Một trò chơi
← Ch.71 | Ch.73 → |
Lạc Tuyết nghe trong vương phủ truyền đến tiếng đánh nhau, nhẹ mày cau lại, xem ra Long Ngạo Thiên đã tăng thêm rất nhiều thủ vệ! Không biết mười một người bọn họ có hoàn thành nhiệm vụ tối nay không?
"Vân Thiên, nghe âm thanh thì đối phương rất nhiều người! có muốn giúp đỡ bọn hắn một chút không?" Phong Liệt Diễm đến gần một bước, dò hỏi.
"Chúng ta vào xem một chút rồi nói!" Lạc Tuyết nói xong thân thể đã bay lên, bay vào phía trong "Thanh Tâm các", Phong Liệt Diễm nhếch môi, cũng đi theo.
Lạc Tuyết tối nay mục tiêu rất rõ ràng, chính là bất luận mười một người này có thể thương tổn được Thượng Quan Vũ Điệp hay không, nàng đều muốn tự tay lưu lại một kiếm trên người nữ nhân kia, nàng không cần nàng ta chết, chỉ muốn nàng ta đau, muốn nàng ta đau đến tận xương tủy, muốn nàng cảm nhận được nỗi đau mà năm đó Lê Lạc Tuyết nàng phải chịu đựng!
Bên người Thượng Quan Vũ Điệp đã đổi lại tất cả người của Long Ngạo Thiên, tất cả những thuộc hạ của Thượng Quan Lôi phái tới đều bị Long Ngạo Thiên kiếm cớ bắt lại toàn bộ, đưa về Bình Nam tướng quân phủ, Thượng Quan Lôi ngoài mặt cảm tạ Long Ngạo Thiên, bên trong dĩ nhiên là hận nghiến răng nghiến lợi, bởi vì người con rể này của hắn, chưa từng nhận hắn là nhạc phụ! Bởi vì con rể họ Long! Là người hoàng tộc!
A Lục rút kiếm che ở trước mặt Thượng Quan Vũ Điệp, kêu: "Tiểu thư, người đi mau! Từ cửa sau rời đến phủ tướng quân!"
"Không được, ta không đi, ta ngược lại muốn nhìn Vân Hận Thiên này rốt cuộc có phải Lê Lạc Tuyết hay không!" Thượng Quan Vũ Điệp ánh mắt ác độc, hung hăng nhìn chằm chằm ánh lửa ngút trời đang vây xung quanh đám người, lần này hình như thích khách không ít!
"Tiểu thư, nếu như là Lê Lạc Tuyết, nàng nhất định sẽ không bỏ qua chúng ta! Ta trước ở lại ngăn cản, người đi mau a!" A Lục gấp gáp thúc giục.
"A Lục, người nên đi là ngươi! Ngươi bây giờ đi ra ngoài, không ai chú ý đến ngươi... ngươi nhanh đi tìm cha ta đến cứu!" Thượng Quan Vũ Điệp giận dữ nói.
A Lục gật đầu, "Được! Ta sẽ đi ngay bây giờ!" sau đó bóng người xuyên qua đám thủ vệ, đi vào trong bóng tối.
Lạc Tuyết nhàn nhã ngồi ở trên nóc nhà Thượng Quan Vũ Điệp, xem ra dạy bọn họ chiêu phóng hỏa này rất đúng, lửa đốt lên, cả Trang vương phủ đã bắt đầu rối loạn! Các loại tiếng hét vang, tiếng la giết, hoảng sợ kéo nhau truyền đến, Phong Liệt Diễm nhún nhún vai, nhìn một bóng đen đang đi ra từ cửa sau Trang vương phủ, nụ cười lười biếng ở trong bóng tối không chút kiêng nể gì bật ra, "Vân Thiên, ta đi sang bên kia một chút!" Âm thanh cuối cùng truyền đến thì người đã đi mất không thấy.
Long Ngạo Thiên không giống như những lần trước phái người giám thị trên nóc nhà, cũng không bố trí các loại ám khí, hắn hiện tại xem Vân Hận Thiên là Lạc Tuyết, hiển nhiên không thể tổn thương nàng, nàng muốn làm ầm ĩ thì tùy ý của nàng, phóng hỏa? Ha ha, dù là ngươi đốt rụi Trang vương phủ thì như thế nào chứ?
Trong vương phủ tất cả nữ nhân chỉ cần nghe thấy ba chữ "Có thích khách", liền tự giác trốn ở trong phòng không ra ngoài, bởi vì người người đều biết, công tử cụt tay chỉ muốn giết một người đó chính là chính phi của Trang Thân Vương Thượng Quan Vũ Điệp.
Long Ngạo Thiên dựa lưng vào trên ghế da chồn, nhàn nhã thưởng thức trà, ngoài thư phòng tiếng đánh nhau đã càng ngày càng kịch liệt, những thứ này hắn đều không quan tâm, chỉ cần người nọ là Lạc Tuyết, coi như bồi thêm cả thủ vệ Trang Vương phủ và Ngự Lâm quân trong hoàng cung điều đến, hắn cũng không cần.
Về phần tính mạng Thượng Quan Vũ Điệp, chỉ cần Vân Hận Thiên thừa nhận mình là Lạc Tuyết, hoặc là tháo khăn che mặt để cho hắn xác định nàng là Lạc Tuyết, hắn liền buông tay, để nàng xử trí Thượng Quan Vũ Điệp. Bởi vì, hắn biết, Lạc Tuyết của hắn sẽ không bao giờ dễ dàng làm khó người khác, thù hận như vậy, đổi lại bất luận kẻ nào cũng sẽ không cười.
Phong Liệt Diễm chỉ cần mấy bước đã đuổi theo được A Lục, bóng dáng cao to của hắn giống như một ngọn núi ngăn ở trước mặt của A Lục, tóc dài trong gió đêm lạnh lẽo như bay, con ngươi mỉm cười giống như Liệp Ưng như có như không nhìn chằm chằm gương mặt kinh ngạc của A Lục, A Lục thấy rõ trước mặt là một nam tử áo lam tiêu sái, khuôn mặt nhỏ nhăn lập tức trở nên đỏ bừng, trừ Trang Thân Vương, nàng chưa từng thấy qua một nam nhân nào đẹp mắt như vậy!
Nhưng mà nàng ta phát hiện ánh mắt nam tử này nhìn nàng trở nên tà ác lạnh lùng, A Lục mới giật mình chất vấn: "Ngươi là ai? Vì sao phải cản đường ta?"
"Ngươi không cần biết ta là ai, nhưng mà ngươi lại phải nói cho ta biết ngươi muốn đi đến chỗ nào?" Phong Liệt Diễm lạnh nhạt giọng nói lại không cho phép nghi ngờ.
A Lục nụ cười trên mặt tắt ngúm, tức giận nói: "Càn rỡ! Dám ngăn cản đường của ta, tìm chết đi!" Nói xong liền nâng kiếm hướng Phong Liệt Diễm đánh qua, công phu mèo quào này, Phong Liệt Diễm tặng ngay một ánh mắt khinh thường cho A Lục, chỉ một chiêu, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy mũi kiếm A Lục, sau đó dùng sức, "Phanh" một tiếng, thanh kiếm đứt làm hai đoạn, A Lục vẻ mặt thoáng chốc hoàn toàn tĩnh mịch, trắng bệch không còn một chút máu, bờ môi run rẩy nói: "Ngươi.... Rốt cuộc là ai?"
"Phong - Liệt - Diễm!"
"Ngươi.... . Ngươi là.... Thiếu chủ Phong gia?" A Lục gương mặt lại càng trắng hơn, chợt quyết tuyệt quát: "Ngươi muốn như thế nào? Giết chết ta sao?"
"Ta lại hỏi ngươi một lần nữa, ngươi muốn đến chỗ nào? Có phải Thượng Quan Vũ Điệp phái ngươi đến Bình Nam tướng quân phủ báo tin không?" Phong Liệt Diễm hỏi đồng thời đã vọt đến gần A Lục, một tay nắm lấy cổ A Lục, "Nói!"
"Ta...... Ta...... đúng thì như thế nào? Các ngươi......... Lợi hại hơn nữa, cũng không đấu lại...... Tướng quân nhà ta!" A Lục đứt quãng nói ra những lời nói ngoan độc, Phong Liệt Diễm trầm thấp cười một tiêng, "Thật sao? Vậy ngươi đi theo ta nhìn xem một chút rốt cuộc ai mới là kẻ chiến thắng!"
Phong Liệt Diễm xách cổ áo của A Lục, thi triển khinh công trở lại bên cạnh Lạc Tuyết đang ngây ngô trên nóc nhà, mặt Lạc Tuyết đã được che kín, thấy A Lục, biến sắc, trong con ngươi nhất thời dâng lên sát ý, nàng vĩnh viễn nhớ đến nha đầu của Thượng Quan Vũ Điệp đã chém đứt cánh tay của nàng, A Lục.
Mà A Lục từ khoảng cách gần nhìn đến Vân Hận Thiên, bị ánh mắt khát máu kia vẻ mặt kinh hãi thân thể chấn động, run run mấy cái, vẫn quật cường xoay mặt.
Phong Liệt Diễm cười yếu ớt: "Vân Thiên, ta mang nàng trở lại xem cuộc vui, tránh cho nàng đi nhầm cửa!"
"Ừ, Phong Đại Ca thật hăng hái!" Lạc Tuyết gật đầu mỉm cười, Thượng Quan Vũ Điệp, ngươi có phai nên xuất hiện rồi hay không!
Nhìn về phía trong viện sáng ngời, mười một người này phối hợp ăn ý, đã có ba người tiến vào nội đường "Thanh Tâm các", lại bị Ngự Lâm quân chặn lại, ác đấu, nhưng mà, ba người này đều là cao thủ trên giang hồ, hơn nữa kinh nghiệm đối địch hết sức phong phú, trong chốc lát, đã đánh ngã bảy tám Ngự Lâm quân, nhưng rất nhiều Ngự Lâm quân đã vây Thượng Quan Vũ Điệp lại, thề bảo vệ, ba người này làm sao cũng không thể tấn công được vào, mà trong tám người kia đều đã bị thương khá nhiều, tình thế cấp bách, hai bên đánh càng thêm kịch liệt.
Phong Liệt Diễm nhìn nữ nhân lộ ra trong đám Ngự Lâm quân nói: "Vân Thiên, đó chính là Thượng Quan Vũ Điệp sao?"
Lạc Tuyết nặng nề gật đầu, Phong Liệt Diễm nhếch miệng lên nhất mạt cười lạnh: "Ha ha, tư sắc không tệ!"
Lạc Tuyết liếc một cái, nói: "Đáng tiếc lão bà của người ta. Phong Đại Ca huynh phải đứng sang một bên rồi!"
Phong Liệt Diễm nghe xong tức giận duỗi ngón tay ra điểm một cái lên trán Lạc Tuyết, "Nói mò gì thế! Bản công tử là ai? Há có thể để ý đến nữ nhân tâm địa rắn rết bọ cạp thế kia?"
Lạc Tuyết buồn bực xoa xoa trán, "Đệ chỉ quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của huynh thôi? Vì thế, nếu như huynh thật sự xem trọng nữ nhân này, đệ nhất định sẽ đưa đầu nàng ta cho huynh làm quà!”
"Miệng độc như vậy? Nhưng mà, ngược lại huynh có thể nhận lễ vật của đệ.” Phong Liệt Diễm"Ha ha" cười to nói.
A Lục đang bị điểm huyệt đạo, nghe thấy hai người nói về chuyện của Thượng Quan Vũ Điệp như nói chuyện cười, mặt lại càng trắng hơn, bây giờ nàng ta không còn dám xem thường, bản lãnh của Vân Hận Thiên này nàng ta đã từng được biết, hơn nữa còn có Thiếu chủ Phong gia, tiểu thư thật sự là lành ít dữ nhiều!
Phong Liệt Diễm nhìn thoáng qua mười một người đang từ từ xông vào vòng vậy kia, cảm thấy lo lắng, “Vân Thiên, huynh nghĩ nên đi cứu bọn họ ra khỏi ổ sói rồi!”
"Ừ. Để đệ đi!" Lạc Tuyết gật đầu, đang muốn nhảy xuống nóc nhà, Phong Liệt Diễm vội kéo lấy ống tay áo Lạc Tuyết "Hay là huynh đi đi! Không phải đệ đã cứu ta sao? Vậy ta cũng nên giúp đệ trút hết giận!"
Lạc Tuyết nghe được hai chữ "Đã cứu" này, trong lòng lại thêm buồn bực, nàng cứu hắn, là bởi vì hắn cưỡng hôn nàng mà bị nàng làm bị thương, chuyện này cũng được tính sao?
Không đợi Lạc Tuyết phản ứng lại, Phong Liệt Diễm đã nhảy xuống, mục tiêu duy nhất của hắn chính là Thượng Quan Vũ Điệp! Binh pháp có nói, bắt giặc phải bắt vua trước, không phải sao?
Chỉ thấy Phong Liệt Diễm lấy tốc độ giống như bay xuyên mấy tầng Ngự lâm quân vây quanh, người vừa đến đồng thời ra xuất chiêu, những chiêu bén nhọn đã đánh ngã mấy người gần Thượng Quan Vũ Điệp, kiếm của Thượng Quan Vũ Điệp đồng thời cũng đâm về phía Phong Liệt Diễm, Phong Liệt Diễm không sợ, kiếm pháp Phong gia chỉ cần dùng hai chiêu, trường kiếm đã chỉ thẳng vào cổ họng Thượng Quan Vũ Điệp, "Dừng tay!"
Phong Liệt Diễm lạnh lùng nói hai chữ, mọi người đang đánh nhau rất kinh ngạc, nhất là thủ vệ Trang vương phủ cùng những Ngự lâm quân nhận bảo vệ Thượng Quan Vũ Điệp, toàn bộ Ngự lâm quân đều ngây người, nhìn về phía công tử áo lam tiêu sái kia!
Long Ngạo Thiên ra khỏi thư phòng, vừa tới "Thanh Tâm các” đã nhìn thấy tình cảnh này trái tim nhói lên, không phải là Vân Hận Thiên? Chẳng lẽ là nhận lệnh của Vân Hận Thiên đến đây?
"Tham kiến Vương gia!" Mọi người thấy Long Ngạo Thiên xuất hiện ôm quyền hành lễ. Long Ngạo Thiên nhàn nhạt bảo đứng lên, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào nam tử áo lam đang chỉ kiếm vào cổ họng Thượng Quan Vũ Điệp, "Ngươi là ai? Vân Hận Thiên ở đâu?"
"Ha ha ha! Trang Thân Vương gia, tối nay Phong mỗ cũng coi như đã chính thức gặp qua Vương gia rồi!" Phong Liệt Diễm cười lớn, cũng lạnh lùng chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Long Ngạo Thiên.
"Hả? Công tử hẳn là Thiếu chủ Phong gia Phong Liệt Diễm? Đại danh của công tử, Bổn vương nghe như sét đánh bên tai! Xem ra tin đồn Phong thiếu chủ và công tử cụt tay thân quen là đúng thật rồi!" Long Ngạo Thiên tránh đi bốn chữ "Ham mê đoạn tụ", nhưng trong lời nói lại mang theo nồng nặc ghen tuông.
"Ha ha ha! Vương gia nói rất hay! Tối hôm nay Phong mỗ chính là vì Vân Hận Thiên mà đến, đến nhìn một chút xem chính phi nương nương của Vương gia thùy mị ra sao?" Phong Liệt Diễm khinh thường nhìn Thượng Quan Vũ Điệp dưới kiếm, lại nhìn về phía Long Ngạo Thiên đưa ra cảnh cáo.
Làm sao Long Ngạo Thiên lại có thể không nghe rõ, hai mắt căng thẳng, nói: "Xem ra Phong công tử muốn mấy vị bằng hữu giang hồ của mình bình an rời khỏi Trang vương phủ hả?"
"Đương nhiên ta muốn lưu lại mạng của bọn họ, nhưng bây giờ không thể nói chính xác được mạng của Thượng Quan Vũ Điệp!" Phong Liệt Diễm nhướng mày thở khẽ làm Long Ngạo Thiên cau mày.
"Nếu như không thấy được Vân Hận Thiên, thì bất cứ kẻ nào ở đây đừng hòng rời khỏi Trang vương phủ của ta nửa bước!" Long Ngạo Thiên cũng lạnh nhạt nói.
"Thật sao?" Phong Liệt Diễm bật ra hai từ này, tay phải nhẹ nhàng đưa tới trước, mũi kiếm đã đâm sâu vào cổ nàng ta một chút, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng máu lại theo trường kiếm chảy xuống, làm mọi người lo sợ.
Vẻ mặt của Long Ngạo Thiên lập tức trầm xuống, giữa lúc sắp nổi giận, lại nghe được một tiếng cười nhạo truyền đến từ trên đỉnh đầu, sau đó chính là một giọng nói ngang ngược: "Trang Vương gia, Vân mỗ mời ngươi xem vở kịch này, xem được không?"
Lạc Tuyết nhẹ nhàng bay người từ trên trời xuống như những bông tuyết, tiêu sái đứng trong sân, hai tròng mắt bên ngoài khăn che mặt tràn ngập ý trêu tức.
"Vân Hận Thiên, Bổn vương hỏi ngươi, ngươi thật sự muốn lấy mạng của Vương phi của Bổn Vương sao?" Long Ngạo Thiên đến gần một bước, nhìn thẳng vào hai mắt Lạc Tuyết, hỏi.
"Ngươi lầm rồi! Vân Hận Thiên vốn không muốn mạng của người nào cả, nhưng mà Vương phi của ngươi cầu trời, muốn Vân mỗ đến đây để kết thúc tội nghiệt mà nàng ta đã gây ra, Vân mỗ không đến thì không được rồi!" Lạc Tuyết lưu loát nói.
"Vân Hận Thiên! Rốt cuộc Thượng Quan Vũ Điệp ta nợ ngươi điều gì? Có bản lãnh ngươi hãy nói cho rõ ràng! Nếu ta nợ mạng của ngươi, ngươi lấy đi là được! Thượng Quan Vũ Điệp ta sẽ không nói bất cứ lời oán trách nào!” Thượng Quan Vũ Điệp điên cuồng gào thét, ánh mắt oán độc khóa chặt gương mặt Lạc Tuyết.
"Ha ha ha... Đầu ngươi chỉ tạm thời gửi trên cổ của ngươi thôi! Bây giờ bản công tử còn chưa muốn lấy mạng của ngươi, nhưng mà bản công tử lại muốn ngươi đau, muốn ngươi đau đến mức sống không bằng chết!" Lạc Tuyết giận quá hóa cười, cười làm mọi người mọi nơi đều lạnh run, hoảng sợ không biết vì sao.
"Long Ngạo Thiên! Hôm nay Vân Hận Thiên ta muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi, như thế nào?" Lạc Tuyết quay đầu về phía Long Ngạo Thiên đang nhìn chằm chằm nàng, gọi thẳng tên huý của hắn.
"Ngươi nói đi!"
"Nếu như ngươi muốn hôm nay Vương phi của ngươi bình an, Vân mỗ muốn ngươi lấy chiếc khăn gấm trong ngực của ngươi ra đổi!" khóe miệng Lạc Tuyết mỉm cười nhẹ, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.
Long Ngạo Thiên trả lời chỉ có ba chữ: "Không thể nào!" Hơn nữa còn là nghiến răng nghiến lợi cắn răng bật ra ba chữ này.
Cả "Thanh Tâm các" yên tĩnh không tiếng động, đôi mắt Phong Liệt Diễm thâm trầm di chuyển giữa Lạc Tuyết và Long Ngạo Thiên, hắn mơ hồ cảm nhận được một chút gì đó không bìnhthường.
Lạc Tuyết nghe vậy, cười khẽ một tiếng, khinh bỉ hỏi "Long Ngạo Thiên, Vân mỗ nhớ lần trước ngươi còn không tiếc dùng mạng của ngươi để đổi lấy ái phi của ngươi, lần này khăn gấm kia lại so với tính mạng ngươi quan trọng hơn sao?"
"Bổn vương cũng đã nói, tử phi ngư, yên tri ngư chi nhạc? (không phải cá, sao biết niềm vui của cá?)! Nếu muốn chiếc khăn gấm kia, trừ phi Bổn vương chết ở trước mặt ngươi!" Long Ngạo Thiên lại gần một bước, cơ hồ dính vào trước mặt của Lạc Tuyết.
Phong Liệt Diễm chỉ sợ Long Ngạo Thiên đột nhiên ra tay, vội thu lại trường kiếm, tay phải nắm lấy cổ Thượng Quan Vũ Điệp, tung người nhảy đến bên cạnh Lạc Tuyết, lại "Bốp bốp" điểm huyệt đạo của Thượng Quan Vũ Điệp, bảo hộ ở bên cạnh Lạc Tuyết, nói: "Vân Thiên?"
Lạc Tuyết còn đắm chìm trong tiếng nói quyết đoán này của Long Ngạo Thiên, cũng vì một câu nói kia mà kinh ngạc, giống như không nghe được tiếng gọi lo lắng của Phong Liệt Diễm, tự mình lẩm bẩm: "Ngươi nói cái gì? Chỉ là một cái khăn gấm mà thôi, đồ không có còn có thể làm tiếp, nhưng tính mạng mất rồi, sẽ không thể sống lại được."
"Thật sao? Chủ nhân của chiếc khăn này... còn có thể trở về nữa sao? Vân Hận Thiên, ngươi nói cho ta biết, nàng ấy có thể trở lại hay không?" Long Ngạo Thiên cũng lẩm bẩm nói nhỏ, cũng không kìm hãm được đưa tay ra, muốn nắm lấy cánh tay Lạc Tuyết, lại bị Phong Liệt Diễm đột nhiên đánh ra một chưởng ép phải thu tay lại, cũng lui ra phía sau một trượng.
"Trang Thân Vương, ngươi muốn làm gì? Phong mỗ không cho ngài động đến đệ ấy!" Phong Liệt Diễm lên tiếng cảnh cáo. Tinh thần của hắn đã bị những lời nói có thâm ý của Lạc Tuyết và Long Ngạo Thiên ảnh hưởng, giữa bọn họ... hình như có... quan hệ gì đó? Sau đó thấy Long Ngạo Thiên cử động, Phong Liệt Diễm liền ra tay theo bản năng.
"Đây vốn là chuyện giữa Bổn vương và hắn ta, tại sao ngươi lại muốn nhúng tay vào?" Long Ngạo Thiên lập tức tức giận, mười ngón tay nắm chặt, vẻ mặt dữ tợn.
"Bởi vì... hắn ta là... huynh đệ của Phong mỗ!" Phong Liệt Diễm không biết vì sao ngẩn ra, nói đến hai chữ "Huynh đệ" trong tim đau đớn kịch liệt, nhưng lại không tìm được từ khác để thay thế, nếu như hắn ta là nữ nhân của hắn, giờ phút này nói ra mới đúng ý hợp tình làm sao!
"Huynh đệ? Ha ha ha... Thật vậy sao?" Long Ngạo Thiên cười lớn đưa mắt khóa ở trên ánh mắt Lạc Tuyết, từng chữ từng câu rót vào tâm Lạc Tuyết, "Vân Hận Thiên, ngươi là huynh đệ của hắn ta sao? Vậy bổn vương là gì của ngươi?"
Lạc Tuyết dâng lên cảm giác lạnh lẽo thấu tâm toàn thân, hắn ta biết rồi, hắn ta đã đoán được nàng là ai, như vậy, tượng trưng cho cái gì? Hắn ta liều chết muốn bảo toàn khăn gấm cho nàng, tượng trưng cho cái gì? Không, cho dù trong lòng của hắn ta còn có nàng, thì như thế nào? Cuộc đời này của bọn họ không thể quay lại được như quá khứ nữa, năm đó cái tát hắn ta cho nàng, cũng là nói từ biệt, không phải sao?
Đột nhiên Lạc Tuyết run người một cái, lảo đảo lui một bước, lời nói mang theo hận thù: "Vân Hận Thiên đã hành thích Vương phi nhiều lần, nên là kẻ thù của Vương gia, Vương gia lại muốn như thế nào? Thù này đã sâu nay càng sâu thêm, Vân Hận Thiên sẽ để cho ngươi tận mắt nhìn thấy kẻ thù của ngươi tàn nhẫn đến mức nào!"
Lạc Tuyết nói xong, nhanh chóng xoay người, nhận lấy thanh kiếm trong tay Phong Liệt Diễm, tốc độ cực nhanh, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng đã đâm thật sâu vào vai trái của Thượng Quan Vũ Điệp máu ngay lập tức phun ra, đỏ tươi chói mắt, Thượng Quan Vũ Điệp hét lớn "A! A!", Lạc Tuyết cười một tràng dài, "Thượng Quan Vũ Điệp, đau không? Tối nay, Bản công tử muốn cánh tay trái của ngươi vẫn tạm thời ở trên vai của ngươi, Bản công tử muốn làm cho ngươi đau không cách nào thở nổi, muốn cho ngươi hối hận về tất cả những chuyện ác ngươi đã làm!"
"Long Ngạo Thiên, ngươi nhớ lấy Bản công tử họ Vân, tên Hận Thiên!" Lạc Tuyết bỏ lại câu này, sau đó bay đến chỗ mười một người đang bị vây kia, Phong Liệt Diễm thong thả đuổi theo, những thủ vệ và Ngự lâm quân kia thấy Lạc Tuyết đi đến, lập tức giơ kiếm trong tay lên, nhưng mà âm thanh của Long Ngạo Thiên lại lạnh nhạt vang lên: "Toàn bộ lui ra!"
← Ch. 71 | Ch. 73 → |