Cảnh còn người mất (9)
← Ch.0819 | Ch.0821 → |
Công chúa Hi Hòa nhìn hình ảnh phản chiếu của Hoàng Bắc Nguyệt trong gương, cười hỏi: "Bắc Nguyệt, sư phụ của con có cùng con trở về không?"
"Người không phải là sư phụ của ta, người chỉ giao cho ta một ít đồ rồi lập tức rời đi."
"Vậy bây giờ hắn đang ở nơi nào? Hắn dạy dỗ con trở nên lợi hại như vậy, ta nhất định phải cảm ơn hắn một phen, hơn nữa, nếu như có thể mời chào một cao thủ như vậy ở lại trong Nam Dực Quốc thì không còn gì tốt hơn!"
Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó liền nói: "Hình như người có nói qua với ta rằng người muốn đến Đông Ly Quốc một chuyến, ta cũng không biết khi nào người trở về."
Công chúa Hi Hòa đang loay hoay hộp phấn ở trên bàn, vừa nghe Hoàng Bắc Nguyệt nói như vậy, tay nàng bỗng nhiên run lên một cái, móng tay cào rớt cả một mảng phấn.
"Công chúa cẩn thận, phấn này rất trơn, tùy tiện chạm vào dù chỉ một chút thôi thì cũng có thể làm rơi ra một mảng to đấy." Hồng Chúc vội vã đi tới, đưa chiếc khăn lụa cho công chúa lau tay.
Công chúa Hi Hòa cười nói: "Đúng thật, phấn này lấy từ nơi nào đến vậy?"
Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Là cống phẩm, hình như là, ừm, của Tư La tiến cống!"
"Hóa ra là phấn Tư La sao, quả nhiên là đồ tốt." Công chúa Hi Hòa lau sạch ngón tay xong thì tùy ý vân vê chiếc khăn lụa.
"Chỗ của ta còn giữ hai hộp, ngày mai ta sẽ để Hồng Chúc mang qua cho cô cô." Hoàng Bắc Nguyệt rất vui vẻ, giống như một một đứa trẻ vừa được khen ngợi vậy.
Công chúa Hi Hòa cũng gật đầu cười: "Vậy thì cảm ơn con, thời gian không còn sớm nữa, ta cũng nên trở về rồi, trong quân còn có việc."
Hoàng Bắc Nguyệt lưu luyến nói: "Cô cô, người hiếm khi trở về, đêm nay ở lại đây đi mà~."
Thỉnh thoảng Hoàng Bắc Nguyệt cũng sẽ giả vờ lộ ra một chút nũng nịu của tiểu cô nương, điều này quả thật khiến người xung quanh rất không quen, nhìn đi, ngay cả A Lệ Nhã cũng phải trợn trừng mắt ngạc nhiên kia kìa.
"Chuyện trong quân đội không thể làm lỡ được, vài ngày nữa cô cô sẽ trở về với con, được không?" Công chúa Hi Hòa dịu dàng vuốt ve mái tóc của nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt không thể làm gì khác hơn ngoài việc ngoan ngoãn gật đầu: "Để ta tiễn cô cô ra ngoài."
"Không cần đâu, bên ngoài lạnh lắm." Công chúa Hi Hòa nhìn nàng một lần nữa rồi mới cất bước ra ngoài, mang theo người của mình nhanh chóng rời khỏi Lưu Vân Các, rất nhanh, nàng đã nghe thấy tiếng vó ngựa dần dần đi xa.
Hoàng Bắc Nguyệt đứng ở cửa, ngón tay chậm rãi vuốt ve hình điêu khắc trên cánh cửa gỗ, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía trước.
"Chủ nhân, hình như vị công chúa Hi Hòa này có gì đó là lạ." Hồng Chúc đứng sau lưng nàng cau mày nói: "Ngay cả ta cũng biết, Tư La là một nơi rét mướt cực kì, căn bản không thể sản xuất ra những thứ như son phấn chứ đừng nói chi tới việc tiến cống! Nàng vốn là công chúa cao quý, cho dù quanh năm ở trong quân đội thì cũng không thể không biết được!"
"Không phải nàng không biết, mà là nàng quá căng thẳng, cho nên mới không kịp suy nghĩ!" Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, thong thả bước vào phòng. Nàng ngồi xuống, đem hộp phấn đã bị bong một mảng lên cầm trong tay mân mê: "Cảnh thì còn mà người đã mất, ta đây nhọc công thì có ích gì!"
"Chủ nhân, hay là để ta đi theo nàng đi, nhìn xem rốt cục là có chuyện gì!" Hồng Chúc đưa ra đề nghị.
"Cũng được, nhưng đừng nên đánh rắn động cỏ, có động tĩnh gì phải lập tức báo cáo cho ta biết."
"Vâng!" Hồng Chúc lắc người, biến thành một bóng trắng phi thân ra từ cửa sổ.
********* Bắc Nguyệt Hoàng Triều *********
Bắc Diệu Quốc.
Sau đại lễ đăng cơ chính là đại yến của quần thần, cũng là thời điểm mà cả nước chúc mừng.
Tuy nói bởi vì phải tru diệt tay chân của Quyền vương cho nên Nhã Hoàng hậu và Thập Nhất hoàng tử mới mất tích, nhưng cũng nhờ vậy mà toàn bộ Huy kinh đã được "thay máu" một lần.
Dưới bóng ma của trận chém giết tanh máu như vậy, mọi người vẫn mở tiệc vô cùng vui vẻ, cực kì náo nhiệt, từng tiếng hoan hô không ngừng vang lên, pháo hoa pháo trúc tưng bừng, mùi rượu mùi thịt nồng đậm, cả Huy kinh rất có dáng vẻ của một đế quốc thái bình hưng thịnh!
Mà ở trong cung, tình hình lại càng thêm xa xỉ, rượu thịt ê hề, ca múa mừng cảnh thái bình, tiếng đàn tiếng sáo vang lên bên tai không dứt.
← Ch. 0819 | Ch. 0821 → |