Trừng phạt chi hỏa (4)
← Ch.0153 | Ch.0155 → |
hông biết còn phải đi bao xa nữa?
Nàng lẳng lặng nhìn bóng lưng Chiến Dã đi ở phía trước. Y phục màu đen giống như muốn hòa vào bóng tối vô biên, chỉ có một chút ánh sáng của tử hỏa mơ hồ chiếu rọi, làm cho người khác có cảm giác không chân thật.
Nàng nhớ tới những lời mà Thừa tướng cùng An quốc công trao đổi ở phủ Thừa tướng, bọn họ đều muốn kéo hắn ra khỏi ngôi vị Thái tử a.
Một thiếu niên mười sáu tuổi, nếu tại thời đại kia của nàng thì hẳn là đang hưởng thụ cuộc sống không buồn không lo trong trường học, còn hắn thì phải đối mặt những âm mưu đấu đá, luôn phải chịu cảnh ngươi lừa ta gạt.
Hoàng Bắc Nguyệt than khẽ một tiếng. Nàng bỗng nhiên muốn nói cho hắn biết, thực ra ngày đó nàng đi chung với Tiết Triệt bất quá chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, nhưng không chờ nàng mở miệng, bước chân của Chiến Dã liền bỗng nhiên dừng lại.
Nàng tưởng xảy ra chuyện gì nên lập tức toàn thân căng cứng, nhưng khi vừa ngưng thần nhìn lại Chiến Dã đã lui về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn mảnh hắc ám vô tận.
Nàng cũng vội nhìn kĩ lại, một bức tường đen nhánh theo ánh lửa hiện ra trước mắt.
Hết đường?
Hoàn toàn không có khả năng a!
" Đây chắc hẳn là một cánh cửa đá." Bằng vào kinh nghiệm nhiều năm làm sát thủ cùng đạo bảo (trộm bảo vật), Hoàng Bắc Nguyệt sớm đã quen thuộc các loại cơ quan bí quyết nên chỉ thoáng liếc mắt liền nhìn ra.
Nàng nói xong cũng bước lên một bước, bàn tay vươn ra từ dưới đấu bồng đen, sờ sờ trên tường đá mấy lần, cuối cùng cũng tìm được một chỗ lõm xuống. Nàng đưa tay vào tìm kiếm thì thấy một cái thiết hoàn (vòng sắt) nặng nề.
Nàng hít sâu một hơi, dùng sức kéo thiết hoàn ra ngoài.
Két....
Một trận thanh ãm nặng nề vang lên, cửa đá nặng nề liền chậm rãi mở ra.
Chiến Dã có chút kinh ngạc nhìn nàng, âm thầm lấy làm lạ. Mấy thứ như cơ quan này hắn cũng biết một chút, bất quá cũng không có thành thạo như nàng, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vị trí của cơ quan.
Hí Thiên này nếu theo phe mình là tốt rồi, thật đáng tiếc...
Theo vách tường mở ra, một cỗ sóng nhiệt nóng rực phả vào mặt hai người. Bên trong chậm rãi lộ ra một mảnh lửa đỏ rực.
Hoàng Bắc Nguyệt trợn mắt há mồm nhìn ánh lửa chập chờn trên vách tường.
Nơi này quả thực là một cái luyện ngục hỏa hải a!
Nàng vội kéo áo khoác, cố gắng ngăn chặn cỗ song nhiệt kia. Nàng nhìn về phía Chiến Dã, phát hiện hắn cũng không tốt hơn mình bao nhiêu.
Chỉ mới đứng ngoài cửa đã bị hành hạ như vậy, đi vào sâu hơn thì sao đây?
" Băng." Hoàng Bắc Nguyệt hô nhỏ một tiếng. Đáng sợ thì thế nào, có đáng sợ hơn nữa thì nàng cũng sẽ xông vào, nếu như bây giờ bỏ đi chẳng phải uổng phí lắm ư?
Nàng thích khiêu chiến, càng nguy hiểm thì nàng càng hung phấn!
Thân thể to lớn của Băng Linh Huyễn Điểu từ phía trên bay xuống, nó và cái cửa đá đều khổng lồ như nhau.
Cực hàn chi khí tản ra bốn phía, cỗ song nhiệt cũng giảm bớt một phần.
Hoàng Bắc Nguyệt nhảy lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, xoay người nói với Chiến Dã:" Lên đây đi."
Đã hợp tác với nhau thì trợ giúp lẫn nhau một chút cũng là lẽ thường tình, huống hồ lúc trước hắn cũng giúp nàng không ít lần.
Chiến Dã ngẩn ra, cũng không do dự lập tức nhảy lên. Cực hàn chi khí mãnh liệt trên lưng của Băng Linh Huyễn Điểu thoáng cái đã làm tay hắn đông cứng.
" Cẩn thận một chút." Hoàng Bắc Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở.
Chiến Dã gật đầu, Băng Linh Huyễn Điểu liền mở rộng bang dực, từ cửa đá khổng lồ phi đi vào bên trong.
Biển lửa vô biên, đập vào mắt đều là lửa cháy hừng hực, không gian trong cửa đá rộng đến mức khó tin.
← Ch. 0153 | Ch. 0155 → |