Hoàng thất phân tranh (18)
← Ch.0639 | Ch.0641 → |
Editor: Tiểu Lục
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
"Được, lần sau chờ ngươi cùng đi!" Hoàng Bắc Nguyệt cười vỗ bờ vai của hắn, hiện tại Lạc Lạc đã cao hơn nàng, làm động tác vỗ vai này cũng có chút không được tự nhiên.
Nhưng Lạc Lạc không cảm thấy gì, vẫn cười vô cùng vui vẻ: "Sư phụ không gặp ta nhiều năm như vậy, chắc không biết rằng ta tiến bộ rất nhiều rồi, hôm nào chúng ta luận bàn một chút được không?"
Hoàng Bắc Nguyệt vừa nghe, lông mày nhướn lên, hăng hái nói: "Ngươi muốn luận bàn với ta? Tốt, ta cũng muốn nhìn một chút xem những thứ năm đó ta dạy ngươi học có tốt không!"
"Sư phụ đừng xem thường ta như vậy, hiện giờ ở đế đô danh tiếng của ta không dưới thái tử Chiến Dã đâu!" Lạc Lạc tràn đầy tự tin vỗ ngực nói.
"Chậc chậc, quả là không tồi!" Hoàng Bắc Nguyệt vui mừng cười rộ lên, nhận Lạc Lạc làm đồ đệ, nói thật, nàng cũng không dạy qua cái gì, nhưng nhiều năm như vậy, hắn vẫn là coi nàng là sư phụ, ngược lại khiến nàng cảm thấy có chút áy náy.
Nàng là người nếu đã đáp ứng với người khác điều gì thì tuyệt không nuốt lời, hoặc là đáp ứng, hoặc là dứt khoát từ chối! Nếu không nhất định phải làm đến cùng.
Tựa như đối Mặc Liên, biết rõ không có khả năng, cho nên nàng cũng không dám dễ dàng ưng thuận lời của hắn, hắn là người rất nghiêm túc, một khi nàng đáp ứng rồi, như vậy cũng thật không xong.
Hai sư đồ nói mấy câu xong, Hoàng Bắc Nguyệt xoay người nhìn xem Mặc Liên, thấy hắn mặt không chút thay đổi, nghĩ chắc là hắn ăn no rồi, chính mình chỉ là nhất thời hảo tâm không đành lòng nhìn hắn chịu đói mà thôi.
"Mặc Liên các hạ, chúng ta đi trước, cáo từ." Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thiếu niên sắc mặt tái nhợt, không nói được một lời, lúc hắm trầm mặc lạnh như băng, tất cả mọi người sẽ cảm thấy hắn giống như Tử Thần lãnh huyết vô tình.
Nghe thấy nàng nói phải đi, Mặc Liên mới ngẩng đầu lên, tròng mắt vô thần vòng một vòng, muốn nói gì đó, nhưng lại nghĩ tới điều gì nên ngậm miệng, dứt không lên tiếng.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn một cái, rồi mang theo Lạc Lạc rời đi.
Ánh mặt trời sáng lạn từ nhánh khe hở lá cây chiếu xuống, loang lổ một chút, như là vô số ánh sáng ngọc bảo thạch lạc dưới tàng cây trên người thiếu niên, trên nhánh cây, chú chim nhỏ vừa được băng bó vết thương lộ cái đầu từ trong tổ ra, đối với hắn líu ríu gọi không ngừng.
Mặc Liên giơ tay lên, đầu ngón hiện ra một đạo ánh sáng vô sắc, tổ chim trên nhánh cây lập tức bị chia thành hai nửa, từ trên cây rơi xuống, chim nhỏ trong tổ cùng chung số phận với cái tổ, chết thảm.
Huyễn linh thú đứng ở nơi cách đó không xa nhìn thấy, bất đắc dĩ lắc đầu, loại bộ dáng thô bạo này, quả thật như thánh quân nói: Mặc Liên không phải con người, mà là một mãnh thú, khi hắn tức giận lúc, có thể dễ dàng hủy diệt hết thảy!
Bởi vì hắn không có cảm tình.
"Sư phụ, sao ngươi có thể trở thành bằng hữu với Mặc Liên?" Sau khi đi ra ngoài thật xa, Lạc Lạc mới mở miệng hỏi, đối với người của Quang Diệu Điện, hắn luôn luôn không thích.
"Cái này nói rất dài dòng, mặc dù Mặc Liên lạnh lùng tàn khốc nhưng bên trong lại rất thuần khiết." Hoàng Bắc Nguyệt đo mặt nạ quỷ lên, nói đến Mặc Liên, bên khóe miệng vẫn có một tia ý cười thản nhiên.
"Thuần khiết?" Lạc Lạc không hiểu, kẻ dính đầy máu tanh, tâm hồn làm sao còn có cái gọi là thuần khiết?
Nhưng hắn cũng không muốn hỏi nhiều, sư phụ nhìn người luôn luôn rất chuẩn, nàng đánh giá Mặc Liên như vậy, khẳng định cũng có đạo lý của nàng.
"Sư phụ có đáp ứng yêu cầu của Quyền vương không?" Lạc Lạc hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt ý vị thâm trường cười rộ lên, ánh mắt sau mặt nạ lộ ra chút tinh quang, "Đáp ứng rồi."
← Ch. 0639 | Ch. 0641 → |