Không gặp được người
← Ch.137 | Ch.139 → |
Lỗ kim châm rất nhỏ, ở trong nhà không nhìn thấy được. Dưới ánh mặt trời mới hiện ra trước mắt nàng.
Đó là một chữ.
Sở Ngọc chớp mắt, nghĩ Hoa Thác đang ở đây, nên vội giả vờ như không có việc gì, cất giấy vào tay áo rồi cùng Hoa Thác trở về xe ngựa.
Kế hoạch ban đầu là đến thăm Vương Ý Chi rồi vào cung, nàng không thay đổi. Đi qua cửa hoàng cung, rồi nàng mới đứng lại, giơ tờ giấy ra trước ánh nắng xem một lần nữa.
Sở Ngọc cau mày, một hồi lâu mới gấp tờ giấy lại cất đi, lòng thầm nghi hoặc.
Vương Ý Chi muốn nói gì với nàng?
Tại sao phải dùng biện pháp bí mật để giấu chữ trong thư?
Lắc lắc đầu, tạm thời Sở Ngọc áp chế nghi vấn, nâng tinh thần đi gặp Lưu Tử Nghiệp. Hai người thể hiện một chút tình cảm chị em, rồi Lưu Tử Nghiệp nói hiện nay không đủ nhân lực, quyết định thăng chức tất cả quan viên lên hai cấp, để bù vào chỗ trống của mấy vị phụ chính đại thần bị giết.
Sở Ngọc không hiểu lắm về việc thay đổi nhân sự trong triều, nhưng nghe Lưu Tử Nghiệp nói thiếu người, liền nảy ra một ý: "Bệ hạ, ta tiến cử cho bệ hạ một người, được không?"
Người mà nàng muốn tiến cử, tất nhiên là Hoàn Viễn. Hiện nay, nàng đã bị hơn một nửa các công tử thế gia trong thành Kiến Khang trở mặt, cũng mất đi lòng tin phò trợ với Lưu Tử Nghiệp. Lúc này nàng tiến cử Hoàn Viễn là vì ý đồ riêng. Hoàn Viễn nắm giữ một phần binh quyền, sau này xảy ra tai vạ gì, nàng cũng được đảm bảo an toàn hơn.
Lưu Tử Nghiệp giết nhiều người, đương nhiên thừa ra một số chức vụ. Thấy a tỷ hứng thú, hắn liền cho nàng tùy ý chọn lựa. Sở Ngọc so sánh các chức vị, cuối cùng chọn chức "Đan Dương doãn" cho Hoàn Viễn.
Chức này nói trắng ra là, trưởng quan phụ trách kinh thành, nắm giữ cả về binh quyền, hành chính, bổ nhiệm, kiện tụng, cũng tham dự triều chính. Về cấp bậc thì không cao, nhưng thực tế lại rất quan trọng, ở gần hoàng đế.
Sở Ngọc lựa chọn vì hai lý do: gần thiên tử và nắm giữ binh quyền của kinh thành.
Bởi là nữ, nàng không thể ra mặt làm việc gì ngoài xây dựng tiếng tăm cho "Dụ Tử Sở". Còn Hoàn Viễn vốn đã rất nổi danh về văn tài, bây giờ được ban ột chức quan cũng là hợp lý.
Cùng Lưu Tử Nghiệp bàn thảo và quyết định, Sở Ngọc cảm thấy nội tâm nhẹ nhàng thoải mái hơn. Nhân tiện, nàng cũng bàn bạc với hoàng đế về khả năng thực hiện chế độ thi cử. Hiện nay triều đình đang lựa chọn quan viên theo chế độ tiến cử, rất dễ có khuynh hướng dùng người không khách quan. Quan viên thường tiến cử những người con nhà quyền quý, như vậy, những người có thực tài nhưng thuộc tầng lớp dưới sẽ không có cơ hội tiến vào chính quyền trung ương. Đây chính là lý do tại sao trước đây Sở Ngọc không muốn mở rộng kết giao.
Bây giờ nếu thay đổi thì sao? Dù nàng trở mặt với bọn quyền quý thế gia, chẳng lẽ không còn biện pháp khác?
Tác phong ngang ngược và thô bạo của Lưu Tử Nghiệp khiến Sở Ngọc rất kinh ngạc. Nhưng bên cạnh kinh ngạc, nàng cũng thấy được ánh sáng ở phía chân trời, có thể đánh vào sự lũng đoạn chính quyền của tầng lớp quý tộc hiện nay bằng chế độ thi cử.
Có lẽ hơn một ngàn năm sau, vào thế kỷ hai mươi mốt, khoa cử là một cách lựa chọn lạc hậu. Nhưng bây giờ mới là sau công nguyên mấy trăm năm, lựa chọn người tài bằng cách này lại vô cùng tiến bộ.
Sở Ngọc vốn không nghĩ đến phương diện này, vì ấn tượng của nàng với chế độ thi cử không nhiều. Nhưng thay đổi góc độ để xem xét, nàng mới phát hiện mình đã phải đi đường vòng xa thế nào. Thay vì mất công lấy lòng bọn danh lưu sĩ tộc, chi bằng trợ giúp hoàng đế tăng cường chế độ quân chủ chuyên chế, chọn lựa nhân tài để củng cố quyền lực trong tay.
Sở Ngọc càng nghĩ càng thấy tim đập rộn ràng. Chỉ cần có thể kiềm chế một chút sự thô bạo tùy hứng của tiểu hoàng đế, thì việc này hoàn toàn khả thi. Dù sao nàng đã chuẩn bị đường lui, bây giờ dũng cảm thử thách một lần cũng không hề gì.
Lưu Tử Nghiệp nghe Sở Ngọc miêu tả, cũng cảm thấy rất mới mẻ. Với hắn ý này rất hay. Có thể đánh vào tầng lớp quý tộc môn phiệt, thật là đúng tâm ý của hắn. Điều duy nhất cần lo nghĩ là, khi thực hiện sẽ vấp phải sự chống đối kịch liệt của quý tộc môn phiệt. Dù sao cũng ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ.
Lưu Tử Nghiệp tuy tính tình tàn bạo, nhưng mấy ngày nay cũng đã có chút tiến bộ. Hắn có thể lường được khó khăn khi tiến hành phương thức mới, nên không vội vàng lập kế hoạch ngay. Mà chính bản thân Sở Ngọc cũng không hiểu rõ lắm về trình tự tiến hành khoa cử, biết đại khái là thông qua cuộc thi ở các nơi để lựa chọn những trí thức ưu tú ra làm quan, nhưng cụ thể thi cái gì, thi thế nào thì lại cần cân nhắc cẩn thận.
Ra khỏi hoàng cung, Sở Ngọc cảm thấy rất thoải mái, bởi vì hôm nay nàng không nhắc đến việc giết tam vương với Lưu Tử Nghiệp. Những dòng lưu lại của Vương Ý Chi giúp nàng nhìn rõ bản thân hơn. Nàng vốn không phải người quyết đoán sát phạt, tâm địa sắt đá lạnh lùng, cũng không am tường mưu sâu kế hiểm. Tuy tầm nhìn của nàng có thể bao quát cả ngàn năm, nhưng mưu kế thì không sâu, không lớn, không đủ thâm hiểm. Nếu nàng cố bắt buộc mình trở thành người như vậy, e rằng "khéo quá hóa vụng".
Nhìn ra khuyết điểm này, với nàng lại là chuyện tốt.
Nếu để sống sót, nàng phải cưỡng ép mình làm điều trái với lương tâm, để sau này phải hối hận day dứt suốt đời, thì sống như thế còn có ý nghĩa gì nữa!
Trở về phủ, Sở Ngọc thay đổi nam trang, do dự một chút rồi bảo Hoa Thác ở lại, còn mình thì gọi A Man và Việt Tiệp Phi đi theo. Sau một thời gian tĩnh dưỡng, vết thương của Việt Tiệp Phi đã khá lên nhiều. Tuy chưa khỏi hẳn, nhưng để đánh nhau thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
Xe ngựa dừng lại trước chùa Kiến Sơ. Sở Ngọc hít một hơi thật sâu để đè nén cảm giác bất an, rồi mới bước xuống.
Tờ giấy mà Vương Ý Chi để lại cho nàng, vết kim châm trên đó tạo thành hình chữ "Nhiên".
"Nhiên" là gì? Nhớ ra Tịch Nhiên – người giao hảo với Vương Ý Chi, Sở Ngọc liền đến ngôi chùa này.
Vì sao Vương Ý Chi phải bí mật truyền tin cho nàng? Hắn sợ ai nhìn thấy? Sở Ngọc không đoán được. Hàng ngày, nàng vẫn đi cùng Hoa Thác. Tuy không muốn nghi ngờ Hoa Thác, nhưng "không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất", nàng phải tạm thời cách ly Hoa Thác.
Sau đó đi tìm Tịch Nhiên.
Có lẽ từ miệng Tịch Nhiên, nàng sẽ biết được điều mà Vương Ý Chi muốn nói.
Nhưng Sở Ngọc vừa mới bước xuống, liền thấy có một nhóm người tụ tập trước chùa Kiến Sơ, chỉ trỏ vào trong, hình như đang bàn tán gì đó.
Linh cảm có chuyện chẳng lành, nàng vội chạy đến hỏi thăm thì được biết, vừa rồi có thích khách vào chùa. Sau khi giết một số hòa thượng, hắn đột nhập biệt phòng của đại sư Tịch Nhiên – người xưa nay vốn chẳng thù oán với ai. Một lát sau, mọi người vào phòng thì không thấy ai nữa, chỉ còn một vũng máu dưới nền.
Nghe nói, thích khách đó mặc y phục đen, che mặt cũng bằng vải đen.
***
Trong Mộc Tuyết viên, người áo đen đứng trước mặt Dung Chỉ, nắng chiếu rọi những vết máu còn vương trên áo.
← Ch. 137 | Ch. 139 → |