75: Trả Lời
← Ch.074 | Ch.076 → |
A Thanh nhìn Lư Oanh hỏi: "A Oanh, ngươi nhận hay không?"
"Nhận, đương nhiên nhận!" Lư Oanh nhấc giỏ lên mỉm cười nói: "A Thanh, ở nhà ta ăn cơm xong rồi hãy về nhé?"
A Thanh suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Cũng tốt.
Tam cữu mẫu của ngươi liên tục giao phó ta phải ở trước mặt ngươi nói nhiều câu tốt.
Ta ở nhà ngươi ăn cơm rồi, họ nhất định sẽ vui mừng."
Bọn họ đương nhiên vui mừng rồi.
Mình nhận lễ vật của bọn họ, lại lưu A Thanh ở lại ăn cơm, nhìn thế nào cũng là ý tứ sẽ không ghi thù.
Lúc này, A Thanh cẩn thận hỏi: "A Oanh, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lư Oanh mỉm cười nói: "Bây giờ không sao rồi." Vốn là Bình thị muốn trực tiếp mang nàng đi, nghĩ đến lúc bọn họ biết chuyện Lư Vân vẫn còn ở học đường mà thấy kinh sợ.
Nhưng mà bây giờ tức giận cũng được, hoảng sợ cũng được, thậm chí chán ghét, tính toán, vào lúc họ thấy mình quả nhiên ra vào phủ đệ của quý nhân kia như nhà của chính mình hẳn cũng hóa thành kinh hoàng!
Bình phủ bây giờ, hẳn là sợ mình rồi!
Bây giờ nàng vẫn không biết ngày mai còn có một trận chiến khó khăn đang chờ đợi nàng.
Hứa với A Thanh sau này có thể sẽ cùng Bình thị qua lại nhiều hơn, Lư Oanh tiễn A Thanh ra về.
Mà A Thanh vừa đi, thần sắc Lư Vân phức tạp đi về phía bên cạnh tỷ tỷ mình, hỏi: "Tỷ tỷ, bọn họ sao lại cho tỷ cả đống vàng vậy?"
Lư Oanh quay đầu lại, thấy đệ đệ mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú phồng lên liền không nhịn được vươn tay xoa xoa đầu hắn.
Mặt Lư Vân đỏ lên, hất tay tỷ tỷ ra bảo: "Tỷ tỷ, đệ là người lớn rồi mà."
"Được được, đệ là người lớn." Lư Oanh thấy đệ đệ trừng mắt nhìn mình liền thu hồi nụ cười bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
Nàng đem chuyện xảy ra của ngày hôm nay nói qua một lần, thở dài nói: "Xem như là chuyện bất đắc dĩ, ta không có cách nào, chỉ đành đến Di Viên một chuyến."
Lư Oanh lúc này thu hồi sự trầm ổn ban ngày, cau mày ngồi trên ghế, nàng uống liền vài hớp rượu mới thấp giọng nói: "A Vân, thật ra Bình thị của ngày hôm nay đã là phượng hoàng gãy cánh rồi.
Có lẽ, lần trước nếu tỷ ra tay, đáng lý nên làm tới cùng mới phải."
Đúng thế, nàng còn chưa đủ ác.
Muốn nàng đem hơn trăm người mất tất cả tương lai, nàng cũng có chút không nhẫn tâm.
Cho nên nàng vẫn nghĩ, nếu Bình thị không xuống tay với nàng, nàng sẽ tha cho bọn họ.
Nghĩ đến đây, Lư Oanh lại thở dài một hơi.
Nàng nhắm mắt, thấp giọng nói: "A Vân, đệ nói, tỷ tỷ có nên báo thù Bình thị?"
Lư Vân nghiến răng nói: "Đương nhiên phải giáo huấn bọn họ!" Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt phát sáng vô cùng sùng bái mà nhìn tỷ tỷ nói nhỏ: "Tỷ tỷ, tỷ có biện pháp hả?"
Lư Oanh "Ừm" một tiếng nói: "Phải từ từ lên kế hoạch."
Vừa dứt lời, Lư Vân hai mắt sáng lên, sùng bái ngưỡng mộ nhìn tỷ tỷ nhà mình, cảm giác tỷ tỷ nhà mình đúng là đại thụ che trời, mưa gió thế gian cũng có thể đối phó.
Tỷ đệ hai người nói chuyện một hồi mới đi ngủ.
Một đêm không có mộng mơ.
Ngày hôm sau, Lư Vân mới đi được chưa tới một canh giờ, cửa nhà Lư thị lại bị người gõ.
Bình thị lại phái người tới sao?
Lư Oanh cau mày, cất bước đi tới.
Két một tiếng, nàng mở cửa ra, lúc nhìn thấy người đứng ở ngoài, hai mắt Lư Oanh nhất thời nheo lại!
Đứng ở ngoài là thanh niên mặc áo đen từng chạm mặt qua với nàng.
Khuôn mặt của thanh niên này chỉ đứng đó thôi liền cho người ta cảm giác trầm ổn như núi.
Thấy Lư Oanh, hắn cúi đầu thấp xuống.
Sau khi chào Lư Oanh, thanh niên từ tốn nói: "Lư cô nương, chủ nhân nhà ta muốn ta chuyển lời cho cô nương, ngài ấy nói, lời của cô nương ngài đã nghe thấy hết rồi.
Nếu cô nương có phần tâm ý này, chỉ đành cho cô nương bắt một chiếc xe từ cửa hông đi vào Di Viên.
Chủ nhân còn nói, ngài có thể sẽ cho cô nương một danh phận."
Có thể sẽ cho nàng một danh phận!
Hắn nói, muốn nàng tự kêu xe, tự mình từ cửa hông vào Di Viên, sau đó, xem tâm tình hắn, nếu tốt thì có thể sẽ cho nàng một danh phận!
Lư Oanh nghĩ, lời này nếu cùng những cô nương ti tiện như nàng mà nói cũng rất bình thường.
Nhưng đối với nàng đây lại là một sự vũ nhục!
Lư Oanh đen mặt, đôi môi từ từ mím chặt, nhìn chằm chằm vào người thanh niên không nói một lời.
Người thanh niên cúi thấp đầu cũng không đối diện với ánh mắt của Lư Oanh, mặt không cảm xúc, chỉ đợi câu trả lời của nàng.
Không biết qua bao lâu, Lư Oanh mới cười lạnh nói: "Nếu ta có phần tâm ý đó, cũng không bao giờ tự mình đi làm tì thϊếp cho người ta!" Lư Oanh ngẩng cằm lên, môi mím chặt tức giận thấp giọng nói: "Về bẩm báo chủ nhân của ngươi, Nhan lang tuy quý, bất quá nhĩ nhĩ."* Sau khi bỏ lại tám chữ này, nàng kiêu ngạo nói: "Đợi chút."
*Tạm dịch: Tưởng ngươi xinh đẹp cao quý, hóa ra cũng chỉ như vậy thôi.
Nói rồi Lư Oanh đi vào trong phòng, bưng vài cái hộp gỗ hôm qua A Thanh đem tới nhét vào trong ngực người thanh niên, lạnh lùng nói: "Về bẩm báo chủ tử nhà ngươi, ở đây có ba trăm lượng vàng, ta từng mượn danh tiếng hắn dùng một chút, ba trăm lượng này đối với hắn mà nói có lẽ không đáng nhắc tới.
Nhưng hắn chỉ ngồi đó đã được ba trăm lượng, không phải là một chuyện đáng mừng hay sao? Nếu hắn cảm thấy chưa đủ, ngày sau nếu ta phú quý, sẽ trả hắn cái nhân tình này."
Thanh niên ngẩng đầu, không dám tin nhìn chằm chằm Lư Oanh.
Hắn không dám tin có một ngày hắn sẽ nghe thấy có một cô nương nói chủ tử nhà hắn như vậy?
Hầu kết động đậy vài cái, người thanh niên đó hỏi lại: "Cái này, Lư cô nương, ngươi nói nếu ngươi phú quý sẽ trả người cái nhân tình?" Nói tới đây, không biết tại sao hắn lại muốn cười to.
Thực tế thì hắn cũng cười rồi.
Cười đến nỗi cặp mắt cong thành một đường, người thanh niên thay đổi chủ ý cũng thôi không khuyên Lư Oanh nữa.
Hắn gật đầu nói: "Được, ta sẽ chuyển y lời tới chủ nhân nhà ta!"
Không lâu sau, người thanh niên về tới Di Viên.
Chủ nhân nhà hắn vừa xử lý xong một số chuyện, đang nghiêm mặt ngồi trong thư phòng, đàn hương ở trong không khí phiêu tán, cùng với tiếng đàn tĩnh tâm cách đó không xa truyền đến làm lãnh khí trên mặt hắn giảm đi chút.
Thấy vậy, người thanh niên không kịp đợi mà đi vào.
... ! Hắn cũng cảm thấy chính mình có chút kỳ lạ, rõ ràng lời Lư cô nương kia nói nghe không lọt tai một chút nào, mà chính hắn lại đối với nàng rất có hảo cảm.
Nhưng lúc này tại sao bản thân lại không đợi chút rồi hãy bẩm báo?
Sải bước đi đến trước mặt chủ nhân, thanh niên cúi thấp đầu.
Quý nhân quay đầu liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Nàng trả lời thế nào?" Nói xong mấy chữ hắn dựa về sau, bày ra tư thế rất thoải mái, rất hưởng thụ chờ câu trả lời của Lư Oanh.
Quả nhiên là thế.
Người thanh niên đằng hắng một cái, chầm chậm nói: "Sau khi thuộc hạ đem lời chủ tử chuyển tới cho Lư cô nương, nàng ấy rất tức giận, mặt cũng đen lại luôn."
"Ồ?" Tâm tình quý nhân rất tốt, hắn hơi nghiêng về phía trước mỉm cười nói: "Nàng ấy tức giận ra sao?"
Người thanh niên vuốt cổ họng một cái, học theo ngữ khí của Lư Oanh cao giọng nói: "Nếu ta có phần tâm ý đó, cũng không bao giờ tự mình đi làm tì thϊếp cho người ta!"
Không thể không nói, người thanh niên này rất có tài, thần thái ngữ khí của Lư Oanh cũng bắt chước giống mười phần.
Quý nhân nghe tới đây, môi cong lên rồi gật đầu bảo: "Sớm biết nàng ấy sẽ nói thế."
Dứt lời, hắn vươn tay vuốt cằm một chút, bảo mỹ nhân bên cạnh nói: "Đem gương đồng lại."
"Vâng."
Một cái gương đồng được cầm tới trước mặt quý nhân, quý nhân tự soi mình trong gương một cái, vuốt cằm rất lịch sự nói: "Các ngươi nói xem, một người trước giờ vẫn luôn cẩn thận, tại sao lại dám ở trước mặt ta tùy tiện gan lớn như thế?"
Về điểm này hắn nghĩ mãi không ra, người xung quanh cũng nghĩ không thông.
Trầm tư một hồi, quý nhân quay đầu qua, "Tiếp tục nói."
"Vâng."
Người thanh niên nói: "Lư cô nương nói xong câu này lại hất cằm lên, rất kiêu ngạo mà nói, 'Về bẩm báo chủ nhân nhà ngươi, Nhan lang tuy quý, bất quá nhĩ nhĩ!'..."
Quý nhân không có tức giận, trên thực tế, hắn phát hiện bất kể thế nào, dù là ngụy trang, đối với Lư Oanh vẫn không thể tức giận nổi.
Quý nhân cau mày, hỏi: "Nàng tại sao lại nói Nhan lang tuy quý? Ta cũng đâu phải họ Nhan?"
Thanh niên trả lời dứt khoát, "Thuộc hạ cũng không biết."
Ngược lại trong góc có một người cẩn thận đáp một câu, "Chẳng lẽ, hai chữ 'nhan lang' mà tiểu cô nương kia nói, ý chỉ chủ tử nhan sắc hơn người."
Lời này vừa ra, người thanh niên đứng trước mặt quý nhân khẽ mím môi cười cười.
Khuôn mặt quý nhân tối sầm.
Hắn trầm tư suy nghĩ một hồi, đúng là còn có thể có ý này.
Đến lúc này, Lư Oanh kia còn không quên trêu đùa mình một câu.
Quý nhân lười biếng dựa ra đằng sau nói: "Tiếp tục."
"Vâng."
Người thanh niên tiến lên một bước, cầm trong tay cái hộp gỗ đặt trước mặt quý nhân, nhất thời mở ra, "Sau khi Lư cô nương đem cái này đưa cho tiểu nhân", hắn học theo ngữ khí lạnh lùng của Lư Oanh nói: "Về bẩm báo chủ tử nhà ngươi, ở đây có ba trăm lượng vàng, ta từng mượn danh tiếng hắn dùng một chút, ba trăm lượng này đối với hắn mà nói có lẽ không đáng nhắc tới.
Nhưng hắn chỉ ngồi đó đã được ba trăm lượng, không phải là một chuyện đáng mừng hay sao? Nếu hắn cảm thấy chưa đủ, ngày sau nếu ta phú quý, sẽ trả hắn cái nhân tình này."
Bốn bề lập tức yên tĩnh.
Trong bầu yên tĩnh đó, quý nhân sờ cằm hỏi, "Ngươi cảm thấy lấy thân phận của ta, ngồi một chỗ được ba trăm lượng có phải là chuyện đáng vui?"
Thanh niên trầm tư một hồi, nhịn cười bảo: "Trong mắt Lư thị có lẽ vậy." Tuy rằng số vàng này cũng không đủ để chủ tử "chọi chết" một tên ăn mày đi.
Quý nhân sờ sờ cằm trầm tư một hồi, gật gật đầu tỏ ý tán thành rồi lại hỏi: "Đúng rồi, nàng nói nếu sau này phú quý rồi... !Cái này, ngoại trừ ta ra, thế gian còn có ai có thể cho nàng phú quý? Nàng rốt cuộc từ đâu đến vậy?"
Người thanh niên lắc đầu nhịn cười bảo: "Thuộc hạ cũng không biết."
"Rất tốt." Quý nhân gật gật đầu, phất tay nói: "Đem nàng đưa tới đây.
Đúng rồi, bí mật chút, nàng ấy không phải không muốn người khác biết sao?"
"Vâng."
Mắt nhìn người thanh niên đi xa, quý nhân mới vừa nãy còn buồn bực trong lòng bỗng phát hiện tâm tình của mình rất tốt, bởi thế hắn cười một tiếng phất tay bảo vài mỹ nhân đến đàn nhạc cho hắn rồi cao hứng mà uống rượu.
Sau khi uống vài hớp rượu, quý nhân đột nhiên thở dài một hơi, hướng mỹ nhân bên cạnh nói: "Ngươi nói, có phải ta cuồng bị ngược đãi hay không?" Nếu không thì làm sao bị một tiểu cô nương khi dễ đến mức như thế?
Mỹ nhân kia không ngờ tới chủ nhân nhà mình sẽ hỏi như thế, bị dọa tới nỗi vội vàng quỳ xuống, run rẩy dập đầu, còn nói thế nào được nữa?
Thật là mất hứng! Quý nhân cau mày phất phất tay thả mỹ nhân kia đi, hắn chậm rãi bước ra khỏi thư phòng..
← Ch. 074 | Ch. 076 → |