Vay nóng Tinvay

Truyện:Phượng Hoàng Trù - Chương 05

Phượng Hoàng Trù
Trọn bộ 11 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


Một chiếc xe ngựa ở trên đường đang chạy nhanh về hướng bắc, người lái xe tuy rằng vẻ mặt phong trần mệt mỏi, nhưng vẫn khó che giấu được tướng mạo tuấn dật phi phàm, chỉ tiếc mày hắn nhíu chặt, vẻ mặt ngưng trọng, nếu không nhất định càng thêm bất phàm.

Ánh chiều tà từ từ ngả về tây, ráng màu và tầng mây cùng nhau chiếu rọi, tạo nên cảnh tượng thay đổi khôn lường, vô cùng mỹ lệ.

Nhưng Đỗ Kình liều mạng lái xe chạy đi, căn bản là chẳng có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp trước mắt. Hắn phải tới thành trấn tiếp theo trước lúc mặt trời lặn, nếu không khí lạnh buổi đêm, sẽ lại một lần nữa trở thành ác mộng của Kì Siếp Siếp cũng như là của hắn.

Vì muốn sớm có được cỏ Liệt Diễm, sau khi rời khỏi chỗ ở của Tần Kim Sinh, hắn liền mua một chiếc xe ngựa chở Kì Siếp Siếp đi về hướng bắc, hy vọng có thể tới Tuyết Phong đỉnh sớm một ngày để tìm Liệt Diễm thảo, giúp nàng giải âm độc trong cơ thể.

Lúc này tiết trời đang vào độ đầu tháng bảy, nhiệt độ không khí có hơi chút nóng bức. Hắn tính rằng trước khi trời đông giá rét đến, hắn sẽ lấy được cỏ Liệt Diễm, rồi mang nàng về phía nam ấm áp để điều dưỡng, nhưng mà hắn không nghĩ tới cho dù trong thời tiết tháng bảy như thế này, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm cũng đủ để ảnh hưởng đến tính mạng của Kì Siếp Siếp, nhất là càng đi về hướng bắc càng tỏ ra nghiêm trọng.

Từ lúc bắt đầu xuất phát theo hướng bắc mà đi, đến nay đã là ngày thứ bảy, trong bảy ngày này, Kì Siếp Siếp cứ tỉnh tỉnh ngủ ngủ, nhưng cho dù tỉnh lại, nàng cũng rất suy yếu, ngay cả sức đứng dậy cũng không có, chuyện này đối với người luôn hoạt bát hiếu động như nàng thì chẳng khác gì một loại tra tấn.

Năm ngày trước, nàng điêu ngoa quật cường luôn không nghe lời, chỉ cần tỉnh lại mà không thấy hắn ở bên cạnh, sẽ nghĩ đủ loại biện pháp chuồn ra xe ngựa hoặc đi ra ngoài phòng, khiến hắn sợ tới mức kinh hồn bạt vía, từ nay về sau đành phải ở bên người nàng, một tấc cũng không rời.

Hay là kiếp trước hắn thiếu nợ nàng, khi hắn hờ hững với nàng, nàng vẫn cứ bám dính lấy hắn, hại hắn đau đầu không thôi; Hiện tại lúc hắn một tấc cũng không rời xa nàng, nàng lại chê hắn vướng víu; Chán ghét, vừa thấy hắn thì tức giận.

Bệnh nhân luôn khó có thể hầu hạ như thế này sao?

Sau khi đổi vai cho nhau hắn mới biết được, lúc trước nàng đến tột cùng tiêu phí bao nhiêu tâm tư chăm sóc cùng làm bạn với hắn, tuy rằng nàng bướng bỉnh, ồn ào, lại thường xuyên làm bệnh tình của tăng thêm, nhưng xét về tuổi và thân phận hắn lúc đó mà nói, hắn thật nên cảm động mà khóc nức nở mới đúng.

Mất bò mới lo làm chuồng, vẫn còn chưa muộn đâu.

Hắn thề một khi nàng lành bệnh, liền nàng cưới vào cửa, thật tâm yêu thương nàng cả đời.

"Dừng!"

Tốc độ khá nhanh, rốt cục trước khi mặt trời lặn xe ngựa cũng đi vào Nham Thạch trấn. Trấn nhỏ không lớn, chỉ có một gian khách điếm.

Đỗ Kình nhảy xuống xe ngựa, đang định ôm Kì Siếp Siếp vào khách điếm trước, rồi trở ra kéo xe ngựa đến hậu viện, để cho con ngựa đã vất vả cả một ngày ăn no nê, nghỉ ngơi thật tốt một đêm, đến sáng mai lại đi tiếp.

Nhưng là -

"Không cần ngươi ôm, ta tự có chân sẽ tự đi." Đẩy hai tay hắn ra, nàng cố hết sức đứng lên, thân thể yếu ớt muốn bước ra xe ngựa.

"Để ta." Hắn lại lần nữa vươn tay giúp nàng, mà nàng cũng lại lần nữa cự tuyệt ý tốt của hắn.

"Không cần phải thế, ta tự mình làm được."

Cố hết sức, cuối cùng nàng cũng đi đến bên mép xe ngựa, đuối sức thở phì phò nhìn thẳng khoảng cách ước vài thước trước mặt mình, do dự không biết nên xuống xe thế nào.

"Tiểu ma nữ......" Đỗ Kình muốn giúp nàng, lại bị nàng một phen ngăn chặn.

"Ngươi tránh ra!"

"Rốt cục là nàng đang tức giận cái gì?" Nhìn đôi mắt nàng thủy chung không liếc hắn một cái, hắn rốt cục nhịn không được, bất đắc dĩ mở miệng hỏi.

"Không có."

"Nếu không có thì vì sao không thèm nhìn ta cũng không cho ta bế nàng xuống xe ngựa?"

Nghe vậy, nàng mới ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái.

"Ta chỉ là muốn cho ngươi biết, kỳ thật tự ta cũng có thể chăm sóc bản thân mình, ngươi không cần phải ủy khuất làm bạn đường của ta như vậy, cứ việc đi tìm Cố cô nương của ngươi đi, ngươi không phải rất lo lắng cho nàng sao?" Nàng nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng nói.

Thì ra đây là nguyên nhân nàng chiến tranh lạnh với hắn! Hắn thật không biết mình nên khóc hay nên cười nữa đây, cuối cùng chỉ có thể than nhẹ một tiếng.

"Hồng Yến thì sẽ có Kì Cửu chăm sóc, không cần phải ta lo lắng."

"Nói cách khác, nếu không có Kì Cửu, hiện tại ngươi nhất định nóng lòng đi tìm nàng là chứ gì."

Đau đầu quá đi thôi! Hắn lấy tay day day huyệt thái dương.

Hắn thật sự không hiểu nổi tâm tình con gái, mấy ngày nay, bọn họ kỳ thật vẫn ở chung rất tốt, cho đến sáng nay, hắn đột nhiên nhắc tới bọn họ đi hướng bắc, mà Hồng Yến cùng Kì Cửu là đi hướng nam, hai phương ngược lại như vậy, không biết khi nào mới có cơ hội gặp lại?

Hắn cũng chỉ nói vu vơ một câu như vậy mà thôi, ai ngờ đâu nàng lại lấy chuyện đó ra châm chọc khiêu khích hắn, nói cái gì mà nếu hắn lo lắng cho Cố cô nương thì hiện tại có thể đuổi theo, nàng sẽ không ngăn cản hắn; Còn nói Cố cô nương người ta dịu dàng hiền thục, không giống nàng điêu ngoa tùy hứng, đã là nam nhân thì nhất định sẽ lựa chọn Cố cô nương, mà hiện tại nàng trở thành bộ dạng này căn bản là gieo gió gặt bão, hắn có thể mặc kệ nàng, cứ việc để nàng tự sinh tự diệt cũng được, hoặc là tùy tiện trực tiếp quăng nàng vào một trạm gác ngầm của Ngọa Long Bảo, đến lúc đó sẽ có người chăm sóc nàng, không cần phải hắn làm điệu bộ từ bi giả mèo khóc chuột!

Lúc ấy thật sự không biết mình đã làm gì chọc giận nàng, chẳng qua thấy nàng càng nói càng giận, sắc mặt càng lúc càng khó coi, hắn đành phải điểm huyệt ngủ của nàng, để nàng ngoan ngoãn ngủ một giấc, đồng thời hy vọng sau khi nàng tỉnh lại, có thể quên hết mọi chuyện khiến nàng không thoải mái, nhưng với tình hình hiện tại này......

"Nàng nên biết, hiện tại đối với ta mà nói, quan trọng nhất chính là tiêu trừ hết âm độc trên người nàng." Hắn chăm chú nhìn hai mắt nàng mà nói.

"Đương nhiên, thương thế của ta tốt hơn sớm một ngày, là ngươi có thể sớm một ngày thoát khỏi ta." Rũ mắt xuống, nàng chua xót nói.

"Ta chưa từng nói như vậy." Chân mày hắn cau lại.

"Nhưng trong lòng ngươi nghĩ như vậy!"

Đây là cái loại lý lẽ gì chứ?

"Chúng ta đi vào quán trọ rồi nói sau được không? Xe ngựa chắn trước cửa sẽ gây trở ngại cho việc buôn bán của người ta." Than nhẹ một hơi, hắn tốt bụng khuyên nhủ, rồi tự nhiên vươn tay muốn ôm nàng, ai ngờ nàng lại bướng bỉnh dám tránh khỏi tay hắn, đột nhiên nhảy xuống xe ngựa.

May mắn một bên có yên ngựa đỡ cho nên lúc Kì Siếp Siếp rơi xuống đất mới có thể ổn định thân mình suy yếu, nhưng ngay cả như vậy, cũng hù dọa và chọc tức Đỗ Kình. Nàng vì sao luôn muốn tùy hứng làm bậy như vậy, chẳng chịu nghĩ đến cảm xúc của người khác?

"Đó, ta không phải đã nói ta có thể tự chăm sóc sao?" Nàng đắc ý ngẩng đầu tà nghễ nhìn hắn.

Ngăn không được tức giận ở trong nháy mắt bùng nổ, nếu nói tính cách của nàng là quật cường, không bằng nói tính cách của nàng không biết tự lo bản thân mình.

Hắn lạnh lùng liếc nàng một cái, kéo dây cương trên lưng ngựa, bỏ lại cho nàng mấy câu, "Nàng đã có thể tự chăm sóc bản thân, thế thì chắc ta cũng không cần ở lại làm những việc không cần thiết nữa, vậy tại hạ xin cáo từ." Nói xong, hắn dắt ngựa, cũng không quay đầu lại, xoay người bước đi.

Kì Siếp Siếp ngây người ngay tại chỗ, nhìn bóng dáng hắn rời đi, nàng quật cường cắn môi dưới, không muốn mở miệng gọi hắn lại, nhưng, sự kiên trì này không được bao lâu -

"Đỗ Kình." Tiếng nói nho nhỏ lén lút từ trong miệng nàng bật ra, "Đừng đi mà, đừng bỏ ta lại."

Vó ngựa đạp lên đá trên đường tạo thành tiếng "Đát đát" hoàn toàn che lấp đi thanh âm của nàng.

"Đỗ Kình." Tâm hoảng ý loạn, nàng tăng thêm âm lượng gọi với theo hướng bóng dáng hắn, nhưng hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ, càng đi càng xa.

"Không cần -" Bước chân nàng như tự có ý thức, đuổi theo hắn, nhưng thân mình suy yếu lại không nguyện ý phối hợp, mới chạy hai bước, cả người nàng đã ngã vật xuống đất.

"Không cần......" Rời xa nàng, Đỗ Kình, không cần! "Ô ô......" Nàng không muốn hắn rời xa nàng nha......

"Thế này nàng còn nói có thể tự chăm sóc bản thân mình sao?"

Thanh âm bất đắc dĩ lại ẩn chứa đau lòng vang lên trên đỉnh đầu nàng, nàng rơi lệ đầy mặt ngẩng đầu, chỉ thấy không biết hắn đã trở lại bên người nàng từ lúc nào.

Hắn khom lưng, dùng một tay ôm lấy cái người đang khóc sướt mướt như đứa trẻ kia.

Nàng theo bản năng, vươn hai tay gắt gao ôm cổ hắn, sợ hắn lại lần nữa bỏ nàng xuống.

"Thực xin lỗi." Nàng run run nói, mà hắn không nói gì.

"Ta không phải cố ý...... Ta chỉ là......" Nàng muốn giải thích, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Ta biết." Hắn trấn an nàng.

"Đừng rời xa ta, đừng bỏ lại ta."

"Ừ." Hắn ôm chặt nàng, đồng thời ở trong lòng thề, cả đời cũng sẽ không.

+++

Tuy rằng đối với hai người là Đỗ Kình và Kì Siếp Siếp mà nói, ở trong lòng sớm đã có quyết tâm không phải nàng thì không cưới, không phải hắn thì không gả, nhưng theo lễ phép, lúc hai người ở khách điếm, vẫn thuê hai phòng ngủ như cũ.

Bữa tối qua đi, Đỗ Kình thường lui tới chỗ Kì Siếp Siếp, giúp nàng vận công đẩy âm độc trong cơ thể ngưng tụ ở một nơi, không cho chúng có cơ hội khuếch tán, sau đó đợi nàng ngủ say, liền trở lại phòng của mình nghỉ ngơi.

Mặc nguyên y phục nằm ở trên giường, hắn suy nghĩ về việc sau khi bọn họ đến Tuyết Phong đỉnh, nên an trí Kì Siếp Siếp như thế nào, cùng với chuyện làm sao trong thời gian ngắn nhất lấy được cỏ Liệt Diễm.

Nghĩ nghĩ, hắn đột nhiên cảm thấy bế tắc, không tự chủ được liền ngáp một cái.

Đột nhiên trong lúc đó, một luồng ánh sáng kinh sợ xẹt qua cái đầu đang buồn ngủ của hắn.

Không đúng! Rất không đúng! Từ khi bệnh hắn khỏi hẳn lại luyện võ, trừ phi là hắn tự mình muốn đi vào giấc ngủ, nếu không cho dù là muốn hắn ba ngày ba đêm không chợp mắt, thì đến ngáp một cái cũng không có khả năng.

Không tự chủ được lại ngáp một cái, hắn hồ nghi nhìn cây nến trên mặt bàn, chỉ thấy phía trên ánh nến không có khói sau khi cháy bay lên, lại thoáng hiện ra làn khói màu vàng nhạt ấm áp.

Đáng chết, là mê hương!

Theo phản xạ, hắn lấy một đồng tiền từ trong người nhằm cây nến mà phi tới, chuẩn xác nhắm thẳng vào tâm nến, trong phòng nhất thời lâm vào một mảnh tối om.

Không xác định chính mình rốt cuộc hít vào bao nhiêu mê hương, cùng với mê hương có độc hay không, hắn thật cẩn thận thầm vận mấy khẩu chân khí, thử xem thân thể có gì không khoẻ hay không. Rất tốt, ngoại trừ có chút buồn ngủ, hắn không cảm thấy có gì không khoẻ.

Sau khi đã xác định mê hương không độc, hắn nhanh chóng vận công, để chân khí chạy khắp kinh mạch trong cơ thể, đẩy mê hương ra bên ngoài cơ thể. Tiếp theo hắn nhanh chóng đi vào sương phòng của Kì Siếp Siếp, cũng dùng phương thức đó giúp nàng đẩy mê hương ra.

"Vì sao bọn họ muốn làm như vậy?" Kì Siếp Siếp khó hiểu hỏi.

Đỗ Kình cũng không giải thích, hắn chưa bao giờ đến Nham Thạch trấn này, dọc theo đường đi, cũng cẩn thận lưu ý không hề có kẻ theo dõi, vậy tại sao khi đến đây lại có mê hương chờ bọn họ?

Đang lúc hai người bọn họ trăm mối không thể giãi bày, ngoài cửa đột nhiên truyền đến hàng loạt tiếng nói khe khẽ. Hai người lập tức im bặt, cẩn thận lắng nghe.

"Đang ngủ sao?"

"Hương đều tan hết, hẳn là đang ngủ."

"Muốn đi vào xác định một chút để phòng ngừa hay không?"

"Chắc là chẳng cần đâu, nhìn bộ dạng hắn thư sinh nho nhã yếu ớt như thế, cho dù đột nhiên tỉnh lại, bên chúng ta có vài người, tùy tiện cũng áp chế được hắn."

"Ôi, ta thực không muốn làm như vậy."

"Không làm thì sao chứ? Chẳng lẽ ngươi thật muốn đem nữ nhi của Tôn đại nương tống đi sao?"

"Nhưng cô nương kia là vô tội?"

"Biết đâu...... Chúng ta làm như vậy có thể khiến cô nương kia trong họa có phúc chưa biết chừng." Trầm mặc trong chốc lát, một thanh âm gượng ép vang lên.

"Ừ, ta cũng cảm thấy như vậy." Tên còn lại nói tiếp, trong giọng nói thoáng thể hiện lương tâm có cảm giác bất an."Xem bộ dáng cô nương kia suy yếu, rõ ràng là thân nhiễm bệnh nặng, có lẽ chúng ta đưa nàng vào trong thành, ngược lại có thể giúp đỡ nàng, bởi vì với tính cách thích chưng diện của thành chủ, nhất định sẽ che chở đầy đủ cho cô nương tựa tiên nữ hoạt bát ấy, nói không chừng còn có thể giúp nàng chữa khỏi bệnh trên người."

Nói xong, ngoài cửa trầm mặc lúc lâu.

"Đi thôi, đừng do dự nữa, nếu do dự nữa thì chúng ta sẽ không kịp hoàn thành trước hừng đông đâu." Rốt cục cũng có người mở miệng.

"Ừ." Có người đáp nhẹ một tiếng, tiếp theo là những tiếng bước chân liên tiếp tiến về phía sương phòng của bọn họ.

Cửa phòng "ê a" một tiếng rồi bị đẩy ra, đi đầu là chưởng quầy đang giơ cây nến, tiếp theo là tiểu nhị, trưởng lão trấn trên cùng hai người đàn ông có gương mặt xa lạ cầm dây thừng. Năm người tiến vào phòng, liền thấy Đỗ Kình và Kì Siếp Siếp đang ung dung ngồi trong phòng chờ bọn họ thì sợ tới mất hồn mất vía, dây thừng cùng ánh nến đồng thời rơi xuống "Phanh" một tiếng, bọn họ run run kinh hãi không thôi cứ như bị tia sét đánh trúng.

"Chẳng hay năm vị nửa đêm tới chơi có gì muốn dạy bảo?" Đỗ Kình thong thả mở miệng, đồng thời chậm rãi bước lên phía trước, nhặt cây nến nằm trên mặt đất; rồi đặt lên mặt bàn đề ngừa phát sinh hoả hoạn, bình tĩnh nhìn năm người bị dọa ngốc đang đứng trước mắt.

Không ai mở miệng, bọn họ hoàn toàn bị dọa đến ngây người.

"Sao thế, các ngươi không phải nói rằng bằng lực lượng của các ngươi, tùy tiện cũng có thể ngăn chặn một thư sinh nho nhã yếu ớt như ta sao? Sao giờ lại chẳng động thủ gì vậy?" Đỗ Kình lại nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng hỏi.

Đột nhiên trong lúc đó, năm người vốn đang ngây ra như phỗng đồng thời hướng hai người bọn họ quỳ xuống, không ngừng dập đầu giải thích."Thực xin lỗi, thực xin lỗi."

Đỗ Kình mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ, cũng chưa ngăn cản hành động dập đầu nhận tội của bọn họ, biểu tình trên mặt cũng không nhìn ra có phản ứng phẫn nộ gì.

Hắn không tức giận sao? Làm sao có thể không được chứ? Nếu không phải hắn đủ tỉnh táo, hắn quả thực khó có thể tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào. Nhưng lúc này đối mặt với một đám dân chúng vừa thấy liền biết là những kẻ chất phác thiện lương, hắn nên tức giận với bọn họ thế nào đây? Huyết tẩy Nham Thạch trấn này sao? Huống chi nghe bọn hắn đối thoại lúc trước, bọn họ tựa hồ cũng là bị bất đắc dĩ.

Rốt cục, hắn cố nén tức giận, khẽ thở dài một hơi, đang muốn mở miệng ngăn cản hành động luân phiên dập đầu của bọn họ, Kì Siếp Siếp đã mở miệng trước.

"Các ngươi đừng thế nữa, trước đứng lên đi, có cái gì khó khăn thì nói ra, chưa biết chừng chúng ta có thể giúp được thì sao."

Năm người dừng động tác lại, nhìn nhau không nói gì trong chốc lát, rồi đồng thời đứng dậy.

"Vì sao các ngươi muốn làm như vậy? Bắt người là phạm trọng tội, các ngươi không biết mới lạ." giọng nói Đỗ Kình không chút vui vẻ, cũng mất đi khí thế không giận mà uy lúc trước.

Bọn họ trầm mặc sau một lúc lâu, trưởng lão mới mở miệng giải thích.

Thì ra nguyên nhân là do đất đai bốn phía quanh Nham Thạch trấn rất đặc dị, hoàn toàn không thể gieo trồng cây nông nghiệp gì, nên họ luôn luôn chỉ có thể dựa vào lương thực từ ngoài cấp vào mới duy trì được cuộc sống. Đường từ Nham Thạch trấn đi ra bên ngoài được chia thành hai con đường nam bắc riêng, nếu đi hướng nam, sau đó muốn tới thôn xóm có chợ, ít nhất phải mất khoảng bốn, năm ngày, do đó bọn họ từ trước đến nay đếu đi con đường phía bắc nhiều lắm cũng chỉ mất có một ngày nhưng lại phải đến Bắc Thành, hết lần này đến lần khác......

"Ý các ngươi là, Bắc Thành thành chủ hỉ nộ vô thường, khi vui vẻ thì có khả năng sẽ tặng cho các ngươi lương thực dùng trong cả một năm, mảy may không lấy một xu; Thời điểm mất hứng thì sẽ cố ý làm khó dễ các ngươi, mà lúc đó còn muốn các ngươi đưa cô nương đẹp nhất trong thôn cho hắn nạp làm thiếp?"

Bọn họ sắc mặt trầm trọng đồng thời gật đầu.

"Nhưng đã gần ba năm và đây là lần thứ sáu?"

Năm người lại gật đầu.

Đỗ Kình có chút đăm chiêu suy nghĩ trong chốc lát, "Ba năm gần đây, thành chủ hỉ nộ vô thường kia có từng tặng lương thực cho các ngươi?"

Đáp án là không có.

"Ý nói là, ba năm trước đây là thời điểm hắn vui vẻ, mà giận thì bắt đầu từ gần ba năm nay?"

Trưởng lão dùng sức gật đầu, "Đã liên tục ba năm, cho dù ba năm trước đây thành chủ tặng cho chúng ta nhiều lương thực, nhưng ba năm nay cũng đã hao hết, chúng ta thật sự là bị bất đắc dĩ mới có thể...... Mới có thể......"

"Mới có thể liều mình đụng đến khách qua đường dừng chân trên Nham Thạch trấn?" Đỗ Kình thay hắn đem lời nói cho hết.

Năm người đồng thời hổ thẹn không nâng nổi đầu dậy.

"Thế năm lần trước thì sao? Các ngươi giải quyết thế nào, cùng giống lần này, đi tìm người qua đường xuống tay?" Kì Siếp Siếp tò mò hỏi.

"Không không không, tuyệt đối không có!" Trưởng lão vội vàng lắc đầu nói: "Bốn lần trước bởi vì trấn trên còn có chút lương thực tồn kho, cho nên vẫn chưa bị thành chủ làm khó dễ, còn một lần trước, thật sự là thật sự không có cách nào, cho nên...... Cho nên......" Nói xong, tiếng nói hắn đột nhiên nghẹn ngào, rốt cuộc nói không hết câu.

"Con gái của trưởng lão, Liên nhi cô nương vì không muốn khiến trưởng lão khó xử, cho nên tự nguyện hiến thân." Chưởng quầy khàn giọng nói.

Kì Siếp Siếp nhìn phía trưởng lão, chỉ thấy hắn dù chưa nói ra tiếng, trên mặt lại sớm ướt đẫm nước mắt.

"Đỗ Kình......" Lòng trắc ẩn của nàng tự nhiên dâng lên.

"Ta đã biết." Hắn đánh gãy lời của nàng, rồi gật đầu.

"Vậy chàng tính làm như thế nào?" Nàng vẻ mặt khẩn cấp hỏi.

"Ta cùng các ngươi đến chỗ thành chủ một chuyến." Đỗ Kình trầm tư trong chốc lát rồi nói với trưởng lão.

"Chỉ có mình chàng?" Kì Siếp Siếp bất mãn kêu lên:"Thế ta phải làm gì chứ?"

"Bệnh nhân thì phải có bộ dáng của bệnh nhân."

"Mặc kệ, ta cũng phải đi!"

"Không được."

"Ta nhất định phải đi."

"Đừng mơ."

"Ta muốn đi, hơn nữa chàng ngăn không được ta."

"Thử xem xem."

"Thử liền thử, ai sợ ai?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-11)