Phong Vân hội tụ 3
← Ch.0888 | Ch.0890 → |
Hoàng Bắc Nguyệt cũng xoay người đi vào trong phòng, mặc dù hiện tại tạm thời an toàn, thương thế của nàng cũng khôi phục bảy tám phần rồi. Nhưng nàng không thể khinh thường, lúc nào cũng phải nâng cao thực lực của chính mình, không thể có nửa khắc thư giãn.
Vừa đi vào phòng, liền cảm giác thấy một khí tức bất thường tràn ngập trong không khí! Nàng bản tính cảnh giác, lập tức biết trong phòng có người, có thể vô thanh vô tức ẩn vào khiến nàng ở bên ngoài không phát hiện, trên đời này mấy cao thủ làm được đây?
Không bối rối, ngược lại tỉnh táo chuyển qua một cái bình phong, nhìn trên giường có một người ngồi, nhìn tư thế như nghỉ ngơi, phong thái lười biếng, không hề phòng bị.
Nhẹ nhàng nhắm lại đôi mắt, lông mi khẽ run, mí mắt nhàn nhạt như thanh quạt. Mặt mày như vẽ, đã từng sớm chiều ở bên, hiện tại xem ra không thay đổi chút nào.
Nàng không dùng bước chân bí mật, hắn tự nhiên biết nàng tới gần, nhưng vẫn nhắm mắt lại nghỉ ngơi không phòng bị.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: "Sư phụ tới sao không thông báo một tiếng, để ta ra ngoài nghênh đón."
Đôi mắt mở, màu đỏ sậm ở đáy mắt chợt lóe lên, thanh lạnh như cũ. Màu đỏ quỷ dị tượng trưng sự nguy hiểm, Hoàng Bắc Nguyệt không quên, bởi vậy dừng lại không tiến đến gần hắn, nếu không sinh tử khó liệu a!
Ánh mắt quét qua người nàng, Quân Ly liền mở miệng: "Ngươi khôi phục rất nhanh."
"Nhờ hồng phúc của sư phụ." Hoàng Bắc Nguyệt hai tay khoanh trước ngực, nhìn hắn, "Sư phụ thoạt nhìn cũng rất tốt, xem ra phù nguyên của ta ở trong tay ngài thật sự là như cá gặp nước a."
"Nếu biết rồi thì đem Vương lệnh của lính đánh thuê giao ra đây, ta không muốn giết ngươi lần thứ hai." Quân Ly vẫn không nhúc nhích, có điều ánh mắt có chút màu đỏ sậm.
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng cười rộ lên: "Quả nhiên là lai giả bất thiện, muốn Vương lệnh của lính đánh thuê? Sư phụ hẳn biết ta là hạng người gì, không giết ta đừng mơ lấy được đồ của ta".
Không thèm nói nửa câu!
Nói không liền không cần nói tiếp, trực tiếp động thủ!
Từ trên giường, bóng dáng Quân Ly đột nhiên chợt lóe một cái rồi biến mất, khí lạnh sắc bén bay thẳng đến cổ Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt nhíu đôi mắt lạnh lại, tốc độ so với nàng thật nhanh?
Quân Ly duỗi tay về cổ của nàng, độ ấm từ da thịt của nàng truyền đến đầu ngón tay, chỉ cần dùng một chút lực là có thể cắt đứt cổ của nàng.
Nhưng đột nhiên trong lúc đó, độ ấm trên đầu ngón tay lại biến mất, thấy hoa mắt, thiếu nữ trước mắt sớm không biết tung tích.
"Quân Ly, tốc độ của ta không phải do ngươi dạy." Phía sau truyền đến tiếng trào phúng lạnh lùng.
Quân Ly chậm rãi xoay người, thấy Hoàng Bắc Nguyệt ung dung ngồi ở vị trí hắn vừa rời khỏi với nụ cười rạng rỡ trong suốt.
Tốc độ của nàng luôn rất nhanh, chưa bao giờ làm hắn thất vọng, như hiện tại vậy.
Quân Ly lãnh đạm liếc nhìn nàng một cái, đầu ngón tay lóe lên ánh sáng màu hồng, roi nhỏ màu đỏ trong nháy mắt xuất hiện, hướng về mặt Hoàng Bắc Nguyệt!
Bây giờ còn dám đánh mặt nàng!
Hoàng Bắc Nguyệt mãnh liệt giơ tay không tránh né, trực tiếp bắt roi đỏ cực nhỏ, khí nóng trong nháy mắt truyền vào lòng bàn tay, nàng không chậm trễ, trong lòng bàn tay khí lạnh chợt lóe, hàn băng bò qua roi nhỏ.
Quân Ly nhẹ buông tay, roi nhỏ rơi trên mặt đất vỡ thành băng vụn, hắn chậm rãi ngẩng đầu, đáy mắt màu đỏ sậm ẩn chứa sát ý lạnh lẽo!
Đôi mắt màu đỏ, Linh Tôn vô cảm rốt cuộc xuất hiện a!
Hoàng Bắc Nguyệt nhảy ra cửa sổ, người như tia chớp hướng ra ngoài cung, động thủ với hắn nhất định là một hồi ác chiến, nàng không muốn liên lụy người vô tội trong cung.
Linh Tôn không cho phép nàng đào tẩu, lập tức đuổi theo.
Hai bóng người như tia chớp, tựa như vừa ở trước mắt nhưng vẫn mờ ảo, người bình thường căn bản không nhìn thấy!
"Chủ nhân, sao thế?" Ở xa xa, Nến Đỏ cũng cảm giác bất thường, lập tức trong lòng liên lạc với Hoàng Bắc Nguyệt, "Một cỗ lực lượng cường đại tới gần chủ nhân!"
"Là Quân Ly!" Hoàng Bắc Nguyệt trầm giọng nói.
Nến Đỏ chấn động: "Hắn sao có thể còn sống? Hắn còn sống, vậy A Cha ở đâu?! Chủ nhân, ngươi chờ ta, ta lập tức trở lại"
"Nến Đỏ, phụ thân quả thật đã mất, hắn bây giờ là trạng thái hóa hồn!"
Hoàng Bắc Nguyệt tốc độ bay nhanh, sát khí phía sau như bùa đòi mạng, gắt gao theo sát nàng!
"Hóa hồn" Nến Đỏ thì thào nói, "Gặp nguy hiểm! Do thần nhập ma, hắn chẳng lẽ..."
Leng keng...
Tiếng binh khí kịch liệt va chạm truyền đến, Nến Đỏ lập tức ngậm miệng không nói, toàn tâm toàn ý bay nhanh tới.
Bên kia, từ Thành Kỳ Dương ra ngoài ao đầm, Hoàng Bắc Nguyệt cùng Quân Ly đã giao thủ!
Hai cao thủ tỷ thí, đất đai khắp ao đầm cũng gặp nạn theo. Một số linh thú cấp thấp sinh tồn trực tiếp bị đánh chết.
Giữa ngón tay Quân Ly toàn bộ đều là roi nhỏ màu đỏ, roi như có mắt, mặc kệ từ hướng nào cũng có thể đuổi theo Hoàng Bắc Nguyệt!
"Bùa phòng ngự Băng!" Hoàng Bắc Nguyệt hét lớn một tiếng, mặt đất ươn ướt xốp, bề mặt ao đầm trong khoảnh khắc kết thành hàn băng dày!
Nàng tránh thoát roi của Quân Ly, rơi xuống trên mặt băng, thân thể kéo về phía sau hơn mười thước, vết kéo lưu dài trên mặt băng.
Linh Tôn cũng rơi xuống, nhìn bốn phía cả trăm dặm là cánh đồng hàn băng, trong lòng hắn có một tia rung động rất nhỏ. Không ngờ thực lực của nàng bây giờ đã mạnh như vậy, không thể khinh thường.
Hoàng Bắc Nguyệt tay nắm chặt tuyết ảnh chiến đao, hàn quang lấp lánh lưu chuyển, nhìn Linh Tôn cũng nắm chặt chiến đao đen tuyền. Lúc nàng ở rừng rậm Phù Quang, đã từng thấy qua hắn sử dụng chiến đao đen này, khi đó hắn đại khái vừa bắt đầu hóa hồn, vẫn có thể khống chế ý thức chính mình, bởi vậy chiến đao không hoàn toàn phát ra uy lực.
Nhưng lúc ở bộ lạc Hách Na Lạp, nàng nhìn trên bức họa Vua Che Màn Đêm do bộ lạc Hách Na Lạp cung phụng, Hiên Viên Vấn Thiên cũng cầm trong tay một thanh chiến đao màu đen giống như đúc, vậy hẳn là vũ khí của hắn.
Thanh đao trong tay Quân Ly hẳn chính là chiến đao của Hiên Viên Vấn Thiên. Sau khi Hiên Viên Vấn Thiên qua đời, chiến đao bị Linh Tôn bảo tồn, hiện tại thành vũ khí của hắn!
Lạnh lùng liếc chiến đao màu đen, Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: "đao của cha ta, ngươi sử dụng thuận tay nhỉ?"
Quân Ly cũng lạnh lùng liếc nàng một cái, sau đó chiến đao màu đen nhẹ nhàng điểm trên mặt đất, mặt băng dày lập tức xuất hiện từng khe nhỏ, cái khe nhanh chóng kéo dài đến chân Hoàng Bắc Nguyệt.
Nàng đứng không nhúc nhích, yên lặng một tay kết ấn, gia cố bằng bùa ngự thổ, để băng nguyên không đến mức bị hắn nhẹ nhẹ một chút đã tan rã.
Cái khe càng ngày càng nhiều, mắt thấy mặt băng sắp vỡ thành mảnh vụn, nhưng chưa tách rời ra.
"Hừ, muốn làm hỏng chỗ dừng chân của ta không dễ thế đâu!" Hoàng Bắc Nguyệt mũi chân một chút, giơ tuyết ảnh chiến đao lên đột ngột đánh về phía Linh Tôn!
Nàng như chim ưng hung mãnh trên bầu trời đánh về phía con mồi, vừa nhanh vừa ngoan vừa chuẩn, tuyết ảnh chiến đao thoáng cái chém vào Quân Ly. Hắn giơ chiến đao màu đen ngăn cản, dưới chân hắn mặt băng lập tức vỡ vụn, sụp thật sâu xuống!
Có thể thấy một đao kia cường hãn, mạnh mẽ nhường nào!
Quân Ly bị một đao chọc giận, đáy mắt lóe ánh đỏ, hắn chặn lại, sau đó giơ chiến đao màu đen tiến công!
Hai bóng dáng đánh nhau kịch liệt trên mặt băng vỡ vụn. Tốc độ di chuyển quá nhanh, tựa hồ như gió lốc ở băng tuyết bốc lên.
Nước mưa từ trên trời rớt xuống không trung liền biến thành bông tuyết, bị hai người đánh nhau mang theo gió lốc tạo thành bạo tuyết, thổi ngã đám thực vật thấp bé bị đóng băng bốn phía.
Đây là siêu cấp cao thủ so chiêu, khác với cao thủ bình thường nên mới sinh ra phản ứng mãnh liệt như thế, dường như xung quanh không ngừng biến hóa.
Chưa bao giờ có tuyết rơi ở Thành Kỳ Dương, lúc này bắt đầu hình thành bông tuyết, toàn bộ ao đầm rộng lớn ngoài thành trực tiếp biến thành băng trắng xoá.
Lính đánh thuê nghe tiếng động chỉ dám đứng ở xa xa xem, sợ đến gần sẽ bị khí thế cường đại liên lụy chết oan. Chiến đấu đến mức khiến trời biến sắc, nhất định là tuyệt thế cao thủ tạo nên. Ngay cả mấy vị cao thủ ở đây cũng không thấy rõ ai đang đánh nhau.
"Thượng Quan các hạ, rốt cục ai đang chiến đấu vậy?" tân đội trưởng La Thuần của Đoàn Lính đánh thuê Tứ Hải vội vàng bước tới hỏi Thượng Quan Vô Vân của Đoàn Lính đánh thuê Phệ Diễm.
Thượng Quan Vô Vân nhăn mi lại, nói: "Ta không thấy rõ lắm, mọi người chớ vội nóng nảy, tiếp tục quan sát xem sao."
"Có người mạnh như vậy đến đây nháo sự, vì sao Vua của lính đánh thuê không xuất hiện nhỉ?" Có mấy người bất mãn, mấy ngày nay rong chơi trong hội quán võ mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Vua của lính đánh thuê một lần.
"Đừng nóng vội, ngài ấy sẽ tới, đã có Vương lệnh của lính đánh thuê trong tây nhất định không phải người hời hợt, chúng ta yên lặng theo dõi là được" La Thuần cũng tỉnh táo nói.
"Mau nhìn, có cái gì tới kìa!" Thượng Quan Vô Vân đột nhiên mở miệng.
Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy trong khoảnh khắc một tia chớp màu trắng bay tới, mang theo tiếng rồng gào thét, trong nháy mắt một con rồng trắng xuất hiện giữa trời bão tuyết.
"Là cô nương Nến Đỏ! Vua của lính đánh thuê đã triệu hồi thần thú!"
La Thuần nói: "Ngài ấy rốt cuộc hiện thân rồi sao?"
Thượng Quan Vô Vân cau mày, nói: "Sợ rằng không đơn giản như vậy, chỉ thấy thần thú xuất hiện, chưa thấy Vua của lính đánh thuê".
Rồng trắng bạc xoay một vòng tại gió lốc, gió lốc đột nhiên tản ra, hình thành hai cỗ lực lượng cường đại lùi sang hai bên.
Bên này, Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp nhảy lên lưng Nến Đỏ, bốn phía băng tuyết rơi xuống, gió lạnh vờn quanh dường như chưa muốn ngừng.
Bên kia, bóng dáng màu đen là của Linh Tôn, Rồng trắng xuất hiện có vẻ khiến hắn khiếp sợ. Sau khi tách ra, hình thể Rồng đen liền lộ ra, trông khổng lồ hơn nhiều so với Rồng trắng. Rồng đen xoay thân lên cao, như thể đâm phá cả bầu trời.
"Quân Ly, quả nhiên là ngươi!" Nến Đỏ vừa nhìn hắn liền lập tức nhận ra, "Chủ nhân là con gái của A Cha, ngươi đả thương chủ nhân, sao còn mặt mũi gặp A Cha?"
Hai mắt Rồng đen đỏ như máu, quỷ dị khủng bố, hoàn toàn không chút động lòng với lời nói của Nến Đỏ. Vẻ lạnh lùng cao ngạo mang theo âm trầm ác lạnh từ Địa ngục! Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Nguyệt trên lưng Rồng trắng, "Giao Vương lệnh của lính đánh thuê ra đây."
"Đừng hòng!" Hoàng Bắc Nguyệt giữa đầy trời gió tuyết lãnh ngạo nói.
Sau một hồi đánh nhau, trên người nàng dính vài vết máu, không biết là của nàng hay của Quân Ly.
"Chủ nhân, hắn đã đánh mất chính mình" Nến Đỏ nhìn đôi mắt màu đỏ của con Rồng đen, có chút tiếc nuối nói.
"Ta biết." Hoàng Bắc Nguyệt ngoài ý muốn nói, nếu Linh Tôn không hoàn toàn mất đi bản thân, hắn sẽ không đối xử với nàng không có nửa phần cảm tình. Năm năm tình cảm thầy trò, nàng không tin hắn không có chút cảm giác gì. Lúc không biết hóa hồn, nàng chỉ có thể hoài nghi năm năm qua hắn lợi dụng nàng, toàn bộ đều tính kế. Nhưng sau khi biết hóa hồn, nàng hiểu rằng Linh Tôn cũng bất đắc dĩ và khổ sở.
← Ch. 0888 | Ch. 0890 → |