Xuyên qua (2)
← Ch.0001 | Ch.0003 → |
Nàng móc súng ra hướng phía trước mà đi.
"Đẩy cái gì mà đẩy? Có biết hay không....... A! Có súng!"
Một nữ nhân bị nàng đẩy ra quay lại cằn nhằn, nhưng vừa nhìn thấy trong tay nàng có súng, lập tức hét ầm lên.
Trên đài, đấu giá sư được huấn luyện vô cùng chuyên nghiệp, động tác cực kỳnhanh nhẹn, vừa nghe được tiếng hét liền lập tức che chở hắc ngọc nhanhchóng rời đi.
Nhưng nàng có nhanh cách mấy, liệu có thể nhanh hơn khẩu súng trong tay Hoàng Bắc Nguyệt sao?
Tay nàng khẽ động, một viên đạn liền xuyên qua đám người, thẳng tắp bắn vào đầu của nữ đấu giá sư xinh đẹp khiến nàng ngay cả tiếng kêu thảm cũngchưa kịp phát liền lập tức mất mạng đương trường.
Ngọc thủ khẽ nhấc, liền chuẩn xác bắt được hắc ngọc, đôi mặc mâu khẽ lóe, lộ ra lãnh ngạo phong mang.
Tất cả những thứ này bất quá chỉ phát sinh trong nháy mắt.
Đợi khi đám người bảo tiêu kịp phản ứng lại thì Hoàng Bắc Nguyệt đã ngạo mạnxoay người bước ra ngoài. Nàng khinh thường động thủ với đám kiến hôinày.
" Hoàng Bắc Nguyệt, Vạn Thú Vô Cương quả nhiên dẫn ngươi đến đây!" Một cái thanh lãnh thanh âm vang lên từ phía sau.
Bắc Nguyệt khẽ nhíu đuôi lông mày, âm thanh này, không cần xoay người nàng cũng biết là ai.
Lam Tư, đối thủ một mất một còn của nàng, truy sát nàng từ Nam Mỹ về tận đây, ròng rã năm năm liền.
Hắn lẽ nào còn chưa rõ ràng chênh lệch giữa hắn và nàng sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng không có bất kỳ biểu tình, Hoàng Bắc Nguyệt đem mảnh 'Vạn Thú Vô Cương' bỏ vào trong túi.
" Hoàng Bắc Nguyệt, bó tay chịu trói đi, hơn hai trăm quốc gia đã pháttruy sát lệnh đối với ngươi, ngươi không trốn thoát được đâu."
Lam Tư nhìn bóng lưng xinh đẹp của Hoàng Bắc Nguyệt, giọng nói băng lãnh nhưng lại xen lẫn một tia không đành lòng.
" Sau khi bó tay chịu trói, quốc gia của các ngươi sẽ làm gì đối với ta?" Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng xoay người, trong đôi mắt mang theo vẻ khinh miệt cùng băng lãnh.
" Dùng thiên phú của ngươi, quốc gia chắc chắn sẽ trọng dụng ngươi!" Lam Tư nhân cơ hội nói.
Nếu có thể đưa nữ nhân tuyệt sắc cuồng ngạo này về cho bản thân sử dụng là tốt nhất!
" Đáng cười." Đáp lại hắn chỉ là hai chữ lạnh như băng.
Nhìn Hoàng Bắc Nguyệt trong mắt lộ ra vẻ châm chọc, Lam Tư cũng không nhịn được thở dài.
" Chuyện năm đó...... "
" Câm miệng! "
Hoàng Bắc Nguyệt đôi mặc mâu lóe ra quang mang băng lãnh cùng thù hận.
Trước kia cha mẹ nàng đối với tổ chức trung thành tuyệt đối, vào sinh ra tửkhông hề oán trách, kết quả lại như thế nào đây? Họ lại bị chính tổchức sát hại! Tuy chết rồi mà vẫn phải gánh theo tội danh 'Kẻ phản bội'.
Những cảnh tượng máu me này không lúc nào ngừng hành hạ nàng, đến nỗi nhữnglúc nửa đêm nàng đều sẽ bị sự thù hận của chính mình làm cho thức tỉnh!
" Hừ! Muốn ta bán mạng cho quốc gia các ngươi? Nhiều năm như vậy, ngườicủa các ngươi bị ta giết còn chưa đủ nhiều sao? Một khi ta quy thuận, chỉ có con đường chết!"
Lạnh lùng nhìn Lam Tư - namnhân Bắc Âu mang vẻ đẹp anh tuấn này, lúc mới gặp, hắn ôn nhu nho nhã, ấm áp như gió xuân, lại học nhiều hiểu rộng. Đáng tiếc, bọn họ lại ở lập trường đối nghịch nhau.
" Chỉ cần ngươi đồng ý, ta nhất định sẽ giúp ngươi! "
" Ta không muốn."
Hoàng Bắc Nguyệt lãnh ngạo ngẩng đầu lên. Xung quanh phòng đấu giá đã bị bộđội đặc chủng bao vây, vô số những nòng súng đen như mực lộ quang manglạnh lẽo nhắm vào nàng.
Nàng không sợ.
Hồng phát rực rỡ trong đêm, khuynh thế dung nhan, tuyệt sắc vô song, cho dù băng lãnh vẫn vô cùng kinh diễm. Khóe miệng cong lên tạo thành một nụcười xinh đẹp, trong phút chốc khiến bao người thất thần.
" Cẩn thận! "
Lam Tư quát to một tiếng, khi trông thấy nụ cười của Hoàng Bắc Nguyệt, hắncũng không nhịn được mà thất thần, tuy nhiên hắn rất nhanh liền tỉnh táo lại.
Nhưng, vẫn là đã chậm một bước!
Hoàng Bắc Nguyệt đã bẻ gảy cổ một vị bộ đội đặc chủng, dễ dàng đi tới boong thuyền.
← Ch. 0001 | Ch. 0003 → |