Truyện:Phượng Náo Thiên Hạ – Thần Y Vương Phi - Chương 50

Phượng Náo Thiên Hạ – Thần Y Vương Phi
Hiện có 73 chương (chưa hoàn)
Chương 50
0.00
(0 votes)


Chương (1-73 )

Chân thon dài hơi nâng lên tạo thành độ cong duyên dáng, tay nâng lên làm ống tay áo trượt xuống lộ ra cánh tay trắng ngần mềm mịn ngón tay khẽ ngoắc tựa như mời gọi lại như 🍳·⛎γ·ế·ռ ⓡ·ũ, Lãnh Thế Tuyệt không tự chủ được bước từng bước đến bên giường.

Tay ngọc nắm lấy cổ áo hắn kéo mạnh xuống giường, không kịp đề phòng hắn bị ngã xuống chợt thấy trên người hơi nặng, nhìn lại thế nhưng nàng đang ngồi trên người hắn tư thế làm người ta liên tưởng ah...

" nàng..." một ngón tay khẽ đ*ặ*🌴 l*ê*n 𝖒ô*i hắn

" xuỵt! Đừng ồn!" mị nhãn như tơ tay lại được thế lướt nhẹ trên môi hắn như đang phát thảo lại đôi môi, cảm giác trên môi hơi ngứa hé miệng nhẹ cắn vào ngón tay đang nghịch ngợm kia còn khẽ Ⓜ️●ú●ⓣ.

Trên tay ướt ác nàng không rụt tay lại mà tiến tới chơi đùa với cái lưỡi ấm nóng kia.. 𝐂♓_ế_† tiệt! Hắn có phản ứng chỉ vì bị nàng chơi đùa, định cắn vào cái tay kia lại trống trơn.

Như biết hắn muốn cắn nàng vội rụt tay lại, để ngón tay chạm nhẹ lên môi trên ngón tay vẫn còn vương vài sợi chỉ bạc bị nàng ngậm lấy. Lãnh Thế Tuyệt nhìn hình ảnh 🅓-â-〽️ Mỹ này hạ thân trướng lên..

" Tiểu yêu tinh nàng đang 🍳.ц🍸ế.𝖓 г.ũ ta sao? " khiêu mi nhìn hắn

" Chàng nghỉ sao?" cuối người thổi hơi vào tai hắn vừa ngứa vừa nhột,

Lãnh Thế Tuyệt lật người dậy chuyển đổi tư thế cả hai. Nhìn nàng đang cười trêu hắn, thật ngứa tay mà Bốp! Nâng tay vỗ vào ɱô𝖓*🌀 nàng một cái, co giãn thật lại không muốn buông tay, tiếp sờ sờ nắn nắn

" sắc lang " Nhược Ly thầm mắng nhưng cũng không ngăn hắn lại, hắn là người của nàng, nếu đã nhận định sao có thể để người của nàng nghẹn khuất chứ.

Từ hôm đó đến giờ hắn cũng không dám làm gì nàng, đủ biết hắn rất tôn trọng nàng, dù muốn nhưng lại có nhẫn nhịn, nếu nàng nói muốn chờ hắn nhất định sẽ.

Hắn đã yêu nàng như vậy cần gì phải bắt hắn nghẹn đến lúc thành ♓ô-𝐧-.

Môi đỏ hồng khẽ mở đầu lưỡi khẽ l*❗ế*ɱ lên môi

Bặt! thần kinh kềm chế của Thế Tuyệt một tiếng đứt mất. Cuối đầu ngậm lấy môi Nhược Ly mà cắn Ⓜ️_ú_🌴.

Cảm thấy vẫn chưa đủ tay luồn vào áo Nhược Ly xoa nắn. Một đường h.ô.𝖓 xuống tới xương quai xanh, cảm thấy vướng víu liền xoạt xé luôn y phục của nàng, dưới lớp y phục là thân hình ℊợ_i 𝒸_ả_Ⓜ️ mê người, định lực của Lãnh Thế Tuyệt cạn kiệt.

Đưa tay xé luôn áo yếm cuối người 𝒸.ắ.𝖓 𝐧.𝒽.ẹ 𝐥·ê·ⓝ đ·ỉ·𝖓·h nhụy hoa dụ hoặc kia tay một tay nặng nhẹ mà xoa ngọc thỏ bên kia.

Tay kia thì không nhàn rỗi vuốt nhẹ dọc theo ⓔ.🅾️ ✝️𝐡.𝑜.ⓝ tới đùi lại lướt lên đến chỗ tiết khố men đến nơi thần bí mà chưa ai chạm vào. Tay nhẹ niết rồi xoa xoa.

"Ukm.. Ư......" Nhược Ly vì động tác của hắn không khỏi than nhẹ. Lãnh Thế Tuyệt nghe tiếng rên này như bị 𝐤·íⓒ·𝒽 t𝒽·í·c·𝐡 ngẩn đầu lên nhìn nàng thấy nàng Ⓜ️ắ.† 𝓃𝐡ắ.𝐦 ⓝ🌀.𝖍.i.ề.п đôi môi hơi mở bật ra tiếng 𝐫ê●п ⓡ●ỉ câu hồn.

Nhịn không được tay lại nhẹ niết đóa hoa kia đổi lại một tiếng rê.n 𝖗.ỉ lớn hơn nữa, như tìm được trò chơi vui. Cuối đầu nhìn về đóa hoa nhỏ bị tiết khố che khuất.

Tay động chiếc tiết khố cuối cùng cũng bị hắn cởi ra. Nhìn đóa hoa đỏ hồng ướt ác nhịn không nổi cuối xuống khẽ 𝖍ô*ⓝ lên

" Ukm Thế Tuyệt ummm" Nhược Ly giật thót đưa tay nắm lấy tóc Lãnh Thế Tuyệt, hắn ngược lại không có buông mà dùng lưỡi khẽ 👢❗·ế·Ⓜ️

" Ukm... Chàng.... uh...... bỏ....... . ahh" hắn càng không bỏ Dùng tay dây dây hoa huy*t đang 𝖗𝖚·𝓃 ⓡẩ·𝐲 ngón tay chen vào

" Uh.." khó chịu vì dị vật chen vào Nhược Ly cựa mình muốn lui lại, hắn sao để nàng lùi chứ tay giữ chậc eo nàng không cho nàng cựa quậy.

Ngón tay lại đi vào sâu hơn sau đó lại lùi ra cứ rú-𝖙 𝖗-𝒶 đư_@ 𝐯à_ο hoa huy*t chật hẹp, cảm giác nàng thích ứng, lại đẩy thêm một ngón tay thành hai ngón.

"ư... Ukm... Thế Tuyệt ư ah khó.. chịu. Ukm... ah.... ư!"

" Ngoan, chịu một chút bảo bối, nàng chật như vậy ta sợ nàng sẽ đau." hắn cũng sắp chịu hết nổi Hạ thân hắn kêu gào trướng đau.

Hắn muốn nàng phát điên nhưng nàng chật hẹp như vậy hắn đi vào nàng sẽ đau c♓●ế●t, nên phải nhẫn nại làm cho nàng thích ứng một chút. Buông môi ra kéo theo một sợi chỉ bạc ám muội

" Thật ngọt! " Nhược Ly đang nhắm mắt cũng biết hắn đang nói gì, càng xấu hổ.

" Chàng.... . sắc... Uh.... q𝐮●ỷ.... Ư ah... ừ! "Khi nàng đang nói hắn tà ác đẩy tay sâu hơn làm nàng nghẹn ra tiếng.

Cười tà cuối đầu nhìn nàng. Thấy nàng đã chuẩn bị tốt. 2, 3 lượt cởi đi quần áo mình đang mặc. Lộ ra thân hình màu đồng rắn chắc vật nam tính đã trướng to kiêu ngạo đứng thẳng gào thét muốn nàng.

" Ly Nhi ngoan, gắng nhịn một chút " giọng nói ôn nhu trầm thấp trấn an. Bỗng cảm thấy hạ thân đau đớn như bị xé ra

" đau, đau quá! " " Ngoan, ta sẽ không động, gắng nhịn một chút sẽ không đau." trấn an nàng lại thấy nàng vì đau mà nhăn mặt nhíu mày thương tiếc mà 𝐡●ô●𝖓 lên môi nàng nuốt xuống bụng tiếng than đau.

Tay thì nắm lấy ngọc thỏ đùa giỡn xoa nắn khi thì dùng hai ngón tay kẹp lấy nhụy hoa cứng rắng niết nhẹ. Dần cảm giác nàng thả lỏng chút Mới cong lưng đẩy vào sâu, khi vào hết toàn bộ thì mới nhẹ động r*ú*t r*ⓐ lại đẩy vào, nhấp nhẹ nhàng nam căn vì bị nàng xiết chặt mà muốn buông ѵ_ũ 🎋_𝐡_í đầu hàng. Ráng nhịn xuống,

" Tiểu yêu tinh, nàng muốn ép ⓒ.𝐡.ế.𝖙 ta sao? Thật chật! " trả lời hắn chỉ có tiếng 𝐫ê●ռ 𝖗●ỉ mê người

" Ukm.... Ukm...... uh... ahh.... uhh." thấy nàng dần thích ứng được kích cỡ của mình mới mạnh dạn mà 𝓇ú*т ⓡ*𝒶 đư.🔼 ν.à.0 thấy nàng không đau nữa mới ♓⛎-ⓝ-🌀 𝖍ă-ռ-🌀 mà va chạm

" Ukm... nhẹ.... Nhẹ chút.... . Uhhhh ahhhhhh" hắn ngược lại không nhẹ mà còn va chạm mạnh hơn...... Một đêm triền miên hầu như không ngừng nghỉ, Nhược Ly ngất rồi lại tỉnh, tỉnh dậy rồi lại ngất.

Đến khi tỉnh lại đã đến tối. Nàng đã bỏ qua một ngày thi đấu trong Ngũ Quốc Đại Điển. Lãnh Thế Tuyệt lấy Lý do, nàng bị cảm nắng.

Tên ngốc 𝖈*♓ế*t tiệc! Hôm qua cả ngày đều ngồi trong Đại điện, làm gì có nắng? Muốn tìm Lý do cũng phải hợp Lý một chút chứ!

Nàng hiện tại thật muốn đạp cái tên đang cười đến nở hoa đầy mặt đó xuống giường, thật là, đồ t*ng trùng lên não hắn tám ngàn năm chưa chạm vào phụ nữ. Thật hối hận, biết trước dù hắn có nghẹn ↪️_♓_ế_т cũng mặt kệ.

" Ly Nhi ngoan há miệng a" Mỗ nào đó vừa mới được ăn no nê, mặt mày tươi cười sáng láng múc một muỗng cháo đưa tới miệng Nhược Ly.

Nhìn sao cũng thấy ghét, nếu nàng có sức giơ chân sẽ đạp thẳng vào mặt hắn, đây có phải là bê đá đập vào chân mình không??

Nhìn nàng buồn bực không thôi, hắn càng ra sức nịnh nọt, giỡn sao nếu để nương tử giận chỉ thiệt hắn thôi, nếm qua mùi vị tiêu hồn, như mới ăn được Mỹ vị mà giờ bắt hắn nhìn được mà không ăn được, hắn sẽ khó chịu đến c●hế●t mất, nếu không phải thấy nàng mệt muốn 𝖈*𝒽*ế*t hắn sẽ không buông tha nàng dễ dàng như vậy.

Nếu Nhược Ly biết hắn nghỉ gì sẽ bất chấp ngồi dậy đạp vào mặt hắn vài cái cho đỡ tức. Hai người đều im lặng, một người đ●ú●𝐭 một người ăn, nhưng đều đuổi theo suy nghỉ của mình mà yy trong lòng. Nhưng cũng không phải suy nghỉ chuyện gì, mà là nghỉ về đối phương.

" Vương Gia! Cổ tiểu thư xin gặp người. ! " giọng Quản gia vang lên ngoài cửa. À ha! Quên mất chuyện này, quăng cho Lãnh Thế Tuyệt một ánh mắt xem thường: giải quyết đi. Không giải quyết được đừng tới tìm ta.

Lãnh Thế Tuyệt nhứt đầu, đang dỗ nương tử mà thứ này nọ râu ria tới phá đám, nếu nương tử giận biết làm sao?

" chờ ta! " nói rồi 𝐡ô*n trên trán Nhược Ly một cái rồi mới xoay người ra ngoài.

" Biểu ca, huynh tới rồi " rạng rỡ nở nụ cười mê người, nhưng mà phụt! Lãnh Nhất phì cười, hài quá rồi hôm qua nàng ta vừa mới ăn tát, mặt nàng ta sau một đêm càng tròn hơn chút so với hôm qua, vì muốn che lắp vết bầm xanh nên nàng ta thoa cả lố phấn trắng lên mặt.

Có lẻ thấy quá trắng nên muốn có màu trung hoà nên mày liễu kẻ thật đen, đôi môi nhỏ thêm một lớp son đỏ, nếu bình thường sẽ xinh đẹp động lòng người, nhưng hiện tại chỉ thấy thật giống trong đoàn xiếc ah...

Thêm biểu cảm mừng rỡ e thẹn của nàng ta thật muốn ôm bụng cười bò thôi, thật có một tên không khách khí ôm bụng cười 🌜●𝐡ế●† sống không ai khác ngoài hồ Ly tiểu Hoa ra, "chi chi chi chiii i..." một tay chỉ vào Cổ Thanh Thanh một tay ôm bụng lăn lộn trong lòng Lãnh Nhất cười nghiên ngã.

" khụ khụ "Lãnh Thế Tuyệt suýt không nhịn được cũng bật cười.

" biểu ca huynh? Huynh ức ♓●1●ế●🅿️ muội! " dặm chân xuống đất, môi hơi chu ra làm 🅱●ıể●𝖚 🌴ì𝖓●h đáng yêu

"phì " nhịn hết nỗi bọn Lãnh Nhất đứng phía sau phì cười ra tiếng lại vội ngậm lại nén cười đến đỏ mặt.

" Người muốn tự trở về Cổ Gia hay muốn Bổn Vương phái người đưa về? " vào chủ đề chính

" muội, biểu ca aaaaa! Huynh cho phép muội ở lại đi muội sẽ không gây phiền toái nữa " năng nỉ đáng thương nói.

" Lãnh Nhất! Chuẩn bị xe ngựa đưa Cổ tiểu thư hồi gia " như thường lên tiếng như không hề phát hiện nàng ta cầu xin. Nếu không phải nghỉ tình ngươi là người nhà mẹ đẻ của mẫu phi, ngươi còn sống đứng đây sao? Mệt ngươi còn ở đây diễn, Ly Nhi đáng yêu còn đang chờ ah.

" muội, muội tự mình về " 𝒸_ắ_п ⓜô_ı uỷ khuất trả lời. Rồi lén nhìn người nam nhân anh tuấn hiên ngang nhưng ngước mắt mới phát hiện người đã đến cửa, nàng vẫn chưa nói xong mà, khóc không ra nước mắt về phòng rồi rời khỏi Vương Phủ. Hừm! Nàng tuyệt sẽ không buông tay dễ dàng, Cứ chờ xem.

Chương (1-73 )