Thiêu thân lao đầu vào lửa 5
← Ch.0995 | Ch.0997 → |
Đây là Bùa Phong ấn thú?
Hoàng Bắc Nguyệt không thể chờ đợi đi vào, ý thức lập tức bắt được liên lạc cùng Bùa Phong ấn thú, có thể hoàn hoàn xem xét hết thảy tình huống trong Bùa Phong ấn thú!
Đúng là Chim Thần Kim Loan!
Nàng không thể tin được nguyên khí chính mình cảm nhận được, không liên quan tới đôi mắt không nhìn thấy gì, nàng chỉ cần lấy ý thức xem xét cũng có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trong Bùa Phong ấn thú!
Con vật lẳng lặng nằm trong phong ấn không phải là Chim Thần Kim Loan nàng khổ sở muốn phong ấn sao?
Gió Lốc vào Bùa Phong ấn thú của nàng, chịu nguyên khí tẩm bổ vài ngày, đã tiêu trừ địch ý với nàng, nhưng bản tính kiêu ngạo vẫn không thay đổi, hơn nữa suy yếu quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Hoàng Bắc Nguyệt cao hứng, không so đo Gió Lốc lạnh lùng, chỉ rời khỏi ý thức, ở trong ống tay áo mò lấy một viên hạt châu màu vàng.
Đây là Bùa Phong Ấn Chim Thần Kim Loan.
Ngăn cách nàng cùng Yểm, nhưng lại đem Chim Thần Kim Loan cho nàng, Quân Ly vĩnh viễn khổng thể đoán được dụng ý.
Mấy ngày liền lo lắng, hôm nay cuối cùng có một chút an ủi nho nhỏ, trong lòng nàng khổ sở, nhưng khóe miệng lại giương lên.
"kẽo kẹt" cửa phòng bị đẩy ra, là Nến Đỏ vừa từ hôn mê tỉnh lại, không thể chờ đợi đến xem nàng.
"Chủ nhân!" Nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt vô sự, Nến Đỏ bịt miệng khóc lên, "Ta thật vô dụng, nếu có thể ngăn chặn Thánh quân thì tốt rồi."
"Không cần tự trách, chúng ta vẫn có cơ hội." Hoàng Bắc Nguyệt trong tay nắm chặt Bùa Phong ấn thú Chim Thần Kim Loan, trong lòng quyết định một chủ ý.
Nến Đỏ ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nói: "Nhưng Mạnh Kỳ Thiên nói, Thánh quân mang Mặc Liên đi, có thể sẽ mở ra bốn thanh vô cực thiên khóa, đến lúc đó, mọi cố gắng cũng uổng phí."
Nghĩ đến Mặc Liên liền nghĩ đến hai mắt của mình, Hoàng Bắc Nguyệt chua xót nói: "Mặc Liên bị Thánh quân khống chế quả thật rất khó giải quyết, chúng ta đi Thành Tu La trước."
"Chủ nhân đã phong ấn Chim Thần Kim Loan sao?" Nến Đỏ mở mắt, lộ ra một chút hy vọng.
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nói: "Thân thể của ngươi thế nào?"
"Không sao!" Biết có hy vọng, Nến Đỏ lập tức tinh thần gấp trăm lần, cho dù có thương thì thế nào? Nàng căn bản không cần!
Hoàng Bắc Nguyệt cười cười, để cho nàng ngồi xuống, giúp nàng đả thông một chút nguyên khí trong cơ thể.
Nến Đỏ ở bên người nàng, chuyển khuôn mặt đỏ rực tươi cười nói: "Chủ nhân, có thể đi theo ngươi thật tốt, thật giống a cha cùng Quân Ly năm đó."
Hoàng Bắc Nguyệt tay dừng lại, đột nhiên nói: "Nếu ta chết đi, có phải ngươi cũng sẽ như hóa hồn như Quân Ly, sau đó mất đi bản thân."
"Sẽ không!" Nến Đỏ vội vàng lắc đầu, "Chủ nhân sẽ không chết! Ta nhất định sẽ bảo vệ tốt chủ nhân!"
Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ mím môi cười: "Ta cũng không nỡ chết, chết qua một lần quá đáng sợ."
Nến Đỏ tưởng nàng nói chết qua một lần là suýt chết sau trận đánh với Thánh quân, liền cười nói: "Chủ nhân đại nạn không chết, tất có phúc cuối đời!".
"Chỉ hy vọng như thế đi." Hoàng Bắc Nguyệt vuốt bím tóc nhỏ trên đầu Nến Đỏ, trong lòng vắng vẻ, là vì Yểm đột nhiên biến mất sao?
Gọi Băng Linh Huyễn Điểu trở về, Hoàng Bắc Nguyệt mang Nến Đỏ cùng Tiểu Đăng Lung cùng nhau đi Thành Tu La.
Tiểu Đăng Lung là kết giới sư, từ lần cứu nàng khỏi Điện Quang Diệu vẫn một mực dưỡng thương, hiện tại thương đã lành, vừa lúc có thể hỗ trợ, lập tức chủ động xin đi theo giết giặc.
Kết giới sư rất hiếm, lực công kích không mạnh, nhưng phòng ngự tuyệt đối là số một số hai, nàng cùng Nến Đỏ đều có thương tích, mang Tiểu Đăng Lung sẽ tiện lợi hơn nhiều.
Lúc này đi Thành Tu La không còn là lén lút ẩn vào, Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp đến sơn cốc bên ngoài để người ta đi vào thông báo.
Mọi người ở Thành Tu La đều biết khuôn mặt của nàng, năm đó Âm Hậu hạ lệnh giết nàng, mỗi người đều phải vững vàng nhớ kỹ bức họa!
Bởi vậy nhìn thấy nàng, thủ vệ lập tức đi vào thông báo, khách quý tới, không ai muốn chậm trễ?
Không bao lâu chỉ thấy Lệ Tà tự mình mang mười hai Ma thần của Thành Tu La ra. Mười hai người ai cũng quái dị, bản lĩnh khác nhau, cầm đầu là Vị Ương thù mới hận cũ với nàng, vừa thấy ánh mắt của nàng liền đỏ.
"Hoàng Bắc Nguyệt! Ngươi còn dám tới đây, muốn chết sao?" Vị Ương hét lớn!
"Ta tại sao không dám tới?" Hoàng Bắc Nguyệt miễn cưỡng trả lời, mây bay gió thoảng, không quan tâm hơn thua, một thân trường bào màu đen trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý.
Vị Ương ác độc cười lạnh: "Bệ hạ đang lo không tìm được ngươi đây, tự ngươi dẫn xác đến!"
Con ngươi Hoàng Bắc Nguyệt có chút trầm xuống, chuyển hướng Lệ Tà, nói: "Ta muốn gặp hắn!"
"Ta khuyên ngươi nên rời đi, ta và ngươi không tính có cừu oán, không muốn nhìn thấy ngươi chết bi thảm." Lệ Tà ảm đạm cười, tóc bạc như tuyết, trên mặt đồ đằng hết sức quỷ dị, nhìn ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt, rõ ràng tràn ngập sát ý lạnh như băng.
"Ta nghĩ ta không cần ngươi thương xót." Hoàng Bắc Nguyệt bước về phía trước, không sợ hãi chút nào, đứng ở trước mặt Lệ Tà, "Thế nào, không dám để ta đi vào, ngươi sợ cái gì?"
Lệ Tà cười khẽ: "Ghét nhất người nói chuyện trắng ra như ngươi."
Hoàng Bắc Nguyệt cũng cười: "Ta sẽ không nghĩ để ngươi thích."
"Lệ Tà đại nhân! Không thể để cô ta thấy bệ hạ! Bệ hạ thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, nếu để cô ta quấy rầy, chẳng phải chuyện xấu?" Vị Ương lo lắng nói, bà căn bản không đoán ra được ý nghĩ của Lệ Tà, Ma thú Vương tộc khác bọn họ.
Nhìn bộ dáng Lệ Tà, tựa hồ thật sự muốn để Hoàng Bắc Nguyệt đi vào!
Lệ Tà lại nghiền ngẫm nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, vươn tay, có chút ác ý huơ trước mặt nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt lãnh khốc một phát bắt được tay hắn, lạnh lùng nói: "Các hạ cho rằng ta không nhìn thấy là thành người mù sao?"
Lệ Tà ngẩn ra, không ngờ ánh mắt nàng không có cực nhỏ thần thái, nhưng vẫn chuẩn xác cản động tác của hắn.
Quả thật rất lợi hại.
Lệ Tà cười cười, buông tay ra nói: "Tiến vào đừng hối hận."
"Lệ Tà đại nhân" Vị Ương còn muốn nói điều gì, bị Lệ Tà đưa tay ngăn cản, ra lệnh cho mười hai Ma thần tránh đường, để Hoàng Bắc Nguyệt đi tới trước.
Trên mặt hắn nghiền ngẫm, đáng tiếc Hoàng Bắc Nguyệt không nhìn thấy.
Mang theo Nến Đỏ cùng Tiểu Đăng Lung đi phía trước vài bước, Lệ Tà đang muốn đưa tay để người ta đóng cửa, đột nhiên phía sau một trận gió thổi tới, giọng nói lo lắng của Mạnh Kỳ Thiên vang lên: "Không nên vào!"
Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt một chút, sao Mạnh Kỳ Thiên lại đến?
Nàng coi như có hảo cảm với người này, mặc dù thông minh giả dối, nhưng lúc cùng nàng hợp tác coi như thành tâm thành ý, cho nên nghe giọng nói của hắn, nàng dừng chân một chút, quay người lại.
Lệ Tà nhíu mày lại, nói: "Không đi vào sao?"
Tựa hồ rất muốn để nàng đi vào.
Cảm giác này bất thường, Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, vẫy vẫy tay Nến Đỏ, để Nến Đỏ cùng Tiểu Đăng Lung lui ra ngoài.
Mạnh Kỳ Thiên khống chế Độc Giác Thú xuống, chỉ chốc lát đi tới bên người Hoàng Bắc Nguyệt, thấp giọng nói: "Ta hoài nghi Thánh quân chạy trốn tới Thành Tu La, nếu là thật, Lệ Tà muốn dụ ngươi vào sau đó diệt trừ!".
Tin tức này thật có chút rung động, không nói đến quan hệ của Điện Quang Diệu cùng Thành Tu La, riêng người kiêu ngạo như Thánh quân sao có thể trốn trong Thành Tu La chứ?
Cho dù hắn muốn tránh, Phong Liên Dực sẽ nhận hắn sao?
Nhưng Mạnh Kỳ Thiên nói là sự thật, như vậy không ổn.
Trong lòng âm thầm kêu một tiếng nguy hiểm thật, Hoàng Bắc Nguyệt rời khỏi, lạnh lùng nói: "Lệ Tà các hạ, gạt Tu La vương mà cấu kết cùng Thánh quân của Điện Quang Diệu, đây không phải chuyện mà Ma thú Vương tộc nên làm."
← Ch. 0995 | Ch. 0997 → |