129: Có Duyên Không Phận
← Ch.128 | Ch.130 → |
Vân Lạc nhất thời bị đánh gãy suy nghĩ nghe được câu hỏi của năm tử cất tiếng cười:"Ha hả! Ta không sao! Bất quá bổng lộc tháng này của ngươi có sao rồi đấy."
Nam tử bên ngoài vẫn đang cố gắng cẩn thận đánh xe ngựa nghe được câu trả lời phũ phàng này của Vân Lạc cũng đã biết mình cũng không còn cơ hội thương lượng đường sống.
Trong đầu hắn không khỏi hiện lên cảnh tưởng phó cung chủ Vân Lạc với bộ dạng của ác ma mang đi bổng lộc tháng này của hắn.
Tuy hắn cũng không chịu từ bỏ, ra sức đuổi theo nhưng vẫn không thể theo kịp.
Đến khi bóng dáng ác ma Vân Lạc hoàn toàn biến mất, nam tử mới quỳ rạp xuống đất.
Lúc này, nam tử trong đầu mới tuyệt vọng hiện ra một câu:Bổng lộc tháng này của ta, chúng ta đúng là có duyên không phận mà!!!!"
Hắn kìm nén cảm xúc giơ roi đánh ngựa ai ngờ ra tay mạnh quá làm lưu lại vết roi hồng hồng trên mông ngựa.
Chỉ thấy ngựa ăn đau, hí vang một tiếng, hai chân trước nhảy cao ra sức phóng về phía trước.
Xe ngựa vì cũng thế mà vô cùng xóc nảy.
Bên trong xe ngựa, Vân Lạc thản nhiên ngồi bỗng xe ngựa đột nhiên tăng tốc hơn nữa còn chạy ngã trái ngã phải.
Vân Lạc tình huống không đề phòng, thân mình cũng một trận thất điên bát đảo.
Sau khi ổn định lại, Vân Lạc mới lên tiếng có vài phần tức giận nhưng cũng có vài phần cười trên nỗi đau của người khác:"Tiểu tử ngươi thực hảo a!! Xem ra bổng lộc tháng sau ngươi dù không đành lòng cũng muốn lưu lại chỗ phó cung chủ ta a!"
Câu nói của Vân Lạc như một chậu nước lạnh dội vào đầu nam tử đánh xe ngựa.
Vừa rồi, ngựa bắt đầu chạy như điên khi, nam tử đã có ý định khống chế lại nhưng nghĩ đến bổng lộc tháng này bị mất hắn liền mặc lệnh.
Không những thế, hắn còn ra sức vung roi làm xe càng chạy càng nhanh, càng chạy càng xóc nảy với như một chút nho nhỏ phát tiết.
Cũng chính vì thế mà hắn mới quên mất trong xe còn ngồi một tôn đại phật.
Vị này đại phật vừa rồi mới trừ bổng lộc tháng này của hắn và còn đang uy hiếp đến bổng lộc tháng sau của chính mình.
Nếu bổng lộc tháng sau của hắn còn bị cắt nốt thì chắc hắn cũng chỉ có cách hít gió tây bắc mà sống quá.
Vì vậy, vừa nghe được câu nói kia của Vân Lạc, nam tử nhanh chóng cầu xin nói:" Thuộc hạ biết sai rồi.
Xin Vân Lạc phó cung chủ thủ hạ lưu tình tha cho bổng lộc tháng sau của thuộc hạ a."
.
← Ch. 128 | Ch. 130 → |