← Ch.03 | Ch.05 → |
Cuối cùng sau 7 ngày người đó cũng tỉnh lại.
Nước... N. Nước BÁCH LÝ MẠCH phải nghiêm tai qua mới nghe được. Vội vàng rót 1 chén nước rồi đỡ ông ta ngồi dậy uống nước.
Cám ơn! Sau khi uống xong chén nước ông ấy mới có sức nói chuyện. Tầm mắt nhìn xung quanh rồi lại rơi vào người BÁCH LÝ MẠCH.
Cam ơn vị tiểu ca này đã cứu giúp, xin nhận 1lạy của Mỗ. Nói xong vội vàng xoay người muốn dập đầu.
Là sư phụ lão nhân gia ngài cứu ngươi, ko phải là ta.
Ngươi đã tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào? Vừa lúc DƯƠNG DỊCH THẦN vào phòng thấy hắn tỉnh.
Đây chắc là ân nhân Xin hãy nhận của PHƯỢNG TIẾU 1 lạy.
Được rồi ngươi là PHƯỢNG TIẾU của Phượng Gia sao?
Tiền bối ngài biết Phượng Gia?
Hừ! Tuy ta sống dưới cốc nhưng ít nhiều cũng từng đi qua giang hồ. DƯƠNG DỊCH THẦN hơi giận nha, bản thân đường đường là 1 thần y có chỗ nào mà ông không biết.. chê ông hủ lậu sao?
Ah Tiền bối xin đừng hiểu lầm, Phượng gia đã không còn. Trong đôi mắt nồng đậm bi thương mất mát.
DƯƠNG DỊCH THẦN cũng chấn kinh rồi, Phượng Gia là một trong tứ đại thế gia của THƯƠNG LAM ĐẠI LỤC, cơ nghiệp ngàn năm sao nói sụp đổ liền không đơn giản như vậy.
Ta cho ngươi phục dụng TỤC MỆNH ĐƠN, có thể giữ lại mạng ngươi 3 tháng, ngươi đã ngủ 7 ngày rồi. Dừng lại một chút rồi nói tiếp, nếu ngươi muốn ta đưa ngươi ra ngoài.
PHƯỢNG TIẾU lại lắc đầu. Trong đôi mắt toé lên vẻ thù hận chậm rải mở miệng nói.
Nếu như không thể sống ta cũng muốn bọn họ không bao giờ đạc được thứ mình mong muốn.
Hắn là cánh tay của gia chủ Phượng Gia PHƯỢNG BẤT HỐI cũng là anh em vào sanh ra tử, tung hoành gian hồ. Nếu PHƯỢNG BẤT HỐI là vô địch thủ hắn chính là thua 1 người duy nhất ah.
Nực cười biết bao PHƯỢNG TIẾU đại danh đỉnh đỉnh giờ chỉ còn sống không đến 3 tháng. Nhân sinh đúng là đáng sợ cũng thật đáng buồn...
← Ch. 03 | Ch. 05 → |