114: Xử Lý
← Ch.113 | Ch.115 → |
Chương 114: Xử lý ღ
Edit: minara
Beta: Pey, hanhmyu
Vừa vào trong phòng, lão Tứ đã đem ngọc bội kia đặt ở trên bàn, sau khi để lão phu nhân an tọa trên ghế xem qua kỹ càng, thì ông mới lặp lại lời của Lư Oanh đã nói trong hoa viên.
Dừng lại một chút, lão Tứ nói thêm: "Mẫu thân, ngọc bội kia là thật phải không ạ?"
"Đúng là thật!"
Lão phu nhân thở dài, lẩm bẩm nói: "Con bé họ Lư này đúng người không thể đụng tới.
Ngày đó muốn nhận nó làm con nuôi, mấy ả đàn bà tầm mắt hạn hẹp nhìn ngứa mắt con bé.
Xem ra lần này ai ngứa mắt ai đây."
Lão Tứ không đặt chú ý của mình vào chuyện này, ông nghiêm túc nói: "Con đã cùng Tam ca thương lượng qua, việc này lớn, không cẩn thận dẫn đến tai họa tru tộc.
Mặc kệ việc này có phải do Đại tẩu làm hay không, nếu Lư cô nương nói phải, vậy thì phải!" Tạm dừng chút, lão Tứ trầm ngâm lại nói: "Bên nhà mẹ Đại tẩu, con đã phái người qua đó rồi.
Mẫu thân, người nói nên để chết bất đắc kỳ tử hay là giam cầm tốt hơn?"
Lão phu nhân nghiến răng, bà rít qua kẽ răng nói: "Quả nhiên là nó làm!" Bà đã cùng con dâu trời ơi này đấu nhiều năm rồi, lão phu nhân rất hiểu con người này.
Bởi vậy bà mở miệng khẳng định luôn.
Nhắm mắt lại lão phu nhân dứt khoát nói: "Chết bất đắc kỳ tử đi!"
"Nhưng mà mẫu thân, nếu chết bất đắc kỳ tử rất dễ phát sinh lời bàn tán, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho hai đứa bé cùng với nhà mẹ đẻ của Đại tẩu." Đứa bé mà hắn nói là con trai ruột của Tiêu phu nhân.
Lão phu nhân cười lạnh nói: "Vì cái người ngu xuẩn này, đến giờ các đại gia tộc đều xem thường chúng ta, cho dù con cả đã từ chức, bọn họ vẫn chưa nuốt được cục nhiệt đó xuống.
Lần trước con bé A Đề nhà họ Thượng nói chuyện không lọt tai.
Vì vậy cả Tiêu thị này vì để bọn họ hài lòng chỉ có thể hy sinh một chút.
Với lại, con bé họ Lư đó đã nói không muốn công khai việc này, thì để cho nó nát rữa trong bụng đi."
"Dạ vâng."
"Bên nhà họ Tôn mẹ đẻ của Đại tẩu con, đừng để cho bọn họ biết chuyện này liên quan đến con bé họ Lư đấy, ngộ nhỡ có kẻ ngu muội nào muốn báo thù, nói không chừng gia tộc chúng ta hoàn toàn đắc tội với vị kia."
"Dạ vâng."
"Những người biết rõ chuyện ở trong hoa viên, ra lệnh cấm khẩu tất cả, dù khiến kẻ đó chết hoặc tự cắt đầu lưỡi cũng không được nhả ra chữ nào về vụ việc này! Nhớ kỹ vị quý nhân kia ngay cả miếng ngọc bội này cũng có thể cho con bé đó, còn tùy ý cho con bé dùng danh phận của mình đi tiết lộ ra ngoài, trải qua chuyện khổ cực này, vị kia chắc đã chơi đến vui vẻ rồi, các con không thể phá hư chuyện vui của vị đó!"
"Mẫu thân nói đúng."
...
Lư Oanh trở về nhà.
Ngồi trong nhà, Lư Oanh ngẩng đầu nhìn mây trắng trên bầu trời, tâm tư thoáng phập phồng.
Một hồi lâu sau, Lư Oanh thở dài một hơi, thầm suy nghĩ: Lần này xử lý thật không dễ dàng gì.
Trước đây, nàng cũng từng mượn thế lực của quý nhân làm vài chuyện.
Có thể những chuyện kia xét cho cùng đều do hắn mà ra, cho nên Lư Oanh mượn thế lực đó, hoàn toàn không thẹn với lương tâm.
Hôm nay lại không giống vậy.
Hôm nay là nàng nhờ ánh sáng của hắn, mượn phúc của hắn, lấy quyền thế dồn ép, do đó hóa giải một lần nguy hiểm đe dọa sinh mạng của nàng.
Suy nghĩ một hồi, Lư Oanh thầm nghĩ: Thôi thì trước tiên là tìm thời gian nói một tiếng cảm ơn với hắn.
Xế chiều, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Lư Oanh vội vàng đi tới, còn chưa mở cửa, đã truyền đến giọng củaTiêu Yến kích động đến độ muốn hét to lên: "A Oanh, mở cửa, mau mở cửa."
Lư Oanh mở cửa ra.
Tiêu Yến mang theo hai tỳ nữ, mặt tràn đầy vui mừng đứng ở bên ngoài.
Thấy Lư Oanh, nàng liền xông lên trước ôm lấy.
Ôm chặt Lư Oanh, Tiêu Yến kích động nói: "A Oanh, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi.
Lần này, ngươi xem như là cho ta và đệ đệ ta mở ra một tiền đồ rộng rãi."
Nàng ta kích động đến cực điểm, vừa buông Lư Oanh ra, cả người đã vui mừng xoay tròn ở trong sân cười rộ lên.
Vừa cười, nàng vừa khúc khích vui vẻ nói: "A Oanh, ta thật rất vui.
Từ khi mẹ ruột của ta mất, đây là lần đầu ta vui như vậy."
Đảo mắt, nàng lại kêu lên: "A Oanh, chờ đệ đệ ta tan học, ta sẽ dẫn hắn đến.
Ngươi có ân với tỷ đệ chúng ta, ta sẽ không để cho nó quên."
Vui vẻ một hồi, Lư Oanh giả bộ tức giận nói: "Còn muốn cười đến khi nào?"
"Ta muốn cứ liên tục cười như vậy."Tiêu Yến vẫn tiếp tục đi lòng vòng, vẫn tiếp tục cười khanh khách, vui vẻ nói: "Ngươi biết không A Oanh? Ngày hôm nay ta chỉ muốn cười, ở trong phủ ta không thể cười, ta nhịn được.
Nhưng thật vất vả đi đến nơi này, ngươi không thể ngăn ta cười được"
"Được, vậy ngươi cười đi." Lư Oanh vào trong bếp chuẩn bị nấu chút nước.
Vừa chuẩn bị làm, hai tỳ nữ đã chạy tới, cười hì hì tiếp lấy công việc thay nàng.
Một tỳ nữ nhỏ có khuôn mặt trái xoan khoảng mười bốn tuổi cười nói: "Lư cô nương, chuyện này thì cứ giao cho chúng nô tỳ, người cùng lên vui mừng với tiểu thư nhà nô tỳ đi ạ."
Giọng điệu thật không có trên không có dưới.
Lúc Lư Oanh bị hai nô tỳ đuổi ra thì Tiêu Yến vẫn còn đang xoay tròn, vẫn còn vui cười.
Lư Oanh vừa muốn mở miệng, khóe mắt nhìn thấy Tiêu Yến tuy cười nhưng nước mắt rơi đầy mặt, trong lòng thở dài, chỉ có thể giả bộ không biết.
Một hồi lâu, Tiêu Yến lau nước mắt, giọng khàn khàn nói: "A Oanh, ... !ta... !ta thật sự cảm ơn ngươi." Dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Đệ đệ ta năm nay không quá mười ba tuổi, nhưng tới hôm nay đệ ấy mới thật sự được sống.
Đệ ấy đã từng bị rơi xuống hồ hai lần, trúng độc một lần, ngã từ trên núi xuống một lần, còn lạc đường một lần, ... !suốt cả sáu lần tìm được đường sống trong chỗ chết.
A Oanh, ta rất sợ, ta lúc nào cũng sợ, sợ có một ngày xảy ra chuyện ngoài dự liệu mà ta không còn gặp lại nó được nữa."
Quay đầu, nàng nhìn Lư Oanh nhỏ giọng nói: "Nếu không phải bà nội thương ta, nếu không phải gia thế bên nhà ngoại của ta lớn, còn có bá phụ chăm sóc.
Nếu không phải Đại cữu của ta nói thẳng nếu một ngày còn tỷ đệ ta thì mọi người trong Tiêu thị bình an vô sự một ngày, nếu tỷ đệ ta có chuyện không hay xảy ra, Đại cữu mặc kệ nguyên nhân gì, nhất định bay sang gϊếŧ sạch tất cả con trai trưởng của cha ta.
Nếu không có A Đề, còn có gia tộc của nàng ấy liên tục che chở ta, A Oanh, ta có thể đã sớm chết rồi.
A Oanh, ngươi hiểu nỗi sợ hãi đó sao? Ngươi biết rất rõ chuyện người đó làm, nhưng ngươi lại không tìm được chứng cớ, không cẩn thận còn có thể bị dính vào chuyện xấu kia... !A Oanh, ngươi có từng cảm nhận qua không"
Lư Oanh lắc đầu.
Tiêu Yến đi lên ôm nàng, đầu đặt trên bả vai Lư Oanh, Tiêu Yến lẩm bẩm nói: "Ta vẫn cho là đệ đệ ta sẽ vĩnh viễn trải qua cuộc sống như vậy.
Mà ta, cho dù có gả ra ngoài, cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của bà ta... !A Oanh, ngươi biết ta có bao nhiêu cảm kích ngươi không?"
Lư Oanh đưa tay ôm lại nàng, nhẹ giọng nói: "Được rồi, đều đã qua." Đảo mắt, nàng lại hỏi: "Ngươi còn chưa nói gia tộc của ngươi quyết định xử trí mẹ kế kia thế nào mà?"
"Làm gì có xử lý chứ?" Tiêu Yến trừng mắt nhìn Lư Oanh, nghiêm túc kể lại mọi chuyện: "Buổi sáng hôm nay, đột nhiên bà ta lên cơn đau tim, chết ngay tại chỗ."
Chết bất đắc kỳ tử?
Ây dà kể ra Tiêu thị xử lý chuyện cũng thật dứt khoát.
Nhớ lại chính sự, Tiêu Yến lấy miếng ngọc bội trong ống tay áo đưa cho Lư Oanh.
Ngọc bội được nàng để trong một cái hộp ngọc cực kỳ xinh xắn.
Hộp ngọc này là dùng dương chi bạch ngọc thượng đẳng làm ra, óng ánh trong suốt, chạm trổ tinh xảo, chỉ riêng nó đã đáng giá mấy trăm lượng vàng.
Giao nó cho Lư Oanh, Tiêu Yến nghiêm túc nói: "Bà nội ta nói, chuyện ngươi giao, Tiêu phủ chúng ta không dám khinh thường, chúng ta sẽ không để cho chuyện này truyền ra, sẽ không để ngươi khó xử dù chỉ một chút." Dừng một chút, Tiêu Yến thấy Lư Oanh không nói hai lời đã thu hồi hộp ngọc kia, cảm thấy hết sức vui mừng, cười đến độ hai mắt híp lại thành một đường nhỏ.
Thân phận Lư Oanh đặc thù, làm Tiêu thị cũng không dám ra vẻ ban ơn với nàng.
Chỉ là một cái hộp ngọc như vậy mà mấy gia chủ thương lượng cả buổi mới thấy nên lấy ra để tránh làm hỏng chuyện.
Hai người nói chuyện một lúc sau, Lư Oanh mới nhớ ra một chuyện, hỏi: "A Yến, ngươi có biết trong thành có bao nhiêu vị đại nho không, tính tình cùng sở thích ra thế nào?"
Tiêu Yến lập tức gật đầu, "Ta không biết, nhưng trong gia tộc ta có người biết.
Ngày mai ta sẽ hỏi rõ rồi nói cho ngươi biết." Tiêu Yến lại ôm cánh tay Lư Oanh, đặt cằm lên bả vai của nàng lẩm bẩm nói: "A Oanh, hôm nay ta không muốn trở về, ta muốn ngủ cùng ngươi."
"Ừa."
"Đùa ngươi thôi." Tiêu Yến mím môi vui vẻ nói: "Chỗ ngươi quá cũ quá nhỏ, ta ngủ không quen đâu." Nói đến đây, nàng lại tiếp: "A Oanh, ta tặng ngươi một thôn trang có được không?" Nàng dè dặt hỏi.
Lư Oanh suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu nói: "Thôn trang thì không cần.
Đợi ta nghĩ ra việc làm ăn kiếm tiền, không bằng lúc đó chúng ta cùng góp chung một phần?"
"Được được."
Nhìn Lư Oanh, Tiêu Yến đang chống cằm bỗng nhiên bật thốt vui vẻ, "A Oanh."
"Hử?"
"Hôm nay ngươi thật oai phong đó.
Bà nội ta còn nói ta ở trước mặt ngươi phải cẩn thận một chút, bảo ta đừng nói năng lỗ mãng đắc tội ngươi.
Bà không biết, A Oanh ngươi lại là cái kiểu dạng này.
Lúc ở Hán Dương, chúng ta thẳng mặt nói ngươi là người sa cơ thất thế, ngươi đã lạnh nhạt không thèm để ý.
Hiện tại, ngươi lấy ngọc bội ra đối phó mẹ kế ngông cuồng tự đại kia của ta, cũng lại dùng bộ dạng lãnh đạm không thèm để ý.
Ta cũng biết A Oanh chính là A Oanh, mặc kệ là tốt hay xấu, A Oanh chính là như thế này."
Lời này khiến người nghe ấm lòng.
Lư Oanh ngẩng đầu nhìn Tiêu Yến cười, tiếp tục cúi đầu uống cốc nước trong tay.
Tiêu Yến vẫn còn dựa vào người nàng lải nhải, lẩm bẩm một hồi, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Một lúc sau, khi Lư Oanh thấy nàng vô cùng yên lặng, mới phát hiện Tiêu Yến dựa vào nàng ngủ.
Thấy tiểu thư nhà mình ngủ, một tỳ nữ cầm cái áo khoác dài trên giường Lư Oanh đắp lên cho nàng, một tỳ nữ khác cẩn thận nói: "Tiểu thư nhà nô tỳ xưa nay rất khó ngủ, thường không ngủ được.
Lư cô nương, người để tiểu thư ngủ một chút được không ạ?"
Lư Oanh nhàn nhạt gật đầu, từ từ uống nước, nhìn mây bay trên trời, vẫn không nhúc nhích.
Tiêu Yến ngủ thẳng đến lúc Lư Vân tan học mới giật mình dậy, nàng lung tung lau mặt, hô to gọi nhỏ vội vàng trở về.
Tiêu Yến vừa đi, Lư Oanh vừa lấy cơm cho Lư Vân, vừa nói chuyện phát sinh hôm nay với hắn.
Cho tới bây giờ, Lư Oanh đều nói hết cho Lư Vân những chuyện phát sinh bên cạnh mình.
Nàng muốn cho hắn biết rõ trong lòng, biết người tỷ tỷ này đã giúp ai, đắc tội ai.
Những việc này, có thể một ngày nào đó sẽ ảnh hưởng đến số mệnh của hắn.
Ngày hôm sau, lúc Lư Vân chuẩn bị đi học, thấy tỷ tỷ bận bịu mặc y phục nam nhân, không khỏi hỏi: "Tỷ tỷ, sớm thế này tỷ muốn đi đâu sao?"
Một câu nói vừa ra, Lư Oanh như có điều suy nghĩ, một lúc lâu nàng mới nói: "Tỷ tính đi bái kiến vị quý nhân kia... !miếng ngọc bội của hắn cứu tỷ một mạng, về tình về lý nên đến cảm tạ." Cười khổ một tiếng rồi lẩm bẩm nói: "Đối với người khác như vậy, nếu muốn bày tỏ tấm lòng cảm tạ, đúng là không biết dùng vật gì mới là tốt nhất."
ღ Chương 115: Ngọc bội ღ
← Ch. 113 | Ch. 115 → |