Phù Nguyên vỡ nát (3)
← Ch.0662 | Ch.0664 → |
Beta: Thư Viêm
Editor: Thiên Ân
Yểm buộc lòng phải ngậm miệng lại, hắn hiểu rất rõ Hoàng Bắc Nguyệt, nói được làm được, thủ đoạn vô cùng độc ác, lời của nàng, không dám nghi ngờ.
"Ngươi nói cho ta biết đây là chuyện làm sao? Là ngươi giở trò quỷ?" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng hỏi, trong giọng nói tràn ngập sự lạnh lẽo gay gắt, giống như có thể dùng một bàn tay để bóp chết hắn!
Rụt lại ở trong hắc thuỷ cấm lao, toàn bộ sống chết đều phải xem tâm trạng của nàng, Yểm có mấy phần thức thời, liền nói: "Trời đất chứng giám, ta mặc dù không phải người tài giỏi gì, nhưng cũng không đến mức ở sau lưng ngầm hại ngươi, đối với ta cũng đâu có gì tốt?"
"Tốt nhất không phải do ngươi, nếu không..." Một tia máu lại từ khóe miệng chảy xuống.
Vừa rồi lấy hắc nguyên khí chuyển đến hắc thuỷ cấm lao, dùng để phong ấn Yểm, hiện tại nguyên khí của năm loại thuộc tính bên trong phù nguyên vốn đã hoà hợp, đang dần dần tách ra.
Nàng đành phải lần nữa tách thêm nguyên khí màu đen chuyển vào trong phù nguyên, cố gắng giữ cho phù nguyên chuyển động.
Yểm nhìn thấy nàng vất vả như vậy, lẩm bẩm nói: "Ngươi đối xử với ta cũng quá không công bằng, không tin tưởng ta, tại sao lại không nghi ngờ con rồng đen kia? Nào có chuyện gì tốt như vậy, tự dưng hắn tới giúp ngươi, một chút báo đáp cũng không cần?"
"Im miệng!" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói, "Việc này ta sẽ tự tìm hiểu rõ ràng, không đến lượt ngươi nghi ngờ năng lực phán đóan của ta!"
"Hừ! Xui xẻo! Vì sao ta lại là người xấu chứ!" Yểm không phục mà phàn nàn.
"Bớt lôi thôi!" Hoàng Bắc Nguyệt quát khẽ nói, "Ta phải chữa thương, ngươi đừng làm phiền ta!"
Yểm vừa quanh quẩn bên hắc thủy cấm lao, vừa tiếc cho cơ hội ngàn năm có một này, nói không chừng thật sự có thể thoát khỏi phong ấn ra ngoài. Đồng thời lại đang hoài nghi tâm địa độc ác của Hoàng Bắc Nguyệt.
Nghĩ kĩ lại vẫn nên quên đi, hắn cũng sẽ không đem mạng nhỏ của mình ra mạo hiểm, nhỡ đâu nha đầu kia nổi giận, thật sự làm cái đồng quy vu tận, nàng có vạn thú vô cương, lúc nguy cấp nó sẽ bảo vệ chủ nhân, nhưng hắn lại chả có cái quái gì!
Lẩm bẩm hai câu, Yểm trở lại chỗ sâu nhất của hắc thuỷ cấm lao nghỉ ngơi.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng lợi dụng lúc này, huy động toàn bộ nguyên khí màu đen trên vạn thú vô cương chuyển vào trong phù nguyên, để nguyên khí của năm loại thuộc tính dung hợp với nhau, xoay tròn...
Mồ hôi trên trán càng lúc càng ra nhiều, toàn bộ quần áo của nàng cũng bị ướt hết, thậm chí ngay cả khăn trải giường cũng ướt thành một mảng.
Trong lúc này nàng liên tục dùng chỗ đan dược mà ngày trước luyện chế trong Phù Quang rừng rậm để bổ sung sức lực cho cơ thể.
Sau một ngày một đêm, nàng sắc mặt không tốt của nàng cuối cùng cũng phục hồi được một chút hồng hào, hơi thở cũng từ từ ổn định.
Thử kiểm tra phù nguyên, đã vận chuyển ổn định, màu sắc năm loại thuộc tính tuy nhạt, nhưng hoạt động vô cùng hài hoà.
Thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, Hoàng Bắc Nguyệt trấn an ba con vật nuôi trong không gian linh thú một chút, mới thử đứng lên, đi vài bước trên mặt đất.
Tuy rằng bước chân còn chút yếu, bởi vì một ngày một đêm ngồi như vậy, nhưng vết thương do phong sát cùng diễm sát tạo thành đã khá lên rất nhiều, tiếp theo cần từ từ nghỉ ngơi, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Nàng cũng là người đã học luyện dược thuật, mọi luyện dược sư đều phải rõ kinh mạch cốt cách như trong lòng bàn tay, nàng cũng có thể kiểm tra cơ thể của chính mình, xác định là không có gì vấn đề lớn.
Đi ra ngoài mở cửa, phát hiện Phong Liên Dực và Chiến Dã đều đứng ở ngoài, dáng vẻ rõ ràng là đã một đêm không ngủ, mặt bởi vì lo lắng mà hốc hác đi vài phần.
Nhưng mà vừa thấy nàng mở cửa đi ra, hai nam nhân trẻ tuổi này đều để lộ ra dáng vẻ vui mừng.
← Ch. 0662 | Ch. 0664 → |