Viên phòng
← Ch.080 | Ch.082 → |
Edit: Mạc Lam Song
Beta: Diệp Y Giai
Vân Tử Hy giao tòa liên hoa đang cầm trên tay cho Thanh Nhiễm, sau đó lại lấy ra ngọn nến nhỏ đã sớm mang trên người, thời điểm Vân Tử Hy xuất môn đã tính toán đi thả đèn cầu nguyện, mặc kệ có gặp được Vân Thanh Nhiễm hay không.
"Khụ khụ khụ... Đèn thật tinh xảo, Hầu gia, khụ khụ khụ, đối với bản thế tử đúng là có tâm, tâm hữu linh tê à? Biết... bản thế tử, khụ khụ, muốn thả đèn cầu nguyện? Khụ khụ khụ..." Lúc Quân Mặc Thần đang nói đã vươn tay ra lấy đi đèn cầu nguyện vừa mới hoàn thành trên tay Vân Tử Hy.
Rõ ràng ngày thường hành động không mấy lưu loát, nhưng lúc này lấy đồ trong tay người khác thì lại vừa nhanh vừa chuẩn, Vân Thanh Nhiễm còn chưa kịp nói gì, đèn cầu nguyện đã rời vào tay Quân Mặc Thần.
Quân Mặc Thần cầm đèn cầu nguyện mà Vân Tử Hy làm trái xem phải nhìn."Khụ khụ khụ... Ái phi nàng xem, Hầu gia làm thật sự không tồi, khụ khụ, không kém đèn bán bên đường chút nào, khụ khụ khụ..." Quân Mặc Thần nói xong lại hỏi Vân Tử Hy, "Hầu gia có... hỏa chiết tử*?"
(*: hột quẹt)
Đèn này đương nhiên phải đốt lên mới được.
Vân Tử Hy ngây ra một lúc, đèn cầu nguyện mình làm cho Thanh Nhiễm cứ như vậy bị Quân Mặc Thần lấy mất.
Quân Mặc Thần nhìn đèn cầu nguyện trong tay, lẩm bẩm, mặc dù âm thanh không lớn nhưng mọi người đều có thể nghe thấy, "Khụ khụ khụ... Bản thế tử biết mình không xứng với chiếc đèn cầu nguyện tinh xảo do Hầu gia làm ra, bản thế tử là một người sắp chết, cũng không biết bản thế tử có thể chờ đến năm sau không... Khụ khụ..."
Mọi người nghe qua đều cảm thấy ưu thương, nghĩ nếu không đem đèn này cho hắn, chính là chuyện tội ác tày trời, đừng nói là Vân Tử Hy không thể đòi lại hoa đăng, mà ngay cả Vân Thanh Nhiễm không thể không biết ngượng mà bắt Quân Mặc Thần trả lại hoa đăng cho nàng.
Vân Thanh Nhiễm nhân tiện cầm cái hỏa chiết tử mang theo trên người giúp Quân Mặc Thần châm lửa.
Như vậy hắn nên ngừng rồi chứ?
"Khụ khụ khụ... Ái phi đẩy bản thế tử đến bờ sông thả chiếc đèn cầu nguyện này xuống đi." Nói xong Quân Mặc Thần lại giơ đèn cầu nguyện trên tay ra, ý bảo hắn hiện đang cầm đèn, không thể tự mình đẩy xe lăn đi được.
Vân Thanh Nhiễm nghĩ, nếu thân thể Quân Mặc Thần cường tráng, nàng sẽ xem xét việc đạp hắn từ trên xe lăn xuống, sau đó quăng hắn vào trong nước sông cho hắn đạp nước nửa giờ mới thôi!
Thật đáng tiếc, thân thể thế tử gia đừng nói là quăng vào nước, chỉ ở bên bờ sông chịu gió sông thổi nửa giờ thôi, chẳng mấy chốc phải đi gặp Diêm Vương gia để báo danh rồi, cho nên sự thật là, để hắn còn có thể sống lâu vài ngày, đành theo hắn đi!
Vân Thanh Nhiễm đẩy Quân Mặc Thần đi tới bờ sông, tự nhiên có thể tránh được việc phát hiện nữ thi bên kia.
Quân Mặc Thần khom người, thả đèn cầu nguyện trong tay vào trong nước, miệng còn khẽ niệm vài câu.
Ngón tay nhẹ nhàng đẩy mặt nước, để cho chiếc đèn cầu nguyện kia trôi ra xa, sau đó chảy xuôi theo dòng nước.
Vân Tử Hy đi theo đến hỏi: "Không biết thế tử gia cầu nguyện điều gì?"
"Cầu ái phi sớm sinh cho bản thế tử một tiểu tử mập mạp." Quân Mặc Thần trả lời.
Thật ra nguyện vọng của hắn là muốn mình có thể sống lâu một chút, hắn không yêu cầu xa vời, chỉ hy vọng có thêm năm năm nữa, năm năm là được rồi.
Vân Tử Hy nghe vậy trên mặt vẫn nở nụ cười như trước, trong lòng nghĩ, cục cưng của Thanh Nhiễm có thể đáng yêu giống nàng khi còn nhỏ hay không? Chắc chắn là vậy.
Đối với Vân Tử Hy mà nói, điều này dường như không quan trọng, một khi suy nghĩ rõ ràng rồi, hắn sẽ tự mình lui đến một vị trí thích hợp, toàn bộ gông xiềng cứ để cho chính hắn gánh vác, dư lại cũng chỉ còn thành toàn và chúc phúc mà thôi.
★
Hôm nay Tần Nhược Dung và Tần Tố Tố cũng đi ngắm hoa đăng, theo chân Ký Bắc Vương phi đến, có Ký Bắc vương phi ở đây, những nữ nhân khác trong phủ cũng không dám khinh suất, Tần Nhược Dung và Tần Tố Tố cũng dừng lại chiến tranh.
Các nàng tranh tài đọ sắc, lại không lay động được địa vị của Ký Bắc vương phi, nàng là chính thê của Ký Bắc vương Hách Vu Thiên, là thân nương của thế tử gia phủ Ký Bắc Vương, vì Ký Bắc vương sinh hai nhi tử và một nữ nhi, những trắc phi di nương khác dù được sủng ái như thế nào cũng không thể đoạt lấy, đây là chuyện mà mọi người trong phủ Kỳ Bắc Vương không ai không biết.
Tuy rằng ngày hội hoa đăng nữ tử có thể ra ngoài, nhưng dù sao làm phi làm thiếp, cũng không giống với nữ tử chưa xuất giá đi lại khắp nơi trên phố, mà đoàn người dùng nhuyễn kiệu xuất hành, không may lần này Tần Tố Tố và Tần Nhược Dung bị sắp xếp đi cùng một kiệu.
Đoàn người vốn định đi đến Vọng Giang lâu, nhưng nhuyễn kiệu còn chưa đi đến Vọng Giang lâu, chưởng quầy đã đi đến báo cáo với Vương phi về chuyện phát hiện nữ thi bên cạnh Vọng Giang lâu, không phải chưởng quầy không muốn kiếm bạc của Ký Bắc vương phi, mà là sợ chuyện xui xẻo đụng tới Vương phi nương nương này, tội biết rõ không báo rơi xuống đầu, thì ông ta thực sự không đảm đương nổi.
Vương phi là người cực kì mê tín, nghe nói có người chết, nên không còn hưng trí để ngắm hoa đăng, mà phân phó xuống, cho các vị trắc phi và di nương tự mình đi chơi, nhưng trước giờ Tuất phải quay về Vương phủ.
Nàng ta đương nhiên là sai người nâng trở về phủ.
Vương phi vừa đi, những người khác như được đại xá, nhanh chóng cho kiệu phu từng người nâng đi dạo chung quanh.
Tần Tố Tố và Tần Nhược Dung ngồi cùng một kiệu, vương phi không còn đây, giữa hai người không còn khả năng bình yên.
Tần Nhược Dung ỷ vào mình có thân phận cao hơn Tần Tố Tố một bậc, nói: "Người đâu, mời Tố di nương xuống kiệu."
Tần Tố Tố vừa nghe, sắc mặt lập tức tái nhợt: "Tần Nhược Dung, ngươi có ý gì?" Nàng ta muốn đuổi nàng xuống kiệu?
"Bản cung nói không đủ rõ ràng à? Bản cung muốn ngươi xuống kiệu!" Tần Nhược Dung không chút khách khí nói: "Bản cung là trắc phi, hiện tại muốn ngồi kiệu một mình, cho ngươi xuống kiệu thì ngươi đi xuống đi, nhiều lời như vậy làm cái gì?"
"Ngươi!" Tần Tố Tố chán nản, Tần Nhược Dung ở trong phủ quá đáng còn chưa tính, ra khỏi phủ vẫn không biết kiêng nể gì cả!
Tần Tố Tố vừa mở miệng, cỗ kiệu cũng đã dừng lại, một hạ nhân nịnh hót vén màn kiệu lên, nói: "Tố di nương, mời."
Tần Tố Tố nhìn tên hạ nhân chó cậy thế chủ này, lại nhìn sang vẻ mặt đắc ý của Tần Nhược Dung.
"Được, Tần Nhược Dung, ta sẽ nhớ kỹ, ngày khác, những khuất nhục ngươi cho ta, ta nhất định sẽ trả lại gấp bội!" Tần Tố Tố nói xong, từ trong kiệu đi ra, nàng không muốn rời khỏi kiệu, nhưng cũng không thể mặt dày mà ở lại.
Tần Tố Tố đi được vài bước, lại thấy Vân Tử Hy, bước chân không tự chủ được tiến nhanh hai bước, sau đó dừng lại, nàng nghĩ đến thân phận hiện giờ của mình, thị thiếp của phủ Ký Bắc Vương, tiểu thiếp mà ngay cả một hôn lễ cũng không xứng có được, tiểu thiếp mà chỉ cần một cỗ kiệu nhỏ đã trực tiếp tiến vào phủ...
Xa xa, Tần Tố Tố nhìn Vân Tử Hy, trên mặt hắn mang theo nụ cười nhẹ ôn hòa, động lòng người như vậy, phảng phất như ánh dương ấm áp ngày xuân, như gió xuân nhẹ nhàng phất lên mặt.
Nàng đã từng có vô số lần đứng từ xa nhìn hắn như thế này, nhưng lúc này đây, lòng nàng đã không còn tâm tình như trước...
Tuy rằng nàng không xứng có được, nhưng dù chỉ nhìn nhiều một chút cũng tốt, Tần Tố Tố tự nói với mình như vậy, thế nhưng, khi nàng tiến thêm một bước để nhìn rõ, trong lòng đã toát ra lửa giận cực độ.
Bởi vì nàng nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, nụ cười của Vân Tử Hy mà nàng thấy được lại bày ra vì Vân Thanh Nhiễm, trái tim nàng vốn đã chìm vào vực sâu, nay lại có người hung hăng quất vào nó một roi.
Tần Tố Tố thay đổi ý nghĩ ban đầu, nàng đi đến chỗ đám người Vân Thanh Nhiễm.
"Thỉnh an Hầu gia, thế tử gia, thế tử phi nương nương." Tần Tố Tố đi đến trước mặt đám người Vân Thanh Nhiễm, hành lễ với ba người, trên mặt mang theo tươi cười xinh đẹp động lòng người, thái độ khiêm tốn hữu lễ, không còn thấy chút ngạo khí của ngày xưa.
Nếu nói trong nhiều ngày nay đã thay đổi Tần Tố Tố những gì, thì đó chính là nàng học được cách ẩn nhẫn, học việc a dua nịnh hót, học cách hoà giải với người, bằng không, nàng căn bản không có cách nào để sống sót ở phủ Ký Bắc Vương, nếu không phải nàng học được cách lấy lòng những trắc phi khác, nàng sớm đã bị Tần Nhược Dung chơi đùa đến chết.
Ba người nhìn thấy Tần Tố Tố đều có chút áp lực, Tần Tố Tố hiện là thị thiếp của phủ Ký Bắc Vương, theo lý thuyết, muốn đi ngắm hoa đăng nhất định cũng phải đi theo vương phi cùng trắc phi mới phải, thị thiếp trong phủ được xem như hạ nhân, muốn xuất môn thì phải đi theo chủ tử, ít có thị thiếp nào tự mình chạy ra cửa.
"Thế tử phi nương nương, trước kia đã đắc tội, còn xin nương nương ngài khoan hồng độ lượng, bao dung nhiều hơn." Tần Tố Tố cúi người nhận lỗi với Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm gật đầu, không nói tha thứ, nhưng cũng không làm khó dễ Tần Tố Tố. Vân Thanh Nhiễm không phải loại người được lý không tha người, đương nhiên cũng không phải là người tai mềm mà người khác tùy tùy tiện tiện chạy tới nói vài câu xin lỗi thì sẽ tin, trong lời này của Tần Tố Tố có bao nhiêu là thật, Vân Thanh Nhiễm bảo trì thái độ.
Tần Tố Tố nói xong, nửa ngày vẫn không thấy Vân Thanh Nhiễm trả lời, ngược lại có chút xấu hổ.
"Khụ khụ, khụ khụ khụ... bản thế tử, khụ khụ khụ... thường nghe người ta nói đến phủ Ký Bắc Vương, đều nói phủ Ký Bắc Vương gia, gia giáo rất nghiêm, nô tài... chính là nô tài, khụ khụ khụ... mà chủ tử, chính, chính là chủ tử... khụ khụ, chủ tử chưa mở miệng, khụ khụ, vậy... hạ nhân... sẽ không tùy tiện, nói chuyện... Khụ khụ nhiều..."
Quân Mặc Thần nói một câu phải ngừng vài lần mới có thể nói xong, hắn chẳng qua chỉ trần thuật một sự thật, lại đang nói rõ Tần Tố Tố không hiểu quy củ, ba người bọn họ, Hầu gia, thế tử gia, thế tử phi, đều là chủ tử, mà Tần Tố Tố tuy rằng lúc trước là Đại tiểu thư của Tần gia, nay chỉ là một thị thiếp, chính là nô tài trong miệng Quân Mặc Thần.
Tần Tố Tố nghẹn lời, mặt đỏ lên, đem ủy khuất đầy bụng nuốt trở lại: "Thiếp thân biết sai, xin thế tử gia thứ tội."
Tần Tố Tố xiết chặt khăn trên tay, không phải vì khẩn trương, mà là vì ghen ghét.
"Khụ khụ, bản thế tử, khụ khụ... không biết ngươi làm sai chỗ nào, bản thế tử chỉ nói... phủ Ký Bắc Vương gia giáo rất nghiêm... mà thôi..." Quân Mặc Thần chậm rãi nói.
Hắn không có hứng thú đi làm khó dễ một nữ nhân, nhưng tâm địa độc ác của nữ nhân này đối với Vân Thanh Nhiễm hắn có biết, ngày đó việc nàng ta đến Vương phủ bái phỏng Vân Thanh Nhiễm Quân Mặc Thần đều biết được.
"Thiếp thân biết sai, thiếp thân không dám." Tần Tố Tố cúi đầu, nàng không biết mình đã làm gì đắc tội với Quân Mặc Thần, nàng đã tỏ ra thái độ cung kính, nhưng vẫn rước lấy bất mãn của Quân Mặc Thần!
Tần Tố Tố không biết, Quân Mặc Thần không phải vì hành vi hôm nay của nàng ta có ấn tượng không tốt, mà là vì hành động lúc trước của nàng ta đã làm cho Quân Mặc Thần xếp nàng ta vào sổ đen cấm tới gần Vân Thanh Nhiễm.
Vân Tử Hy nhìn, ý cười trên mặt không giảm, hắn từ trong hành động của Quân Mặc Thần thấy được sự quan tâm của hắn ta đối với Vân Thanh Nhiễm, nếu quả thật như vậy, hắn có lẽ sẽ càng an tâm hơn, nhiều người bảo vệ Thanh Nhiễm là một chuyện tốt.
Vân Tử Hy không phải không ghen tị với Quân Mặc Thần, mà là đã mất đi tư cách để ghen tị, nếu hắn không phải là ca ca của Vân Thanh Nhiễm, thì hắn sẽ không buông tay dễ dàng như vậy, nhưng trên thực tế, hắn biết mình không thể để lộ tâm tư dơ bẩn ra ngoài sáng, không nên làm ô nhiễm sự thuần khiết trong lòng Thanh Nhiễm, cho nên ngay cả tư cách đoạt về hắn cũng không có.
"Vị phu nhân này, thật ngại, hôm nay chúng ta còn có chuyện, xin thứ cho ta không thể tiếp." Vân Tử Hy mở miệng, hắn gọi Tần Tố Tố là "phu nhân", tiếng "phu nhân" này để cho người khác gọi, nhưng khi chính Vân Tử Hy gọi ra, Tần Tố Tố cảm thấy lòng đau như cắt.
Vân Tử Hy nói như vậy xem như còn có lễ, bằng không đã không để ý tới mà trực tiếp chạy lấy người rồi.
Vân Tử Hy vừa dứt lời, đã giúp Vân Thanh Nhiễm đẩy xe lăn.
"Hai người đi lên phía trước chờ ta, ta có chút chuyện nữ nhi gia muốn nói với vị phu nhân này, một lát sẽ đuổi theo." Vân Thanh Nhiễm nói với Vân Tử Hy và Quân Mặc Thần.
Vân Tử Hy gật đầu: "Cẩn thận một chút." Vân Tử Hy nhắc nhở Thanh Nhiễm, sau đó dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn thoáng qua Tần Tố Tố, rõ ràng đang cảnh cáo Tần Tố Tố để nàng ta không được làm bậy.
Tần Tố Tố bị Vân Tử Hy nhìn như vậy, tâm đau như bị lăng trì.
Sau khi Vân Tử Hy và Quân Mặc Thần đi khỏi, chỉ lưu lại hai người Vân Thanh Nhiễm cùng Tần Tố Tố.
"Không biết thế tử phi có gì muốn nói với thiếp thân." Tần Tố Tố cúi đầu, thái độ cung kính như trước.
"Ta biết ngươi thích ca ca ta, nhưng ngươi nay đã là thị thiếp của phủ Ký Bắc Vương, chút tâm tư đó cũng nên thu hồi, nếu không ngươi sẽ mang đến phiền toái không cần thiết cho ca ca ta. Đây là lời khuyên cho ngươi."
Việc Tần Tố Tố làm càn Vân Thanh Nhiễm từng kiến thức qua, nàng ta thích náo loạn thế nào Vân Thanh Nhiễm nàng cũng không rảnh rỗi quan tâm, nhưng nàng ta làm bậy có thể liên lụy đến ca ca nàng, nên hôm nay nàng mới cùng Tần Tố Tố nói những lời này, bằng không còn lâu nàng mới lãng phí nước miếng của mình.
Vân Thanh Nhiễm cũng không cho rằng nam nhân như Ký Bắc vương Hách Vu Thiên sẽ khoan dung cho việc trong lòng nữ nhân của mình chứa nam nhân khác.
"Về phần ngươi có oán có hận gì với ta, có dũng khí, thì cứ hướng về phía ta là được." Vân Thanh Nhiễm rất rõ ràng, nàng ta có quỷ kế gì đều có thể xuất ra.
"Thế tử phi lo lắng nhiều rồi, thiếp thân không muốn phạm lỗi như ngày xưa, sự việc ngày ấy đã giáo huấn thiếp thân, nay thiếp thân là thị thiếp của phủ Ký Bắc Vương, tự biết thân phận chính mình." Tần Tố Tố cúi đầu, giấu ánh mắt ngoan lệ đi, Vân Thanh Nhiễm, không tới phiên ngươi giáo huấn ta! Nếu ngươi không đề cập tới Tử Hy ca ca, nếu không vì ngươi, nàng làm sao ra nông nỗi như ngày hôm nay? Nếu không phải vì ngươi, nàng ngày nay sao chỉ có thể nhìn Tử Hy ca ca từ xa?
Cũng không biết Tần Tố Tố có nghe lọt không, dù sao lời nên nói Vân Thanh Nhiễm đều đã nói, nhiều lời cũng vô ích.
Vân Thanh Nhiễm không để ý tới Tần Tố Tố, đi dọc bờ sông đuổi theo Quân Mặc Thần và Vân Tử Hy đã đi trước.
Vân Thanh Nhiễm và Tần Tố Tố nói chuyện vài câu bên này, bên kia Quân Mặc Thần cùng Vân Tử Hy cũng không nhàn rỗi.
"Thế tử gia thích Thanh Nhiễm à?" Vân Tử Hy vừa giúp Quân Mặc Thần đẩy xe lăn, vừa hỏi Quân Mặc Thần.
"Hầu gia quan tâm?" Quân Mặc Thần hỏi ngược lại.
Đây là lần đầu hai người nói chuyện phiếm với nhau.
"Ừ... Ta hy vọng muội ấy trôi qua tốt hơn." Nếu có Quân Mặc Thần yêu thương, những ngày Thanh Nhiễm sống ở Vương phủ cũng sẽ dễ chịu hơn chứ?
"Nàng là tử thế tử phi, bản thế tử không yêu thương nàng thì yêu thương ai?" Quân Mặc Thần đáp có chút mập mờ, "Không như Hầu gia, Hầu gia có ba muội muội, làm sao chỉ yêu thương thế tử phi của bản thế tử được?"
Quân Mặc Thần cười như không cười quay đầu nhìn Vân Tử Hy.
Hắn quả nhiên là đã nhìn ra!
Vân Tử Hy từ trong ánh mắt của Quân Mặc Thần đọc được điều này, bản thân không chịu nổi khi bị người ta nhìn thấu tâm tư, Vân Tử Hy cười tự giễu, nếu Quân Mặc Thần không phải là quân tử khiêm nhường, thì sau ngày hôm nay hắn sẽ thân bại danh liệt, nhưng Vân Tử Hy lại không khỏi tin tưởng Quân Mặc Thần sẽ làm như vậy.
"Ngươi đã biết, cần gì phải hỏi lại ta nữa, ngươi yên tâm, ta có chừng mực, ta sẽ không làm bất luận điều gì không phù hợp, ta thương nàng, thì sẽ không để nàng gánh bất luận danh nhơ nào trên lưng, nếu tâm tình ngươi và ta giống nhau, thì ngươi có thể hiểu được ý nghĩ của ta."
Quân Mặc Thần không nói tiếp, có lẽ Vân Tử Hy yêu nàng yêu đến tận xương tủy, nếu không như thế, người bình thường tuyệt đối sẽ không nói những lời như vậy.
Lúc này, Vân Thanh Nhiễm đã đuổi tới.
Hai người đều đình chỉ đề tài vừa rồi, hai nam nhân, đều tự ôm trong lòng phần tâm tư của mình...
★
Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm vừa mới trở lại Kim Dật Hiên, đã thấy Tuyết Tuệ cùng vài nha hoàn đứng ở cửa chờ hai người.
"Nô tỳ thỉnh an thế tử gia, thế tử phi nương nương, nô tỳ phụng mệnh vương phi nương nương, chờ thế tử gia cùng thế tử phi nương nương, vương phi nương nương đặc biệt dặn dò, hôm nay là ngày viên phòng của thế tử gia và thế tử phi nương nương, bọn nô tỳ sẽ ở bên ngoài hầu hạ." Đây là quy củ, cũng vì sợ Quân Mặc Thần xảy ra chuyện.
Quân Mặc Thần thấy thế cũng nhợt nhạt nở nụ cười, sau đó có thâm ý khác nhìn Vân Thanh Nhiễm một hồi: "Khụ khụ khụ... vậy ái phi, chúng ta chớ phụ lòng, khụ khụ phụ lòng tâm ý của mẫu phi."
Vân Thanh Nhiễm nhìn thế trận này, có cảm giác như đang lao ra pháp trường, cúi đầu nhìn Quân Mặc Thần đang ngồi trên xe lăn, hắn thực sự không có vấn đề à?
Hai người bị các nha hoàn vây quanh đưa vào phòng, trong phòng chỗ nào cần sắp xếp đều đã sắp xếp xong, chỉ còn chờ hai người bọn họ trở lại là có thể.
Thật ra Vân Thanh Nhiễm rất bình tĩnh, nàng xoay người hỏi Quân Mặc Thần: "Ngươi thật muốn có một người con nối dõi?"
Vân Thanh Nhiễm hỏi rất nghiêm túc.
Quân Mặc Thần nhìn chăm chú mặt nàng, không trả lời, nếu hắn nhất định phải trả lời, câu trả lời là phủ định, hắn chưa bao giờ muốn có con, hắn muốn chính là người và tim của nàng, hắn không trả lời, là vì hắn muốn biết ý nghĩ của Vân Thanh Nhiễm.
Chỉ có trời mới biết lúc này hắn có bao nhiêu khẩn trương, hắn thật sự hy vọng nữ nhân trước mặt này nói cho hắn biết, nàng cũng yêu hắn...
Vân Thanh Nhiễm thấy Quân Mặc Thần không trả lời, nên cho rằng hắn thừa nhận, nàng tiến đến, đỡ Quân Mặc Thần từ xe lăn lên.
Quân Mặc Thần không biết lúc này trong lòng Vân Thanh Nhiễm đang nghĩ gì, chỉ có thể làm theo động tác của nàng, để nàng đỡ mình đến cạnh giường, Vân Thanh Nhiễm cúi đầu cởi giầy cho hắn, sau đó lại thuần thục giúp hắn cởi y phục trên người.
Thoát đến khi chỉ còn lại áo đơn, Vân Thanh Nhiễm dừng tay lại, hôm nay khác hôm qua, hôm qua nàng chỉ nghĩ muốn cứu hắn, đối với cơ thể trần trụi của hắn coi như không thấy, hôm nay nàng biết mình và Quân Mặc Thần phải làm gì, nên không thể lại coi như không có cảm giác gì.
Vân Thanh Nhiễm không cởi tiếp, ngược lại tự thoát quần áo chính mình, nàng cởi áo ngoài ra, đây không phải là lần đầu tiên hai người cởi quần áo cho nhau và ngủ cùng một giường, nhưng mà hôm nay lại khác, trong lòng hai người đều rõ ràng sẽ xảy ra chuyện gì.
Vân Thanh Nhiễm cởi quần áo cho tới khi chỉ còn lại cái yếm, mấy ngày nay, nàng được điều dưỡng không tệ nên so với thời điểm đại hôn đã đẫy đà hơn rất nhiều, da thịt trên người cũng có vẻ mềm mại hơn. Ngay cả chính Vân Thanh Nhiễm cũng không biết, lúc này nàng trong mắt Quân Mặc Thần có bộ dáng mê người cỡ nào.
Cởi xong quần áo của mình, nàng lại giúp đỡ Quân Mặc Thần, để hắn nằm xuống: "Ta còn nhớ thái hậu từng nói, ngươi thân thể không tốt, có một số việc ta chủ động sẽ tốt hơn."
Vân Thanh Nhiễm ngắm nhìn Quân Mặc Thần, nếu như hắn muốn, nàng thân là thê tử của hắn, làm những việc này có gì phải ngại chứ?
Vân Thanh Nhiễm nói xong, cả người quỳ gối bên cạnh Quân Mặc Thần, tay đưa tới cổ áo của Quân Mặc Thần, nàng sắp vì hắn mà cởi đi lớp quần áo cuối cùng.
Tay nàng bỗng nhiên bị Quân Mặc Thần bắt được: "Để ta."
Một câu qua đi, Vân Thanh Nhiễm một hồi trời đất đảo lộn bị Quân Mặc Thần đè dưới thân.
Đây là lần đầu tiên Quân Mặc Thần nhìn Vân Thanh Nhiễm từ trên cao xuống, trong mắt hắn chứa rất nhiều thương tiếc, ánh mắt thực dịu dàng.
Hắn cúi thân mình xuống, nhẹ nhàng hôn lên trên mặt Vân Thanh Nhiễm, đôi môi khẽ chạm vào hai má mềm mại của Vân Thanh Nhiễm, đó là trìu mến của hắn đối với nàng.
Sau đó, hắn đưa tay cởi dây áo yếm của Vân Thanh Nhiễm, dây áo bị cởi ra, cái yếm rời khỏi người Vân Thanh Nhiễm, rơi xuống bên cạnh giường.
Quân Mặc Thần hít thở nặng nề, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên Vân Thanh Nhiễm, thật cẩn thận, cánh môi mềm mại của hắn tinh tế đảo qua trên người Vân Thanh Nhiễm, làm cho da thịt mẫn cảm của Vân Thanh Nhiễm ửng đỏ.
Quân Mặc Thần chống một tay đỡ thân thể mình, để không phải đè lên Vân Thanh Nhiễm, một tay khác che phủ má của Vân Thanh Nhiễm, tràn đầy thương tiếc.
Vân Thanh Nhiễm cảm nhận được trên người truyền đến những xúc cảm nhẵn mịn, thân thể run lên nhè nhẹ, sau đó nàng nhắm hai mắt lại, để cho bản thân cái gì cũng đều không thấy...
Quân Mặc Thần đột nhiên dừng động tác, bởi vì hắn cảm giác được thân thể Vân Thanh Nhiễm có chút cứng ngắc.
"Sợ sao?"
Giọng nói Quân Mặc Thần rõ ràng là bình thường nhưng lại có chút khàn khàn.
"Không việc gì." Vân Thanh Nhiễm đáp, giọng nói của nàng cũng có chút khàn khàn.
Quân Mặc Thần nở nụ cười nhàn nhạt, hắn cười cũng không rõ ràng, nhưng nếu Vân Thanh Nhiễm mở to mắt nhìn xem thì sẽ thấy nụ cười của hắn rất ngọt ngào.
Hắn lại thu hai tay đang che phủ hai má của Vân Thanh Nhiễm trở về, ngược lại cởi bỏ y phục trên người mình, hai người hoàn toàn thẳng thắn nhìn nhau.
Làn da của Quân Mặc Thần cũng rất tốt, mỗi một tấc trên vai hắn như được chạm khắc từ bạch ngọc đều rất tinh xảo, ôn nhuận như ngọc, so với mỹ ngọc còn tinh thuần hơn ba phần.
Da thịt tiếp xúc da thịt, tinh tế cảm nhận lẫn nhau, mềm mại cùng rắn chắc tạo thành sự đối lập. Nhiệt độ cơ thể cả hai bất giác tăng cao, Vân Thanh Nhiễm có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Quân Mặc Thần đang thay đổi, rõ ràng ngày thường thân thể hắn vô cùng lạnh lẽo.
Chăn gấm uyên ương màu đỏ trên giường không biết đã trượt xuống đất từ khi nào, cùng rơi xuống chỗ quần áo của bọn họ, làn da tuyết trắng của hai người cùng màu đỏ tươi của ra giường dưới thân hình thành nên sự đối lập rõ ràng.
Quân Mặc Thần từ hôn môi dần dần biến thành mút và gặm cắn, trên da thịt tuyết trắng của Vân Thanh Nhiễm nhất thời hiện lên một vài vết đỏ, tay Vân Thanh Nhiễm nắm chặt ra giường bên dưới, thân mình có chút căng thẳng.
Nhận ra nàng căng thẳng, Quân Mặc Thần đột nhiên ngừng lại động tác, tuy rằng hô hấp hắn rất nặng nề, nhưng hắn vẫn khiến cho mình dừng lại động tác.
"Nhiễm Nhi, nàng yêu ta không?" Quân Mặc Thần nhìn chăm chú vào Vân Thanh Nhiễm, đáp án này đối với hắn rất quan trọng!
"Ừ?" Vân Thanh Nhiễm khó hiểu vì sao Quân Mặc Thần đột nhiên ngừng lại.
Tay Quân Mặc Thần nâng mặt Vân Thanh Nhiễm: "Nói cho ta biết, nàng yêu ta không?"
Vân Thanh Nhiễm mở mắt, thấy Quân Mặc Thần từ trên cao nhìn xuống nàng.
Quân Mặc Thần nhìn chăm chú vào ánh mắt Vân Thanh Nhiễm, muốn từ nơi đó tìm ra đáp án, sau một lúc lâu, Quân Mặc Thần thất vọng rồi.
Hắn xoay người nằm xuống bên cạnh Vân Thanh Nhiễm, đồng thời kéo Vân Thanh Nhiễm vào trong lòng mình, để mình vùi đầu vào cổ Vân Thanh Nhiễm.
Quân Mặc Thần thở hổn hển, hắn hô hấp dồn dập như lúc hắn phát bệnh, thế nhưng hắn chỉ ôm Vân Thanh Nhiễm, ôm chặt nàng vào trong lòng, không hôn môi hay vuốt ve Vân Thanh Nhiễm như vừa rồi.
"Ngươi làm sao vậy?" Vân Thanh Nhiễm hỏi, nàng có thể cảm nhận được Quân Mặc Thần đang rung động, có thể cảm giác được khát khao của hắn... Nhưng mà hắn dừng lại.
Quân Mặc Thần không lập tức trả lời, có trời mới biết hắn cần bao nhiêu ý chí mới có thể dừng lại tại thời khắc này, có trời mới biết hắn hy vọng có thể tiếp tục bao nhiêu, nhưng hắn biết thời cơ chưa đến, ít nhất hắn không hy vọng Vân Thanh Nhiễm vì hoàn thành nhiệm vụ mới cùng hắn triền miên, hắn ít nhất muốn biết, trong mắt nàng, hắn không chỉ là phu quân trên danh nghĩa của nàng, mà còn là một người nam nhân, là nam nhân chứa trong lòng nàng.
Bọn họ không chỉ là vì con nối dõi...
"Ta mệt mỏi..." Hồi lâu, Quân Mặc Thần mới nói một câu, hắn thà rằng thừa nhận bản thân không có năng lực cùng nàng triền miên, cũng không muốn để cho Vân Thanh Nhiễm vì chuyện này mà có áp lực.
Vân Thanh Nhiễm dừng một chút, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vào tấm lưng trần của Quân Mặc Thần: "Không sao, ngày mai ta không để ngươi mệt là được."
"Được..." Quân Mặc Thần thản nhiên lên tiếng.
Quân Mặc Thần gắt gao ôm Vân Thanh Nhiễm vào trong lòng mình, không buông ra, cũng không có động tác khác, hắn nhắm hai mắt lại, làm bộ mình đã đi vào giấc ngủ.
Vân Thanh Nhiễm bị Quân Mặc Thần ôm trong lòng, nàng nâng mắt nhìn vẻ mặt khi ngủ gần trong gang tấc của Quân Mặc Thần, giống như tuyết liên hoa đang lẳng lặng nở rộ trên núi tuyết, giống như ánh trăng sáng chiếu xuống dòng suối đang lẳng lặng chảy xuôi trong núi sâu, một loại ý nhị hồn nhiên sẵn có không thể nói thành lời, vẻ đẹp tự nhiên đến vậy...
← Ch. 080 | Ch. 082 → |