người đang giễu cợt nàng.
Ánh nắng mùa hạ chói chang chiếu lên từng bước đi của nàng, nàng giống như một linh hồn vừa đi ra từ bệnh viện, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vẻ mặt hồng hào không còn lưu lại một tí gì.
Nguyên lai là hắn đang đùa cợt nàng
Nguyên lai là hắn đang lừa gạt nàng
Nguyên lai hắn trăm phương ngàn kế hoàn thành khiêu chiến chỉ vì chứng minh hắn có thủ đoạn tán gái cao siêu, có thể chinh phục học sinh gương mẫu như nàng, có lẽ còn trả thù nàng vì cách đối xử với hắn. Mà nàng thật sự mắc mưu, ngã vào trong lòng hắn, ngây ngốc cùng hắn....
Nàng lúc này mới tỉnh táo lại, phát hiện mình có bao nhiêu ngu dốt.
Về đến nhà, nàng nhìn trong giỏ đựng quần áo để giặt có vết máu của hai người dính trên chiếc áo trắng cùng váy đen, nàng nhìn chằm chằm vài giây sau đó sắc mặt không chút thay đổi cầm "chứng cứ" trực tiếp ném vào thùng rác ─
Thanh xuân của nàng đã mất vào ngày hôm đó.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |