132: Đánh Cho Hiện Nguyên Hình
← Ch.131 | Ch.133 → |
Chương 132: Đánh cho hiện nguyên hình ღ
Người dịch: Pey
"Thượng thị thật ân cần."
Quý nhân qua đầu nhìn Lư Oanh sau đó ra lệnh: "Đi đổi một bộ y phục khác đi." Thấy nàng hai mắt trừng lớn, hắn cũng phì cười, "Nàng còn muốn sao? Vậy đeo thêm cái mũ sa đi." Vẻ mặt dung túng cho phép nàng trang điểm làm đẹp bản thân.
Lư Oanh bất chấp ánh nhìn của Chấp Lục, nàng lui về phía sau cúi người thi lễ, "Bẩm chủ nhân, A Oanh không thể đi."
Nàng vừa dứt lời, bốn phía bắt đầu ngưng trệ, quý nhân chậm rãi cười gượng nói, "Hửm? Vì sao?" Rõ ràng là cười nhưng làm cho người ta thấy sắp có một cơn bão táp phong ba kéo đến khiến ai nấy hít thở không thông.
Lư Oanh ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, thản nhiên cười: "Vô căn chi mộc, phong vũ dịch chiết."
Ý nàng nói nàng của bây giờ là một khúc gỗ vô danh, gặp mưa gió sẽ bị tổn hại.
Quý nhân nhìn nàng, lười biếng nói: "Dường như có chút đạo lý."
Ngữ khí hắn dịu đi một chút.
Theo đạo lý, hiện tại Lư Oanh nên chuyển biến tốt hãy thu, khả nàng dường như không có này ý tưởng.
Tiếp tục nói: "Chủ nhân, A Oanh còn có lời muốn nói."
"Nàng nói đi."
"A Oanh vẫn biết, chỉnh mình là cái dạng người gì, cũng biết về sau nghĩ tới ngày này." Nàng nhìn thẳng quý nhân, từ tốn nói: "Chủ nhân hiện tại đối với A Oanh hứng thú, cho nên mọi cách dung túng ta.
Có lẽ một ngày nào đó chủ nhân nhất thời hưng trí, đem A Oanh thu vào hậu viện, cho A Oanh một cái danh phận.
A Oanh cũng biết chủ nhân tôn quý vô cùng, có thể được đứng bên cạnh người còn có được một cái danh phận, đó là phúc phận của A Oanh."
Nàng nói tới đây, quý nhân mỉm cười, ý cười trong mắt hoàn toàn không còn, thấy hắn thản nhiên nói: "Chà? Hôm nay lá gan không hề nhỏ nhỉ ~" Giọng nói quý nhân chậm rãi du dương nói: "A Oanh tiếp tục nói!"
Cuối cùng nhiều tiếng bùm bụp truyền đến, tất cả người hầu lẫn thị vệ xung quanh đồng loạt quỳ rạp xuống đất, không hề nhúc nhích.
Lư Oanh cũng như mọi khi, không nhìn đến uy áp của hắn như dòng lũ ập tới, còn có cảm giác làm người khác hít thở không thông lẫn sợ hãi.
Nàng bình tĩnh nói: "Phải, A Oanh thiết nghĩ tưởng tượng một chút, trở thành tì thϊếp bên cạnh chủ nhân xong, lúc ban đầu nửa năm thời gian chủ nhân có thể cho phép A Oanh mặc nam trang đứng bên cạnh người, làm một phụ tá và cũng làm người trò chuyện."
Hiển nhiên bị lời nói của nàng nói trúng mục đích, quý nhân chậm rãi nhíu mày lại.
Lư Oanh vẫn tiếp tục nói: "Bất quá... !dù sao A Oanh cũng chỉ là hạng nữ lưu, ngày đêm làm bạn bên cạnh chủ nhân, có thai là chuyện sớm muộn.
Sau đó cuộc sống A Oanh là ở trong hậu viện, cùng thê tử của chủ nhân, nạp sủng thϊếp cho người, có thể phải tranh đấu với những người nữ nhân khác... !Nhưng chủ nhân đối với A Oanh không giống với người thường, lỡ như trong lúc A Oanh mang thai, ngộ nhỡ bị mưu hại, bị thương tổn còn có đầu độc, kế đó là những lời đồn đãi hãm hại.
Một mình A Oanh thân cô thế cô, không có hậu thuẫn từ thân tộc, A Oanh ứng phó mọi chuyện này là cố gắng mười phần, thậm chí có lẽ trong cuộc sống sẽ đối với chủ nhân nổi lên tâm tư oán hận.
Từ nay về sau cùng chủ nhân ở chung, không có như ngày xưa ôn nhu nhìn nhau cười, nhiều nhất chính là tính kế và tranh sủng..."
Nghe đến đó quý nhân cười rồi nói: "Nghe như thật sự giống như vậy."
Lư Oanh cũng cười, nàng lười biếng trả lời: "Chuyện này cũng không có cách nào, kế hoạch của chủ nhân, mưu lược vĩ đại, người có thân phận tôn quý bất phàm, đừng nói là làm thϊếp bên cạnh người, dù làm nô tỳ cũng là phúc phận của cả gia tộc, giơ tay nhấc chân thậm chí có thể quyết định phú quý vinh nhục của mấy trăm mạng người.
Cái này không phải là tranh hay không tranh, mà là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng."
Nàng nói đến đứt hơi, lui về phía sau hai bước, miễn cưỡng dựa vào một thân cây cười nói: "Mong chủ nhân ân chuẩn cho nguyện vọng của A Oanh?"
Nàng cảm thấy những lời nàng nói không hề sai, lững thững đi đến cái bàn, rót cho mình một ly rượu chậm rãi nhấp môi, sau đó nhìn về phía quý nhân, giơ ly rượu quơ quơ nói: "Hậu viện của chủ nhân được ví như một đàn gà nhà vậy, vì cái gì phải bắt một con mèo hoang dã tính, chém đứt cái đuôi của nó cưỡng ép biến thành một con gà nhà? Nếu chỉ hứng thú nhất thời như lời chủ nhân nói, A Oanh nguyện ý hầu hạ người.
Nếu sau này sự hứng thú của người biến mất, chủ nhân vẫn tôn quý như cũ, A Oanh cũng như cũ, không xa cũng không gần, người thấy như thế nào?"
Quý nhân bình lặng nhìn Lư Oanh.
Một tiểu cô nương bị phơi nắng hơi đen, cặp mắt sáng ngời tựa như con dã thú ở chốn rừng sâu, trời sinh mang dã tính, một loại cá tính không biết trời cao đất dày là gì, còn một loại thông minh đến cực điểm của sự cảnh giác, còn có độc lập!
Nàng không nghĩ dựa dẫm bất kì ai.
Nàng đối với con người nàng rất có quy tắc.
Nàng thầm muốn hắn tác thành cái nàng muốn.
Nàng không thèm để ý tới hắn...
Nhìn thấy quý nhân cúi đầu nở nụ cười.
Từ tiếng cười trầm, quý nhân cầm một ly rượu, tiện tay ném ly rượu đó xuống đất.
Một tiếng vỡ tan, ly rượu kia đã ném vỡ.
Mọi người đồng loạt rùng mình, không hẹn mà quỳ sụp tại trên nền đất, ngay cả hít thở cũng phải nén lại.
Một sự im lặng đến cực hạn, quý nhân trầm thấp cười nói: "A Oanh."
"Có A Oanh."
"Nàng vẫn hiểu biết rằng... !trong lòng ta chưa từng có buông tay cũng không nhân từ, chỉ có hai lựa chọn theo hoặc không theo."
Hắn đi tới trước mặt nàng, ngón tay trỏ khẽ nâng cằm của nàng lên, quý nhân nhìn vào dung nhan thanh lệ ấy mà ôn nhu nói: "A Oanh, nàng cho rằng hiện tại nàng có được hết thảy? Đệ đệ bái sư, nàng thu mua được tửu lâu, vô luận phú quý hay danh lợi tựa hồ dễ như trở bàn tay, có phải hay không?" Hắn phì cười một cái, hơi thở ấm áp phả vào mặt Lư Oanh, nói ra những lời ôn nhu chảy ra nước, "A Oanh vẫn còn khờ dại lắm, nàng ngẫm lại xem, nếu như nàng chưa bao giờ gặp được ta, chưa bao giờ có được sự ưu ái của ta, nàng còn có cái gì?"
Hắn chậm rãi thẳng lưng lên, khoanh tay như vậy chỉ lẳng lặng nhìn Lư Oanh bé nhỏ trước mắt, dưới ánh mặt trời có vẻ cao lướn mà tuấn mỹ, thần bí mà ngoan lệ.
Hắn ôn nhu cười nhìn Lư Oanh, chỉ là trong ý cười kia không có một chút độ ấm.
Ở trên cao nhìn xuống người Lư Oanh, quý nhân từ tốn nói: "A Oanh, ta vẫn đang chờ nàng tới cầu ta... !Từ trước đến nay ta chưa bao giờ cho kẻ làm trái ý ta một cơ hội thứ hai, đến khi đó nàng quay lại... ta sẽ không cho nàng bất kì danh phận nào!"
Hắn dứt lời phất tay áo xoay người rời đi.
Quý nhân vừa rời đi, mọi người xung quanh đang quỳ trên mặt đất đồng loạt đứng dậy, không một tiếng động đi theo quý nhân.
Cũng không cho một cái liếc mắt nhìn Lư Oanh.
Lư Oanh chỉ cười một mực xoay người đi ra ngoài.
Chấp Lục do dự một chút, vẫn tiễn nàng ra khỏi cửa, tới cửa lớn, hắn nghẹn khuất nói cho Lư Oanh hay: "Theo như cô nương nói, chủ nhân đúng là có cao hứng được một lúc, nhưng ngàn vạn không thể làm người thất vọng được, cô nương sẽ không nuốt nổi hậu quả làm người thất vọng đâu."
Hắn đảo mắt thở dài: "Thật sự là đáng tiếc, thật vất vả bên Lạc Dương có tin tốt, lệnh đoạt huy chương công khai hoài cười, bị cô nương toàn bộ phá hủy."
Lư oanh không có trả lời, nàng vái chào với hắn, sau đó yên lặng về nhà.
Mới bước ra ngoài cửa không đến một canh giờ, ngoài cửa liền vang lên tiếng quát tháo của Lư Vân, "Tỷ tỷ, tỷ ơi!" Giọng của cậu có vể vội, có chút nức nở.
Lư Oanh mở cửa phòng ra.
Nhìn thấy tỷ tỷ trở về, Lư Vân òa khóc lớn tiếng, cậu nức nở nói: "Tỷ tỷ, tiên sinh không cần đệ... !Rõ ràng mọi chuyện đều tốt cơ mà..."
Lư Vân bụm mặt rơi lệ, bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Dương thẩm đầu đầy mồ hôi chạy tới, bà thất thanh kêu to với Lư Oanh báo tin: "A Oanh, A Oanh, không hay rồi, không hay rồi, tửu lâu bị người ta phóng hỏa..."
Bà vừa nói xong, bên ngoài xuất hiện một ít quan sai đến, người đẫn đầu tiêu sái đến trước mặt Lư Oanh, lạnh lùng hỏi: "Ngươi là Lư cô nương?"
"Là dân nữ."
"Cái viện này vốn thuộc về Lâu thị, ngày đó ngươi dùng thủ đoạn để có được nơi này, hiện tại khổ chủ đến tìm đây, ngươi cùng ta đi nha môn một chuyến."
Quan sai kia vừa nói xong thì Dương thẩm đứng ở bên cạnh hét toáng lên: "Sao có thể được chứ? Tiểu cô nương nhà ta vẫn còn là khuê nữ, làm sao có thể đến nha môn được?"
Lư Oanh ngăn cản Dương thẩm đang gào to, nàng cười khổ nhìn vị quan sai trước mắt hỏi: "Còn về gian phòng ở này, dân nữ có thể được bao nhiêu tiền bồi thường?"
Người nọ hiển nhiên bất ngờ Lư Oanh vẫn giữ được bình tĩnh như thế, nhịn không được đồng tình nói: "Gian phòng này được bù ba trăm lượng vàng."
"Vâng, dân nữ sẽ nhận."
Lư Oanh xoay người, nàng nhìn Dương thẩm mỉm cười nói: "Thẩm mau đi theo ta vào đây."
Dương thẩm ngơ ngác đi theo nàng, bà không ngốc cẩn thận nghĩ lại mới hỏi nàng: "A Oanh, nha đầu ngươi không phải đắc tội với người nào chăng?"
Lư Oanh cười trừ, không có trả lời, mà chỉ vào phòng chứa sách vở nói: "Ở Hán Dương ta có gian phòng, chắc thẩm đã biết.
Như vậy đi, ta cho thẩm một ít tiền, thẩm giúp ta vận chuyển sách vở mang về Hán Dương.
Về sau thẩm và La Tử liền ở lại nơi đó đi.
Làm như chiếu khán thư từ cùng phòng ở đích phí dụng, ta cho hai người mười hai tiền vàng, có làm được hay không?" phòng ở Hán Dương, là nàng phá án giải oan cho các thiếu gia nhà giàu, được nhóm phú hộ cảm tạ mua tặng cho nàng.
Này trong đó chưa từng tá quá quý nhân đích thế, hoàn toàn chúc nàng tất cả.
Kỳ thật Dương thẩm khi rời khỏi Hán Dương đã một mực hối hận rồi, Nghe Lư Oanh nói như vậy, bà lập tức nhận ngay: "Được, được, thẩm làm." Nói đến đây, bà quan tâm hỏi han: "A Oanh, vậy còn nha đầu ngươi và đệ đệ sẽ đi về đâu?"
Lư Oanh cười yếu ớt nói, "Luôn luôn sẽ có chỗ đến."
Quan phủ hành sự nhanh nhẹn, không quá ba ngày, chỗ ở của Lư Oanh đổi thành người khác, còn Lư Oanh thì nhận được ba trăm tiền vàng.
Trong tay còn ba mươi tiền vàng, hơn nữa mua hủ rượu lâu năm chỉ còn vỏn vẹn năm mươi lượng vàng, cùng với một đống y phục đẹp đẽ quý giá, là tài sản cuối cùng của hai tỷ đệ Lư Oanh.
Đem toàn bộ sách lên xe lừa, xuất ra mười lăm tiền vàng, một là làm lộ phí đưa cho Dương thẩm, Lư Oanh còn lại sáu mươi năm hai kim, cùng với một ít đồ vật khác, dẫn Lư Vân rời khỏi cuộc sống lâu ngày ở đây.
Ngồi trong xe lừa được thuê, Lư Vân lo lắng nhìn tỷ tỷ của mình, nắm tay nàng hỏi: "Tỷ tỷ, có phải đã xảy ra chuyện lớn gì không?"
Lư Oanh ngẩng đầu nhìn, giờ phút này ánh tà dương vàng rực trên bầu trời, ánh mắt nàng sáng ngời tươi cười thoải mái ấm áp, "A Vân, tỷ đã đắc tội với người nọ rồi."
"Người nọ?" rồi cậu đột nhiên nhớ lại, Lư Vân trợn to hai mắt, cậu hít một hơi thật sâu, lập tức cầm tay Lư Oanh, nghiêm túc nói: "Tỷ tỷ, tỷ đừng sợ, đệ chỉ cần tỷ thôi cái gì đệ cũng không cần, nên tỷ cũng đừng sợ hãi."
Ôi~ thiệt là...
Trong lòng Lư Oanh ấm áp, nàng ôm Lư Vân vào lòng, nhẹ giọng nói: "A Vân, tỷ không có sợ, làm cho đệ gián đoạn học hành hẳn là đệ buồn rồi phải không?"
"Đệ chỉ có một tỷ tỷ tốt thôi." Lư Vân thì thào nói: "Phụ mẫu quá cố đã từng nói, chúng ta cái gì cũng không có, cũng chưa từng thoải mái vui vẻ như bây giờ."
Lư Oanh đáp: "Đứng vậy, trước kia chưa từng thoải mái như vậy..." Khi đó trên người nàng còn chỉ có hai mươi mấy đồng, không giống hiện giờ có nhiều vàng như vậy.
Ở trong xe lừa, Lư Vân đột nhiên nói: "Tỷ tỷ, ngọc bội kia thì... ?"
"Ngọc bội là tỷ thắng được." Lư Oanh nhợt nhạt cười, thản nhiên nói: "Tỷ sẽ thu nó." Chỉ là, không bao giờ... !có thể sử dụng nữa.
Trừ phi nàng chuẩn bị tốt tất cả để ở bên người hắn, nếu không... !vô luận gặp được cái gì khốn cảnh, họ không thể sử dụng nó!
Hết phần II
THÀNH ĐÔ
08/09/2018 ~ 01/01/2019
****
Ngày up 01/01/2019 11:00 PM
Lảm nhảm: Đáng lẽ mỗ đã up chương mới để mừng năm mới chung vui mọi nhà rồi, chỉ là mỗ sức khỏe không tốt cảm vặt đeo dài dẵng suốt mấy tháng nay rồi, chỉ là chưa từng nặng như hôm qua, xém xíu là nhập viện để điều trị =_= *khụ khụ.
Chúc mọi người năm mới tràn ngập niềm vui của tuổi mới.
← Ch. 131 | Ch. 133 → |