106: Bắt Cóc
← Ch.105 | Ch.107 → |
Chương 106: Bắt cóc ღ
Edit: minara
Beta: Pey, hanhmyu
Lư Oanh chỉ lẳng lặng nhìn hắn, thấy hắn nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, giống như đang xem xét nàng.
Lư Oanh mở miệng, nhàn nhạt nói: "Lời ta nói hôm đó hoàn toàn là sự thật."
Trương Phong bình tĩnh nhìn nàng, Lư Oanh tiếp tục nói: "Mặc dù ta không có hôn ước, nhưng cũng đã cùng người đó ước hẹn rồi.
Ý tốt của công tử, A Oanh xin nhận trong lòng."
"Thú vị! Rất thú vị!"
Đột nhiên, Trương Phong nở nụ cười.
Bởi vì hắn có hàm răng rất trắng nên nụ cười này càng phát sáng dưới ánh mặt trời, thực sự là rất rực rỡ.
Hắn vuốt cái cằm, nụ cười trên mặt trông rất vui vẻ, "Lư thị A Oanh, có một đệ đệ tên là Lư Vân đang học tại thư viện Hoa Đỉnh, là người Hán Dương, vừa mới dời đến thành hơn hai mươi ngày... !Lư cô nương, nàng mới đến thành hơn hai mươi ngày, hình như không có thời gian rảnh rỗi cùng người khác ước hẹn thì phải?"
Nhàn nhã nói đến đây, Trương Phong thở dài: "Lư cô nương, nàng đừng nghĩ đến những chuyện không tưởng... !Nhưng mà tính cách của nàng cùng phần ung dung này, ta rất thích." Hắn lấy từ bên hông ra một khối ngọc bội đặt ở trước mặt Lư Oanh, nói: "Đây là ngọc bội tín vật luôn bên cạnh ta, để tại chỗ này cho đệ đệ nàng an tâm, ngày mai ta sẽ cho người đem sính lễ tới.
Thời gian không còn sớm, theo ta đi thôi."
Nói đến đây, Trương Phong ưu nhã xoay người, tác phong nhanh nhẹn đi ra ngoài.
Sau lưng Trương Phong, hai người người hầu nhìn chằm chằm Lư Oanh, ra hiệu cho nàng lập tức đuổi kịp.
Đây là chuyện gì?
Lư Oanh có chút dở khóc dở cười, kỳ thực ở Hán Dương nàng cũng nghe qua chuyện này.
Những con cháu nhà giàu cuộc sống thuận buồm xuôi gió, thấy vừa mắt người nào sẽ trực tiếp bắt về nhà, ở thời đại này thật không coi ai ra gì.
Ở trong mắt những người kia, nhìn trúng một cô gái thì trực tiếp mang về nhà, so với việc dùng công phu mưa dầm thấm lâu hay công phu mềm mại thuyết phục thì nhanh hơn nhiều.
Dù là cô gái trinh liệt nhưng danh tiết không còn thì cũng sẽ phải tự động quy thuận.
Thật không cần đẩy đẩy kéo kéo, lãng phí thời gian vừa thị uy vừa lấy lòng.
Nếu có chuyện không ưng thuận, cứ động phòng đã xem cô nương đó còn có thể làm gì được?
Có thể lúc trước có uy thế của Bình thị nên Lư Oanh chưa từng nghĩ đến có một ngày chuyện này sẽ đến với mình.
Mím môi lại, Lư Oanh tức giận nói: "Trương đại công tử, ta thật sự là..." Mới nói đến đây, một người hầu đi nhanh tới phía sau nàng, đem hai tay nàng trói lại, lấy một vật nhét vào miệng Lư Oanh.
Lúc này, Trương Phong đã đứng ở cửa viện.
Hắn nhàn nhã xoay đầu lại, nhìn nàng thở dài: "Lư cô nương, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng thì đã biết tính khí cương liệt này của nàng, nàng cũng thông minh.
Hôm nay, ta thực sự bề bộn nhiều việc, thật không có thời gian cùng nàng hàn huyên.
Nếu rảnh rỗi thì ta cũng không đến mức đường đột ép một mỹ nhân như vậy."
Nói đến đây, hắn nhìn đôi mắt bình tĩnh của Lư Oanh, nhe ra răng trắng như tuyết cười đến xán lạn, "Nhìn xem.
Chính là bộ dáng này, thật làm cho người ta muốn quên cũng không quên được." Hai tay đều bị trói ở sau lưng, miệng cũng bị ngăn chặn, vậy mà cô gái này không có chút chật vật nào.
Nàng trực tiếp thẳng thắn dùng đôi mắt phân rõ trắng đen lẳng lặng nhìn hắn.
Trong ánh mắt, không có phẫn nộ, không có ngượng ngùng, không có sợ hãi, thế nhưng lại có bất đắc dĩ?
Bất dắc dĩ giống như xem hắn trở thành một đứa trẻ quậy phá không hiểu chuyện?
Cô gái như vậy, trên đời có mấy người.
Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Trương Phong lộ ra vẻ thích thú.
Hắn chậm rãi đi tới trước Lư Oanh, vươn tay xoa khuôn mặt thanh lệ non mịn của nàng, hắn vui vẻ, ôn nhu nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ đối tốt với nàng."
Dứt lời, hắn buông tay xuống, ra lệnh: "Đưa xe bò đi đến cửa phủ.
Chúng ta đi."
"Vâng."
Đem Lư Oanh mang lên xe bò, Trương Phong nhanh chóng cho người đóng cửa lại.
Lúc xe bò lái ra ngõ nhỏ, Lư Oanh nhìn thoáng qua bốn phía, âm thầm suy nghĩ: Không biết người của hắn còn ở đó hay không?
Trước đây ở Hán Dương thì quý nhân phái người theo dõi nàng từng bước, nàng cũng thường xuyên có cảm giác đó.
Hiện tại đến Thành Đô rồi, nàng ngược lại không dám chắc.
Cũng đúng, cho dù là ai thấy thủ đoạn và tác phong làm việc của nàng cũng sẽ rất yên tâm...
Trong xe bò.
Hai tay Lư Oanh bị bắt chéo sau lưng và trói lại bằng dây thừng, trong miệng cũng bị chặn lại, bộ dạng này quả thực chật vật.
Nàng chỉ có thể lẳng lặng dựa lên vách xe bên cạnh, hai mắt khép hờ, không ầm ĩ, không làm khó, không giãy dụa, không chút hoang mang.
Trương Phong ngồi đối diện nàng, từ vách xe lấy ra chung rượu, từ từ nhấm nháp, hai mắt thì đặt ở trên mặt, trên người của Lư Oanh.
Đánh giá một hồi, Trương Phong cười nói: "A Oanh nàng thật đúng là khiến người ta càng nhìn càng thích mà.
Tiểu tử thúi A Húc kia nam nữ đều thân cận, ta nghĩ hai ngày nữa hắn suy nghĩ minh bạch cũng sẽ tới bắt nàng đi.
Chỉ là lần này ta ra tay nhanh trước, hắn sẽ không có cơ hội."
Nghe đến đó, Lư Oanh mở mắt ra nhìn hắn một cái.
Lần này nàng mở mắt, đôi mắt chỉ mở to một chút, con ngươi vừa đen vừa sáng giống như chứa một tia sét đâm thẳng về phía Trương Phong.
Ánh nhìn lạnh lùng như vậy, sắc bén như vậy, không có kinh sợ hoang mang như những cô gái khác Trương Phong thường gặp.
Trương Phong càng thích.
Hắn nhìn Lư Oanh nói: "Ta sẽ bỏ miếng vải trong miệng nàng ra, nàng cùng ta uống một ly, không cần náo loạn được chứ?"
Lư Oanh nhìn chằm chằm hắn một cái, gật đầu.
Trương Phong đi lên trước, ngồi chồm hổm xuống, đưa tay nắm cằm Lư Oanh, theo ánh sáng xuyên qua màn xe tỉ mỉ quan sát Lư Oanh.
Càng xem, nụ cười của hắn càng sáng ngời.
Sau khi lưu luyến sờ tới sờ lui trên cằm của nàng, Trương Phong đột nhiên hỏi: "Ta sờ nàng như vậy, vì sao nàng vẫn không thấy xấu hổ, cũng không tức giận?"
Xấu hổ?
Tối hôm qua, lúc cùng quý nhân ở chung thì nàng đã xấu hổ qua rồi.
Trên thế gian, người thông minh là người có thể khống chế tâm tình của mình.
Nàng không muốn tỏ ra yếu kém, tại sao có thể để mình vô duyên vô cớ xấu hổ?
Trương Phong cũng không cần Lư Oanh trả lời, hắn còn đang đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng quan sát từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.
Nhìn chằm chằm một hồi lâu, Trương Phong than thở: "Ta thực sự chưa từng thấy qua một cô nương như nàng." Trong nháy mắt hắn lại đắc ý nói: "Nhưng lần này ta thắng."
Lư Oanh chớp chớp đôi mắt phân rõ trắng đen nhìn hắn.
Đây đúng là đôi mắt biết nói.
Trương Phong cười hì hì nói: "Đừng chớp, ta hiểu ý của nàng.
Nhưng mà hiện tại ta nghĩ vẫn không nên bỏ miếng vải ra.
Nàng nghĩ xem, người đến người đi nhiều như vậy, nếu nàng muốn hét lên, làm lớn chuyện này thì không có gì, nhưng nói ra, không phải rất mất mặt của ta?"
Nói đến đây, hắn buông cằm Lư Oanh ra, một bên vừa thoải mái nhàn nhã uống rượu, một bên vừa cười nói: "Nói thật, một cô nương lớn lên không cần dựa vào thân thích lại chưa có hôn ước thực sự không nhiều lắm.
Nàng trông đẹp như vậy, lại gả cho nhà nghèo cửa nhỏ cũng dễ sinh chuyện rắc rối.
Không bằng trở thành người của ta."
Lư Oanh liếc hắn một cái.
Sau khi xác định hắn không có ý định bỏ miếng vải ở trong miệng ra, nàng hơi khép mắt lại dưỡng thần.
Dựa vào vách xe, bộ dạng Lư Oanh thật sự là trầm tĩnh tự nhiên, Trương Phong càng nhìn vui vẻ.
Bởi vậy hắn lại thở dài: "Hây da hôm nay ta hơi gấp gáp.
Người giống như nàng, ta nên chờ một vài ngày, đợi khi có thời gian mang theo đồ cưới trịnh trọng đón nàng vào trong phủ.
Theo cách này thực là ủy khuất nàng quá."
Hắn đảo mắt một cái rồi lại nói: "Nhưng mà như ta đã nói, không phải do ta rất bận sao? Chuyện của ta nhiều như vậy, lại lo lắng tiểu tử thúi A Húc kia xuống tay trước nên đành phải để nàng nhẫn nhịn thêm rồi."
Trong lúc Trương Phong "tụng kinh liên tục" một hồi, thì xe bò đi vào trong một ngõ hẻm.
Vòng vo một hồi, chỉ thấy xe bò rung chuyển một cái, sau đó rẽ vào một cái sân.
Nghe được tiếng nói chuyện, Trương Phong nhảy xuống xe bò.
Lư Oanh nghe được hắn gọi một người ra nói: "Đây là ái thϊếp của ta mới nạp, mang đi an bài chỗ ở, nhớ hầu hạ cho tốt."
"Vâng ạ."
Chỉ chốc lát, màn xe lần thứ hai được vén lên.
Một phụ nhân ăn mặc tinh xảo ngẩng đầu nhìn bộ dạng của Lư Oanh, không khỏi kêu lên một tiếng.
Lúc này, có một giọng nam từ bên ngoài truyền đến, "Lệ nương, làm sao vậy?"
"Không có gì ạ" bà trả lời, sau đó bò lên trên xe bò, một bên gỡ vải bố trong miệng Lư Oanh xuống, một bên gỡ sợi dây sau lưng Lư Oanh, miệng thì ôn hòa nói: "Tiểu cô nương không cần sợ hãi.
Nhị thiếu gia nhà ta là một người rất nhã nhặn và trọng tình.
Ngươi chính là người đầu tiên thiếu gia cưỡng chế mang về.
Thiếu gia thường ngày ấy hả, nhìn thấy cô nương xinh đẹp đều xa cách, ta cũng không ngờ có một ngày thiếu gia sẽ cưỡng đoạt như vậy."
Lúc này, Lư Oanh được tự do.
Thấy nàng không giãy dụa, không làm khó, Lệ nương tỏ ra rất cao hứng.
Bà cười nói: "Xem ra tiểu cô nương là một người hiểu biết.
Ngươi nha, thật đúng là rơi xuống chỗ phúc, trong phòng thiếu gia nhà ta còn không có một người nào chân chính được ưa thích, cô nương có thể nói là người đầu tiên."
Lư Oanh lẳng lặng nghiêng mắt nhìn bà, chờ khi bà hoàn toàn gỡ dây trói ra, nàng hơi quơ tay để giảm bớt cảm giác khó chịu sau khi bị trói, lặng yên theo sát Lệ nương xuống xe.
Trương phủ này rất lớn, trên vài con đường nhỏ thỉnh thoảng có tỳ nữ, người hầu lui tới.
Quay đầu nhìn lại, cửa hông cách nơi này hơi xa.
Chỉ là nhìn sang một cái, Lư Oanh liền thu hồi tầm mắt.
Nàng không nghĩ đến chuyện chạy trốn tới cửa hông, chuyện đó thật phí sức lực lại không có ý nghĩa gì.
Thậm chí, nàng cùng không muốn cùng những người hầu này nói nhảm.
Dù cho đã vào Trương phủ, nàng vẫn là một cô nương chưa xuất giá, nếu muốn đi, tất nhiên sẽ tự mình rời đi, không thể để lại hậu hoạ.
Lệ nương nhìn Lư Oanh yên lặng đi theo sau lưng mình, lại không có một động tác nào dư thừa, đầu tiên là cảm thấy ngạc nhiên, đảo mắt thầm nghĩ: Tiểu cô nương này chắc chắn là đã biết gia tộc Trương thị cùng với thân phận của Nhị thiếu gia nhà ta nên cảm thấy hài lòng.
Nghĩ như vậy, bà khẽ gật đầu ra hiệu cho hai nô tỳ theo sát Lư Oanh lui về phía sau một chút, không cần phải canh chừng rõ ràng như vậy.
Sau đó, bà mang theo Lư Oanh đi đến một cái sân.
Vừa đi, Lệ nương vừa nói: "Bính viện là nơi ở của Nhị thiếu gia nhà ta, bởi vì chưa thành thân rước chủ mẫu vào cửa, cho nên sau khi tiểu nương đi vào, không cần tới chỗ chủ mẫu hành lễ."
Nói đến đây, nàng quay đầu lại hỏi nói: "À cô nương đây tên họ là gì?"
Lư Oanh liếc bà một cái, mở miệng nhàn nhạt nói: "Lư."
"Thì ra là Lư cô nương."
Lệ nương mang theo Lư Oanh đi vào Bính viện, vừa nói vừa đi tới một sương phòng.
Sau đó, bà nhìn về phía hai người tỳ nữ nói: "Đi chuẩn bị nước nóng đến, các ngươi hầu hạ Lư thị tắm rửa cho tốt."
"Dạ."
Hai tỳ nữ lui ra.
Lệ nương dẫn Lư Oanh đi vào trong phòng, bà mỉm cười nói: "Mấy ngày nay trong phủ ta có vài khách nhân, Nhị thiếu gia có hơi bận.
Nhưng cô nương không cần lo lắng, tối hôm nay thiếu gia sẽ trở về gặp ngươi." Nói đến đây, Lệ nương không ngừng cười nhìn Lư Oanh.
Lư Oanh không chút xấu hổ, chẳng những thế, nàng còn không có bất kỳ vẻ mặt dư thừa nào.
Lệ nương ngẩn ra, sau đó đánh giá nàng một hồi, âm thầm nghĩ: Nói không chừng thiếu gia thích chính là tính tình này của nàng.
Chỉ chốc lát, hai tỳ nữ đã đem nước nóng tới.
Nhìn các nàng vội vã đi ra đi vào đem nước đổ vào trong thùng gỗ, vừa rải cánh hoa vừa chuẩn bị xiêm y, đôi mắt Lư Oanh hơi rũ xuống.
Mà Lệ nương thì đứng ở một bên cười nói: "Các ngươi hầu hạ Lư cô nương cho thật tốt, lát nữa ta sẽ trở lại."
"Vâng." Sau khi hai tỳ nữ đáp lại, Lệ nương lắc mông rời đi, Lư Oanh bước chân vào phòng tắm, tự mình cởi xiêm y xuống ღ Chương 106: Bắt cóc ღ
← Ch. 105 | Ch. 107 → |