Thế tử gia phát bệnh
← Ch.077 | Ch.079 → |
Edit: Linh Nhi
Beta: Diệp Y Giai
"Ngươi nói cho ta biết, bà không chết đúng không, bà chỉ vì quá mệt mỏi, cho nên muốn nghỉ ngơi một chút..." Mộ Dung Tu khóc như một đứa nhỏ, hắn lắc lắc hai vai Vân Thanh Nhiễm ngày càng nhanh, xương cốt của Vân Thanh Nhiễm suýt bị hắn bóp nát.
Quân Vô Ý đi tới, ông nhìn thi thể Hồng Dược đang bị Mộc Bách Dương ôm, dung nhan nữ tử đã không còn nhất tiếu khuynh thành, nhất nộ vong thành ngày đó.
Giáo chủ Thương Lan giáo từng oai phong một cõi, kinh hãi thế tục, nay lại bình yên chết ở đây. Có lẽ đối với bà, đây là kết quả tốt nhất.
"Mộc Bách Dương, ông mang thi thể Hồng Dược đi đi. An táng cho bà ấy thật tốt." Quân Vô Ý nói. Ông biết vương phi của ông cũng sẽ hy vọng ông làm như vậy.
Vân Thanh Nhiễm nhìn thoáng qua Quân Vô Ý, Trấn Nam vương dù đã lớn tuổi nhưng vẫn phong hoa tuyệt đại như trước, một câu của ông, giao thi thể Hồng Dược cho Mộc Bách Dương, sẽ rước đến cho ông không ít phiền toái, ít nhất nếu ông mang theo thi thể của Hồng Dược trở về, ông có thể báo cáo kết quả lên hoàng thượng, nếu không mang về, sợ là sẽ gặp phải phiền toái rất lớn, nghênh đón ông có thể là trận nổi giận lôi đình của hoàng thượng...
Nhưng, nếu thi thể của Hồng Dược bị Quân Vô Ý mang về, nhất định không thể ngủ yên.
Mộc Bách Dương hốt hoảng dập đầu, ôm lấy thi thể Hồng Dược, chuẩn bị đi xuống núi, có Quân Vô Ý bảo vệ, Mộc Bách Dương có thể thuận lợi mang thi thể đi.
"Thần Nhi, con mang mọi người xuống núi trước đi thôi, sự tình ở đây giao cho phụ vương xử lý." Quân Vô Ý dự cảm hôm nay có thể có khách không mời mà đến, chuyện Ký Bắc vương Hác Vu Thiên mơ ước có được bí mật trên người Hồng Dược không phải ngày một ngày hai, hơn hai mươi năm trước, hắn vì thế mà đuổi bắt Hồng Dược, nay Hồng Dược lại một lần nữa hiện thân, không có khả năng một chút động tác hắn đều không có.
Quân Mặc Thần thản nhiên gật gật đầu, hắn tiến lên, cùng Vân Thanh Nhiễm liếc mắt nhìn nhau, lúc này Vân Thanh Nhiễm mới chú ý đến Quân Mặc Thần, không phải hắn đã nghỉ ngơi rồi à? Thì ra không ngủ, mà đi theo phụ vương hắn lên đây, không phải là thân thể hắn không chịu nổi giá rét ư? Sao buổi tối còn chạy lên núi?
Ánh mắt sâu thẳm của Quân Mặc Thần nhìn về phía Vân Thanh Nhiễm, làm cho người ta không đoán được giờ phút này hắn đang nghĩ gì.
"Đi thôi." Quân Mặc Thần thản nhiên nói hai từ với Vân Thanh Nhiễm.
Quân Mặc Thần không hỏi Vân Thanh Nhiễm vì sao lại xuất hiện ở nơi này, cũng không hỏi một chữ gì về quan hệ của nàng và Mộ Dung Tu, chỉ dẫn tất cả mọi người rời đi.
Vân Thanh Nhiễm gật đầu, nói với Mộ Dung Tu: "Công tử Mộ Dung, chúng ta cũng đi thôi, nương ngươi cũng sẽ không hy vọng nhìn thấy bộ dáng khó coi như vậy của ngươi."
Thoạt nhìn bộ dạng của Mộ Dung Tu thực làm cho người ta lo lắng, hắn yêu mến Hồng Dược quá mức, mười mấy năm qua hắn sống đều vì Hồng Dược, Hồng Dược vừa chết, toàn bộ thế giới của hắn đều sụp đổ, hắn phải chịu đả kích quá lớn, cũng không biết hắn có thể chịu nổi hay không.
Trên đường xuống núi, Quân Mặc Thần vẫn đi đằng trước, không quay đầu nhìn Vân Thanh Nhiễm ở phía sau lấy một cái.
Gió núi lạnh lẽo, làm cho Vân Thanh Nhiễm cảm thấy quần áo của mình có chút mỏng manh, y phục của mình mà khí lạnh còn có thể xuyên qua, vậy Quân Mặc Thần chịu được không?
Vân Thanh Nhiễm nhìn thoáng qua Quân Mặc Thần, thấy hắn vẫn đi, bước chân không nhanh không chậm, tốc độ không thay đổi, cực kỳ ổn định, bóng dáng tuyết trắng nhẹ nhàng như tiên.
Đến chân núi, Quân Mặc Thần ra lệnh cho vài ám vệ tướng hộ, trước tiên rời khỏi rừng cây, về Vương phủ.
Trở lại Vương phủ, Vân Thanh Nhiễm thấy vương phi nương nương đứng ở cửa chờ bọn họ đã lâu.
Vương phi một thân thanh lịch, chậm rãi tiến lên, bình tĩnh đi về phía Hồng Dược. Bàn tay bà khẽ sờ mặt Hồng Dược, "Ngày xưa Hồng Trần về với đất, mong bà kiếp sau không còn là Hồng Liên thịnh thế, làm một nữ tử nhà bình thường, tìm được ái nhân yên lặng một đời."
Sau đó vương phi nói với Mộc Bách Dương, "Ân ân oán oán giữa ông và bà ấy, bất luận là hận hay là yêu, là ân hay là cừu, là sợ hay là tình, đều xóa bỏ đi, từ nay về sau âm dương xa cách, ân oán không còn, tình nghĩa khó tiếp. Thi thể của bà để ở trong vương phủ hai ngày, đợi bên ngoài yên tĩnh, sẽ đi an táng sau."
Vương phi vừa dứt lời, lại nhìn thoáng qua Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm, "Hai người các con cũng sớm đi trở về phòng nghỉ ngơi đi, ban đêm bên ngoài lạnh lắm, ta đã bảo phòng bếp hầm canh nóng cho các con, trở về phòng là có thể uống để thân thể ấm áp."
Vân Thanh Nhiễm đối với phu phụ Trấn Nam vương càng thêm hiếu kỳ, phụ vương và mẫu phi, một người ở trong rừng phong bảo bọn họ trở về, gánh lấy tất cả phiền toái, thậm chí còn chưa từng hỏi vì sao nàng có mặt ở đó, người còn lại ở cửa vương phủ đợi họ trở về, đã an bài tốt tất cả mọi việc.
Vì thế Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần đều trở về Kim Dật Hiên. Trên đường trở về Kim Dật Hiên hai người đều trầm mặc, Quân Mặc Thần không nói chuyện, không hỏi gì, Vân Thanh Nhiễm cũng không.
Quân Kiệt và Lục Trúc đang chờ hai người đến sốt ruột, cuối cùng cũng nhìn thấy hai người trở lại.
Hai người này đều tự chờ chủ tử nhà mình, không biết chủ tử của đối phương cũng không ở trong phòng, lúc này thấy họ cùng trở lại, đều kinh ngạc không nhỏ.
"Tiểu thư, sao người..." Lục Trúc trợn hai mắt thật lớn, tiểu thư nhà nàng không phải là chuồn êm đi ra ngoài à? Sao lại trở về cùng thế tử gia vậy?
Vân Thanh Nhiễm quay đầu nhìn thoáng qua Quân Mặc Thần, chờ hắn mở miệng, nhưng hắn lại đẩy cửa phòng đi vào, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Hắn... Hôm nay có chút là lạ.
"Tiểu thư, ngài và thế tử gia... Là thế nào..."
"Không có gì." Vân Thanh Nhiễm cũng không rõ Quân Mặc Thần làm sao, muốn hỏi điều gì thì cứ hỏi đi, nàng sẽ trả lời.
"À..." Lục Trúc à một tiếng sau đó lại nghĩ tới cái gì, từ trong lòng lấy ra một phong thư, "Tiểu thư, vừa rồi có người đưa cho ta cái này bảo giao cho người."
Vừa rồi?
"Chuyện xảy ra bao giờ?"
"Là giờ tý, vừa rồi điểm canh đánh đúng giờ tý, người nọ đến tìm nô tỳ, xem cách ăn mặc hẳn là nha hoàn trong phủ, nô tỳ cảm thấy rất buồn bực, đã hơn nửa đêm, ai còn truyền tin cho tiểu thư, lại nghĩ nếu là nha hoàn trong phủ đưa tới, thì thay tiểu thư ngài nhận lấy vậy." Lục Trúc trả lời.
Giờ tý? Không phải là canh giờ mà Hồng Dược mất ư?
Vân Thanh Nhiễm tiếp nhận bức thư trong tay Lục Trúc, bức thư này khá nặng, chắc chắn có đồ nặng bên trong.
Vân Thanh Nhiễm mở bức thư ra, đồ vật bên trong hóa ra là một quyển sách, Vân Thanh Nhiễm mở sách, trong trang thứ nhất chỉ có mấy con số, nhưng cũng đủ để cho Vân Thanh Nhiễm biết bức thư này là của ai.
"Đồ nhi, chuyện mà vi sư đã đáp ứng ngươi, vi sư sẽ không quên, ngươi chỉ cần làm theo những nội dung trong này mỗi ngày một lần, là có thể giúp hắn sống lâu hơn."
Hồng Dược vẫn nhớ rõ chuyện mình đã đồng ý với Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm tiếp tục mở ra, ở trong viết rất nhiều chữ, hình như là sách dạy xoa bóp, bấm huyệt.
Biện pháp này thật sự hữu hiệu ư? Vân Thanh Nhiễm không biết, nhưng nếu đã là sách mà Hồng Dược đưa cho nàng, vậy thử một lần đi.
"Cạch xoảng ——"
Tiếng đồ sứ vỡ vụn, từ bên phòng Quân Mặc Thần truyền đến.
Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Kiệt, Lục Trúc đẩy cửa đi vào, trong phòng, một tay Quân Mặc Thần chống lên bàn, một tay ôm ngực, hô hấp khó khăn, một bình hoa bị đập nát dưới chân hắn, vốn dĩ ở trên bàn, nhưng bởi vì thân hình hắn đứng không vững, không cẩn thận làm nó rơi vỡ.
"Thế tử gia, ngài làm sao vậy? Nguy rồi! Thuộc hạ đi tìm Mộc tiên sinh!" Quân Kiệt thấy Quân Mặc Thần phát bệnh, vội vàng muốn đi tìm Mộc Bách Dương.
"Đứng lại..." Quân Mặc Thần cố hết sức kêu ngăn Quân Kiệt, "Lúc này ông ấy... Cho dù có đến đây... Sợ là cũng không thể chữa trị cho ta..."
Hiện nay tinh thần của Mộc Bách Dương không ổn, ba hồn bảy phách đã mất, làm sao có thể chữa trị cho Quân Mặc Thần đây?
"Cho dù ông ta chỉ còn lại nửa cái mạng, thuộc hạ cũng sẽ trói ông ta tới!" Quân Kiệt sốt ruột, thế tử gia chịu không nổi giá rét, nếu không phải người có nội lực thâm hậu, có thể che chở chính mình, thì chỉ hơi cảm lạnh người cũng sẽ mất mạng!
Lúc trước thế tử gia cũng hay đi ra ngoài vào lúc nửa đêm, đều không có chuyện gì, cho nên hắn không ngăn cản, nhưng mà hôm nay vì sao lại như thế, chẳng lẽ thế tử gia động võ với người khác? Cho nên không thể dùng nội lực bảo hộ bản thân?
Có điều Quân Kiệt không kịp hỏi, hiện giờ hắn muốn chạy nhanh đi tìm người chữa trị cho Quân Mặc Thần! Vừa vặn hôm nay vương phủ gần như đã điều xuất toàn lực!
Đúng rồi, vương phi, hắn phải đi tìm vương phi nương nương!
Quân Kiệt nghĩ xong lập tức chạy ra ngoài.
Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy bộ dạng vô cùng thống khổ của Quân Mặc Thần, thân thể hắn phát run, cái tay đang chống đỡ lên mặt bàn kia không chịu được, thân thể lung lay sắp đổ.
Vân Thanh Nhiễm tiến lên đỡ lấy Quân Mặc Thần, tay vừa chạm đến người hắn, lập tức phát hiện thân thể hắn rất nóng... đang phát sốt!
"Ta đỡ ngươi lên trên giường." Vân Thanh Nhiễm cầm bàn tay đang cố chống đỡ trên bàn của Quân Mặc Thần đặt lên vai mình, muốn đỡ Quân Mặc Thần đi về phía giường.
Quân Mặc Thần quay đầu đi, cho dù cả người hắn đau đớn nóng rực, thân thể đứng không vững, nhưng hắn vẫn không tiếng động lựa chọn cự tuyệt ý tốt của Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm cảm giác được Quân Mặc Thần cự tuyệt nàng, cũng lười quản hắn có nguyện ý hay không, kéo hắn, trực tiếp đi về phía giường, bây giờ Vân Thanh Nhiễm có một thân công lực của Hồng Dược, thân thể ngày xưa không thể so sánh được.
Ngược lại là Quân Mặc Thần, cả người không có khí lực, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Rõ ràng bình thường có quấn chăn kín mít thì thân thể Quân Mặc Thần cũng không ấm lên, nhưng giờ phút này lại nóng đến mức dọa người, sắc mặt hắn vốn đã không có bất luận màu sắc nào, nay môi lại tái nhợt trắng bệch, ánh mắt hắn không đặt ở trên người Vân Thanh Nhiễm, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm màn...
Bộ dạng bây giờ của hắn, sợ là không đợi được người đến...
Vân Thanh Nhiễm sờ sờ trên người, là phương pháp tục mệnh Hồng Dược lưu lại mà vừa rồi Lục Trúc đã giao cho nàng, phương pháp khiến ngựa chết thành ngựa sống, so với ngồi chờ chết thì làm chút việc gì đó vẫn tốt hơn, Vân Thanh Nhiễm luôn không thích ngồi chờ chết!
Vân Thanh Nhiễm bắt đầu đưa tay cởi bỏ quần áo của Quân Mặc Thần, may mà mấy lần trước được Quân Mặc Thần huấn luyện ban tặng, lúc này nàng đã có thể gọn gàng linh hoạt cởi bỏ quần áo của hắn.
Vân Thanh Nhiễm vừa cởi vừa nói với Lục Trúc, "Lục Trúc, đi chuẩn bị một ít nước ấm, dược có thể trị phong hàn cũng cho người chuẩn bị một chút, mặc kệ hữu dụng hay không, cứ chuẩn bị trước rồi nói sau."
Lục Trúc tuân lệnh chạy nhanh ra ngoài.
Vân Thanh Nhiễm cởi bỏ hết quần áo của Quân Mặc Thần, cả người Quân Mặc Thần trần trụi hiện ra trước mặt Vân Thanh Nhiễm.
Hô hấp Quân Mặc Thần suy yếu, đồng thời đưa ánh mắt nhìn về phía Vân Thanh Nhiễm, như muốn tìm tòi nghiên cứu Vân Thanh Nhiễm đang muốn làm cái gì.
Lời tác giả: Lúc trước từng nói qua, Hồng Dược thiếu Quân Vô Ý một nhân tình, bà tuy rằng đã chết, nhưng phần nhân tình này bà cũng đã chuẩn bị tốt để trả rồi. Y thuật của Hồng Dược cao hơn Mộc Bách Dương, biết tình hình thân thể của Quân Mặc Thần, cái gọi là phương pháp tục mệnh cho Quân Mặc Thần kỳ thật không viết ở trên thư, mà là ở Vân Thanh Nhiễm, cho nên, (*^__^*) hì hì...
← Ch. 077 | Ch. 079 → |