65: Lão Phu Nhân Nổi Giận
← Ch.064 | Ch.066 → |
Bởi vì giận dữ cực độ, Bình lão phu nhân thở hổn hển, gương mặt tím tái phình to đến vặn vẹo.
Đây vốn là thiên đại phúc phận, là một bước lên trời, là một bước gà chó có thể lên trời đó! Nhưng con tiện nhân kia, đồ đê tiện nên gϊếŧ ngàn đao kia một chút cũng không biết quý trọng!
Đồ đê tiện này, đồ đê tiện! Bình lão phu nhân cắn chặt hàm răng, một hồi lâu, cổ họng khẽ rung, bà ta nghiến răng nghiến lợi quát lên: "Đồ đê tiện kia đâu? Lập tức đem nó kéo về đây!", Bình lão phu nhân sắc mặt dữ tợn ác độc, "Nếu nó có phúc không biết hưởng còn giữ mạng nó làm gì nữa? Kéo về, đánh chết cho xong việc!"
Chỉ một câu nói đã định sống chết của Lư Oanh.
Nói xong, Bình lão phu nhân chưa hết hận, lạnh giọng quát lên: "Còn có đứa Lư Vân ngu ngốc kia cũng vậy, kéo hết về, đánh chết toàn bộ cho xong việc!"
"Nhưng mà lão phu nhân...", quản gia vẻ mặt khó xử, hắn thấp giọng nói: "Lúc ấy, Phùng phu nhân đã từng hỏi có cần dạy dỗ Lư thị không, quý nhân kia chỉ trả lời một chữ 'cút'!"
Quý nhân chỉ trả lời một chữ 'cút' là có ý gì?
Bình lão phu nhân tim đập mạnh và loạn nhịp, quản sự lại nói: "Mới vừa rồi tiểu nhân đem chuyện này bẩm báo lão gia, ngài ấy nói, tiện nhân kia đắc tội với quý nhân kia, xử trí như thế nào, tùy quý nhân quyết định... ! Lão gia cho là, chữ 'cút' kia quý nhân còn không có nghĩ kỹ, có lẽ lòng còn chưa dứt.
Lão phu nhân nghe tiểu nhân nói, hay là Bình thị chúng ta yên lặng theo dõi sẽ biết được Lư thị kia số phận như thế nào, chúng ta không cần làm việc dư thừa."
Nghe đến đó, Bình lão phu nhân rơi vào trầm tư.
Qua một hồi lâu, bà ta gật đầu, ghét bỏ nói: "Vậy thì tạm thời bỏ qua cho nó" nói như thế nhưng trong ngực Bình lão phu nhân lại vẫn cảm thấy ấm ức không cách nào tiêu tan.
Nghĩ tới Bình thị bọn họ ở trên đất Hán Dương này đã bao nhiêu năm? Kể từ sau khi đương kim bệ hạ thống nhất thiên hạ bọn họ đã đến Hán Dương, nhưng ở Hán Dương nói dễ hơn làm.
Gia tộc Bình thị, hàng năm đều đưa các sĩ tử đề cử Hiếu Liêm nhưng mới chỉ lên đến Thành Đô đã bị đánh rớt.
Ngay cả Lạc Dương còn chưa đến được thì nói gì đến việc kinh động bệ hạ?
Nỗi uất ức này bọn họ nhịn đã nhiều năm.
Bà ta đã vô số lần trong đầu mơ tưởng một ngày kia Bình thị một bước lên trời, nhất định phải tìm những người đã đánh rớt các sĩ tử Bình thị đem chửi một trận! Hừ.
Bình thị có thể ở Hán Dương trở thành bá chủ một phương, tức là cũng có thể ở Thành Đô trở thành bá chủ một phương!
Lần này quý nhân kia tới Hán Dương, muốn yêu cầu gia tộc phú hộ nào đứng đầu Hán Dương, điều này có lợi nhất cho Bình thị bọn họ.
Nhưng bọn họ phái ra nhiều cô nương nhà quyền quý nơi này, tìm cách kín đáo cùng quý nhân kia vô tình gặp gỡ, mà quý nhân kia có để ý đến người nào đâu? Có lẽ đúng như cô nương kia đã nói, diện mạo của quý nhân còn hơn cả tiên nhân, đất Hán Dương này không ai sánh bằng, lẽ nào hắn lại phải để ý đến những nữ nhân thua kém mình?
Khi bọn họ gần như thất vọng, tưởng đã là vô vọng thì nghe được tin tức vị quý nhân kia có lẽ có hảo cảm với Lư Oanh.
Vì tin tức này, họ phải mất bao công sức để dò la, vung ra không biết bao nhiêu là tiền tài.
Thật vất vả mới xác nhận được rằng quý nhân kia quả thật đối với Lư Oanh có hảo cảm, nhưng bọn họ còn chưa kịp hành động, con tiện tỳ kia bỗng chốc đã gây ra chuyện như vậy!
Suy nghĩ tới đây, Bình lão phu nhân hận không thể lập tức lôi Lư Oanh đến giận dữ dạy dỗ cho thông suốt, để cho nó ngớ ngẩn kia biết cái gì nên làm, cái gì không thể làm!
Nhưng mà, hiện tại không thể giận, vẫn còn có thể xoay chuyển, bây giờ không thể giận...
*****
Cuối cùng mọi chuyện cũng như nàng dự tính.
Vừa ra khỏi di viên, Lư Oanh liền thở phào nhẹ nhõm.
Có điều ở thời điểm buông lỏng một hơi thở phào kia, nàng không khỏi có chút lung lay: Trải qua một trận biến động như vậy, những gì nàng đã làm trước đây để tạo thế lực cho đệ đệ đã uổng phí.
Nhưng dù sao đệ đệ vẫn còn nhỏ, chuyện cấp bách vẫn phải giải quyết trước.
Một ngày nào đó, nàng sẽ tìm ra biện pháp để đưa thẳng đệ đệ lên mây xanh.
Về đến nhà, con hẻm nhỏ vẫn yên tĩnh, hai bên tường rào thỉnh thoảng truyền đến một trận cười vui vẻ.
Nghe tiếng cười vui ấy.
Lư Oanh không khỏi nghĩ đến lúc cha mẹ còn sống.
Khi đó, phụ thân đối với tỷ đệ nàng yêu cầu rất nghiêm, đặc biệt là phương diện lễ nghi, hơi lười biếng cũng sẽ bị một trận quát lớn.
Chỉ tiếc phụ thân chết sớm, nếu như người sống lâu hơn một chút, cử chỉ lễ nghi của mình sẽ tốt hơn.
Suy nghĩ tới đây, Lư Oanh lắc đầu, phụ mẫu mất sớm, tổn thất đâu chỉ có những thứ này? Từ bọn họ rời đi, nàng cùng đệ đệ không còn liên quan tới Bình thị, nước sông không phạm nước giếng, nhưng như thế không phải là kẻ nào nghĩ muốn giẫm đạp nàng là có thể tùy tiện giẫm lên như Bình thị lão phu nhân kia.
Trên thế gian này không phải mọi chuyện đều như người ta nghĩ, ngươi có thể toan tính người khác, nhưng trong lúc đó phải đề phòng người khác toan tính ngươi, vậy mới là giỏi.
Một con sói thân cô thế cô, nhưng chỉ cần tìm đúng thời cơ cắn đúng vị trí, nói không chừng chỉ một nhát có thể cắn chết một con vật lớn!
Ít nhất, trải qua một lần như vậy, không phải là nàng đã có được thời gian hòa hoãn hay sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lư Oanh mím môi, khẽ cụp mắt, che giấu sự lãnh đạm.
Trở về phòng thay trang phục, Lư Oanh tạm thấy an bình thanh tịnh.
Nàng nằm ngửa dưới bóng cây trong sân, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn thẻ tre, một lần lại một lần hiểu thêm được hàm nghĩa trong đó, thỉnh thoảng ngẩn người.
Ngửa đầu lên nhìn, bóng cây đa che hết toàn bộ ngôi nhà nhỏ của chị em nàng.
Trên bóng cây có nhiều lá mới, màu xanh đậm nhạt xen kẽ nhau, phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ, mượt mà đầy sức sống.
Lúc này, từ vách tường Âm gia bên cạnh vang lên một trận cười, mang theo rất nhiều tiếng của nam tử, dường như đang có một buổi tụ hội bình thường.
Cái loại náo nhiệt này, Lư Oanh chưa từng biết.
Nàng nghiêng đầu, lông mày nhíu lại thầm nghĩ: Âm Triệt là người lai lịch bất phàm, bản thân học thức hơn người, nếu A Vân đệ được gần hắn có thể sẽ có thêm một chút cơ hội.
Chớp mắt nàng lại lắc đầu: Sĩ tử gặp nhau đều có mục đích.
A Vân nhỏ hơn Âm Triệt mấy tuổi, không thể đặt ngang nhau, Âm Triệt không chỉ có diện mạo tốt mà còn có cả một Âm thị đứng sau, nên cách xa một chút tốt hơn.
Lư Oanh đang suy nghĩ lung tung, bên kia tường vang lên tiếng động lớn, rồi một tiếng nói cất lên nghe rõ ràng: "A Triệt, chỗ vừa đi qua chính là nơi Lư tiểu đệ ở? Không bằng chờ hắn tan học, gọi hắn đến đây?" chính là tiếng của thiếu niên họ Vương.
Một thiếu niên khác cũng nói: "Đúng vậy! Rất nhiều ngày không có nhìn thấy Lư tiểu đệ, ta rất nhớ hắn."
"Lư tiểu đệ phong tư hơn người.
Thực là làm cho người ta ngưỡng mộ."
Giữa những lời bán tán đó, Lư Oanh nghe được thanh âm mát lạnh của Âm Triệt truyền đến: "Đệ ấy gần đây không có ở đây, nghe nói là theo tiên sinh du học rồi."
Âm Triệt vừa nói xong, hai thiếu niên kia cùng kêu lên tiếc rẻ, chớp mắt đã biến thành đùa giỡn.
Khoảng một canh giờ sau, Âm gia trở nên yên tĩnh.
Dưới tàng cây Lư Oanh đang đọc sách, bỗng nghe một tiếng gọi đè thấp truyền đến, "A Oanh, A Oanh..."
Lư Oanh ngẩng đầu.
Âm Triệt đang ngồi trên bờ tường, dựa lưng vào thân cây lớn, thân cây rất to có thể khiến cho người Âm gia không phát hiện ra hắn.
Trong giây phút này là hình ảnh thiếu niên ngồi ở đầu tường, trên đỉnh đầu cây xoan xòe tán rộng, từng chuỗi nụ hoa màu hồng màu trắng theo gió rơi trên vai hắn.
Gió xuân nhẹ nhàng, hoa rơi như tuyết, nhuộm thêm màu cho cẩm y của thiếu niên, khiến cho thiếu niên tuấn mỹ cao lớn càng trở nên đẹp hơn, lại thêm phần xa xôi.
Lư Oanh đi tới dưới tường ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh yên lặng nhìn hắn, chờ hắn nói chuyện.
Nhìn thấy ánh mắt nàng như vậy, trong phút chốc mắt Âm Triệt hiện lên vẻ vui mừng không nói ra lời, nhưng chỉ trong chốc lát đã chuyển thành mất mát cùng mơ hồ bi thương.
Hai người ngây ngốc nhìn nhau một hồi, Lư Oanh nhẹ giọng nói: "Phụ mẫu của huynh đã biết rồi phải không?"
Âm Triệt ngẩn ra, muốn nói rồi lại thôi, khàn giọng hỏi: "Làm sao nàng biết?"
Nàng dĩ nhiên biết, hắn dùng ánh mắt mất mát bi thương như vậy nhìn nàng, không phải vì phụ mẫu hắn không đồng ý hôn sự bọn họ thì còn có thể là cái gì?
Mặc dù là nằm trong dự liệu, nhưng Lư Oanh ít nhiều gì vẫn có chút mất mát.
Nàng nghĩ, Âm Triệt thật xứng đáng, đáng tiếc, không tới phiên nàng.
Âm Triệt sau khi bật thốt lên câu hỏi, thấy Lư Oanh không đáp, chỉ có hàng lông mi thật dài chớp chớp, con ngươi đen nhánh đang nhìn mình.
Ánh mắt đó giống như tính cách của nàng, trong trẻo lạnh lùng nhưng kiên định...
Đột nhiên, Âm Triệt cảm thấy lồ ng ngực khó chịu, khó nói nên lời, phảng phất có cái gì đè nén, làm cho hắn hô hấp cũng khó khăn.
Hắn vuốt vuốt ngực, mím môi, khàn giọng nói: "A Oanh, ta sẽ tiếp tục tìm cách.
Nàng, nàng đừng..." nàng đừng buông tay!
Lư Oanh nhắm mắt.
Hàng lông mi thật dài của nàng tạo ra một hình cung mờ, nhìn thiếu nữ thanh lệ giây phút này thật cô đơn, không nói ra lời, Âm Triệt phát hiện hai mắt của mình có chút chua xót.
Hắn nghiêng đầu, một lúc sau quay lại, thanh âm khàn khàn nói: "A Oanh, chuyện ở Di viên kia ta cũng được nghe."
Hắn mím đôi môi thành một đường, kiên định mà nghiêm túc nói với Lư Oanh: "Ta nhất định sẽ tăng tốc!", dừng một chút, hắn cắn chặt hàm răng nói: "Nàng đừng sợ người đó, ta sẽ giúp nàng!"
"Ta không sợ hắn." Lư Oanh lắc đầu, nàng ngẩng đầu nhìn thiếu niên ngồi giữa cơn mưa hoa, thấy mấy nụ hoa nhỏ trên đầu mũi hắn, nàng giơ tay lên muốn giúp hắn phủi đi.
Nhưng dĩ nhiên, nàng không thể làm được điều đó.
Đứng khoanh tay, người thẳng tắp Lư Oanh quay đầu, chậm rãi nói: "Có một số việc không thể cưỡng cầu!"
Nàng là muốn cự tuyệt sao? Nàng đang cự tuyệt sao?
Một cảm giác đau đớn khó có thể hình dung tràn vào trong ngực thiếu niên, ngón tay nắm lấy nhánh cây, vì dùng sức quá mạnh nên trắng bệch.
Con mắt đen nháy của hắn ửng hồng, hắn yên lặng nhìn Lư Oanh, nghiêm túc nói: "A Oanh, nàng hãy nghe ta nói, tổ phụ của ta từ trước đến giờ cưng chiều ta nhất, ông sẽ đáp ứng yêu cầu của ta, ta nhất định có biện pháp để cho ông đáp ứng!"
Giọng nói hắn có chút gấp gáp.
Lư Oanh muốn nói với hắn rằng chỉ vô ích thôi, nhưng nhìn thiếu niên vành mắt đỏ lên kia, nàng không nói nên lời.
Một hồi lâu, nàng gật đầu, cúi đầu nói: "Ta không định ở lại Hán Dương nên sẽ không định hôn ước ở đây."
Ý nàng muốn nói là sắp tới nàng sẽ không đính ước với ai.
Nói xong, Lư Oanh đứng thẳng lưng xoay người lại.
Nhìn thân ảnh mềm mại nhưng luôn lạnh lùng của nàng, Âm Triệt không cách nào dời mắt đi được..
← Ch. 064 | Ch. 066 → |