Bệnh "điên" của thế tử phi lại tái phát!
← Ch.067 | Ch.069 → |
Edit: Linh Nhi
Beta: Diệp Y Giai
Đêm, im ắng, chỗ ở của thế tử gia cùng thế tử phi phủ Trấn Nam vương —— trên tường của Kim Dật Hiên, có hai nữ nhân đang ngồi, một người tuổi còn nhỏ, nhưng thanh lệ thoát tục, dung nhan tuyệt mỹ, khiến cho ánh trăng kia cũng kém sắc mấy phần.
Mà nữ tử bên người nàng thì có vẻ xinh đẹp thành thục hơn nhiều, một thân quần áo đỏ thẫm mặc trên người nàng ta càng thêm thích hợp, diễm lệ như sen hồng, nhiệt tình như hỏa diễm.
"Ngươi đã gặp Mộ Dung Tu?" Hồng Dược hỏi Vân Thanh Nhiễm.
"Đã gặp. Bà khổ tâm an bài để ta cùng gặp mặt hắn như vậy, ta có thể không gặp à?" Vân Thanh Nhiễm hơi châm chọc nói.
"Thanh Nhiễm, tiểu tử đó thoạt nhìn rất khôn khéo, kỳ thật rất ngu ngốc, còn không biết suy nghĩ." Vẻ mặt Hồng Dược ghét bỏ, miệng nói ra những lời hạ thấp Mộ Dung Tu.
Vân Thanh Nhiễm cũng không phản bác bà ta, "Chừng nào thì bà đem phương pháp trị liệu Quân Mặc Thần giao cho ta?" Vân Thanh Nhiễm quan tâm chuyện này hơn, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà nàng đáp ứng làm đồ đệ của Hồng Dược.
"Nha đầu ngươi quan tâm Quân Mặc Thần như vậy, sẽ không phải là động tâm với hắn rồi chứ?" Hồng Dược đoán.
"Động tâm không nhưng quan tâm có, tâm động không nhưng cảm động có."
"Giờ hai người các ngươi cùng ở dưới một cái mái hiên, ngày ngày thấy đêm đêm gặp, lâu ngày sinh tình còn có chút đạo lý, đừng trách ta không nói trước cho ngươi, Thương Lan giáo là tà giáo, giáo chủ Thương Lan giáo ở trong mắt mọi người là yêu ma quỷ quái, không phải nam nhân nào cũng có thể tiếp nhận người trong giáo của chúng ta, ngươi vì hắn mà nhập giáo, nhưng kết quả có thể hắn sẽ không cảm kích ngươi."
Hồng Dược nói những lời này không phải là căn cứ vào hiểu biết của nàng đối với Quân Mặc Thần, mà là căn cứ vào kinh nghiệm mà chính bà ta đã trải qua, bà không phải là một ví dụ tốt sao?
"Ta cho tới giờ chưa từng nghĩ tới việc muốn ai cảm tạ ta." Vân Thanh Nhiễm điềm đạm cười nói, nếu vì muốn người khác cảm tạ mà làm việc, thì như vậy quá mệt mỏi rồi, Vân Thanh Nhiễm nàng sẽ không làm!
"Ha ha..." Nghe vậy Hồng Dược hào sảng nở nụ cười, "Ngươi xác định là muốn tiếp tục ở lại phủ Trấn Nam vương à, nếu ngươi muốn, ta có thể mang ngươi đến Thương Lan giáo, ở đó ngươi là thiếu chủ Thương Lan, thân phận tôn quý, mà thể tử phi của phủ Trấn Nam vương xem ra cần phải chú ý rất nhiều, những người tìm đến ngươi gây phiền toái cũng không thiếu."
Nay hoàng triều Thịnh Vinh thoạt nhìn ngoài mặt thì phồn vinh hưng thịnh, nhưng vấn đề bên trong đã ngày càng trở nên gay gắt, có câu nói, cực thịnh tất suy, hoàng triều Thịnh Vinh cũng khó tránh được một kiếp này, tứ vương trừ phủ Trấn Nam vương an phận, tam vương khác đã muốn làm theo ý mình, rục rịch, Quân Vô Ý tay cầm binh quyền, cho dù hắn không muốn tham dự, nhất định cũng sẽ trở thành nhân vật trọng yếu lần này.
Việc này Hồng Dược hiểu, nhưng bà không nói cho Vân Thanh Nhiễm.
"Ta không đi, ta đã đáp ứng Quân Mặc Thần, trước khi hắn chết không thể tái giá, tất nhiên cũng không thể rời bỏ hắn mà đi, lúc trước là ta cầu hắn, ta sẽ chịu trách nhiệm." Vân Thanh Nhiễm nghĩ, bản thân nàng rất khó tìm ưu điểm, nhưng ít nhất nàng vẫn luôn tuân thủ lời hứa của mình.
"Vậy sau khi chờ tên phu quân ma ốm kia của ngươi qua đời thì lại về Thương Lan giáo vậy." Hồng Dược biết bà không đợi được tới ngày đó, "Chờ ngươi điều dưỡng thân thể mình cho tốt, ta sẽ dạy ngươi phương pháp, yên tâm hắn sẽ không dễ dàng chết như vậy."
"Được, đừng cùng nam nhân chơi đùa mà quên mất." Vân Thanh Nhiễm nhắc nhở, ài ài, Hồng Dược này, ít nhất cũng bốn mươi tuổi rồi, có đôi lúc lại giống như tiểu hài tử vậy.
"Đây là thái độ nói chuyện của ngươi với sư phụ à?" Hồng Dược nổi giận, sau đó ném cho Vân Thanh Nhiễm một quyển sách, "Đây là tâm pháp dùng để điều dưỡng, ngươi nhanh chóng điều dưỡng thân thể hư nhược này đi, có da có thịt một chút, đừng để ta nhìn thấy bộ dạng gầy trơ xương này của ngươi nữa, nhìn là thấy ghê!" Hồng Dược tức giận mắng xong nhảy đi, nhẹ nhàng rời khỏi phủ Trấn Nam vương.
Hồng Dược đi rồi, Vân Thanh Nhiễm một mình ngồi trên tường thưởng thức ánh trăng, cùng hưởng thụ gió đêm.
Quân Mặc Thần trở lại Kim Dật Hiên thì nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm ngồi trên tường ngắm trăng, trong tay nàng còn cầm một nhánh cây, một bàn tay khác thì vặt lá cây.
Có thế tử phi nào giống nàng không, không ngồi ở trong phòng lại leo lên bờ tường ngồi?
"Ái phi thật hưng trí, phong cảnh bên trên tường có phải đẹp hơn trong viện không?" Quân Mặc Thần trêu chọc Vân Thanh Nhiễm.
Quân Mặc Thần đứng dưới bờ tường vây, ngẩng đầu nhìn Vân Thanh Nhiễm, mà Vân Thanh Nhiễm ngồi ở trên tường, cũng ngẩng đầu, ngắm trăng.
"Ta ngồi ở nơi càng cao, khoảng cách với ánh trăng cũng càng gần, nhìn thấy phong cảnh tất nhiên là đẹp hơn ở phía dưới rồi." Vân Thanh Nhiễm chậm rãi nói, lá của nhánh cây trên tay đều bị nàng vặt hết, lại tiếp tục đổi một nhánh cây khác để vặt.
"Phải không? Vậy bản thế tử cũng muốn xem, ánh trăng ở trên tường vây sẽ khác như thế nào." Quân Mặc Thần vừa nói xong, hai tay liền bám lên tường, hai chân đặt lên hòn đá phía dưới tường vây làm điểm tựa, ý đồ muốn trèo lên.
Vân Thanh Nhiễm cúi đầu nhìn thoáng qua Quân Mặc Thần, không nhìn còn may, vừa nhìn Vân Thanh Nhiễm thiếu chút nữa là từ trên tường ngã xuống, thế tử gia này mang theo thân thể yếu bệnh muốn leo lên còn chưa tính, mà phương pháp leo lên cũng quá không có trình độ rồi?
Vân Thanh Nhiễm chú ý tới hòn đá nhỏ đáng thương bị Quân Mặc Thần đạp lên, nó nhỏ như vậy còn phải chịu sự chà đạp của đại nam nhân như Quân Mặc Thần.
Vương phủ không phải là nhà bình thường, vì vậy tường rất cao, cũng rất chắc chắn, đương nhiên cũng không có chỗ nào bị hư tổn, bức tường này cao hơn nam nhân trưởng thành rất nhiều, mặt tường nhẵn nhụi bằng phẳng không có một điểm tựa nào, Quân Mặc Thần trèo lên như vậy, có thể leo lên được mới là lạ!
Nhưng mà Quân Mặc Thần cũng không dừng lại, hơn nữa còn rất chăm chú, động tác không nhanh không chậm, bình tĩnh mà tao nhã.
"Thế tử gia, thân thể người suy yếu, ở phía dưới nhìn là được rồi, loại động tác nguy hiểm này không thích hợp với ngươi đâu." Vân Thanh Nhiễm nói.
"Ái phi nói những lời này là không đúng, cảnh đẹp như thế, bản thế tử không muốn để cho ái phi độc hưởng một mình." Quân Mặc Thần mỉm cười nói với Vân Thanh Nhiễm, nhưng trên mặt lại không thấy nửa phần quẫn bách, "Không bằng ái phi kéo bản thế tử lên được không?"
Đối mặt với thỉnh cầu thành khẩn của mỹ nam tử, Vân Thanh Nhiễm ngẩng đầu nhìn trăng ba giây, thời tiết hôm nay tốt như vậy thì kéo hắn lên đi!
Vân Thanh Nhiễm cúi người xuống, vươn bàn tay hướng về phía Quân Mặc Thần.
Quân Mặc Thần thấy bàn tay mềm kia hướng về phía hắn, vừa lòng nở nụ cười, sau đó dùng bàn tay to của mình gắt gao nắm chặt tay Vân Thanh Nhiễm, còn thật sự nương theo lực của Vân Thanh Nhiễm mà trèo lên.
Thân hình của Vân Thanh Nhiễm gầy nhỏ như vậy, Quân Mặc Thần lại cố ý dùng sức, sau vài lần lôi kéo, Quân Mặc Thần không lên được, mà Vân Thanh Nhiễm bị Quân Mặc Thần kéo làm cho ngồi không vững.
Vân Thanh Nhiễm vừa định bảo Quân Mặc Thần đừng kéo, lôi nữa nàng sẽ ngã xuống, đã thấy Quân Mặc Thần dùng thêm chút lực, Vân Thanh Nhiễm ngồi trên tường liền rơi xuống.
"Thịch——"
Vân Thanh Nhiễm không thấy đau, bởi vì nàng không sai không lệch nện trên người Quân Mặc Thần, biến Quân Mặc Thần thành cái đệm thịt của mình.
"Khụ khụ, khụ khụ khụ..."
"Thế tử gia, ngươi có sao không?" Vân Thanh Nhiễm thấy thế vội hỏi, thế tử gia này không chịu nổi khi bị đè, thân thể suy yếu như vậy, nàng vừa đè lên, sẽ trực tiếp đè về trời luôn, tội của nàng quá lớn rồi.
"Khụ khụ, bản thế tử không sao..." Quân Mặc Thần vừa ho vừa nói, kỳ thật căn bản là hắn cố ý, cố ý dùng sức kéo Vân Thanh Nhiễm xuống, thời điểm Vân Thanh Nhiễm ngã hắn còn chọn một vị trí thật tốt, để cho chính hắn trở thành đệm thịt cho Vân Thanh Nhiễm, khiến thân thể mềm mại của nàng đè lên người hắn.
"Thực sự không có việc gì chứ?" Vân Thanh Nhiễm cẩn thận kiểm tra Quân Mặc Thần, dường như thật sự không có chuyện gì, ít nhất bây giờ hắn còn sống, về những thứ khác, tựa hồ cũng không nhìn ra được, bởi vì hắn ở thời điểm nào cũng là bộ dạng bị bệnh sắp chết.
"Khụ khụ, nếu ái phi không tin, khụ khụ, có thể lại cẩn thận kiểm tra lần nữa."
"Không cần, ngươi còn sống là được rồi." Xem ra thân thể thế tử gia cũng không yếu ớt như bề ngoài, ít nhất lần va chạm này cũng không đè chết được hắn.
Quân Mặc Thần lấy tay chống đỡ, gắng sức nâng nửa người trên lên, Vân Thanh Nhiễm cũng chậm rãi đứng dậy, đang muốn đứng dậy thì tay Quân Mặc Thần lại trượt, người hắn cũng ngã xuống, liên lụy đến Vân Thanh Nhiễm đè ở trên người hắn cũng lại ngã xuống theo, lần thứ hai nện lên trên người Quân Mặc Thần, hai người lại tiếp xúc với nhau không có kẽ hở.
Thế tử gia lại bị thế tử phi đè thêm lần nữa!
"Ngươi..." Một lần đè không sao, không có nghĩa là hai lần đè cũng không có việc gì!
Vân Thanh Nhiễm vội vàng đứng dậy, không chút do dự từ trên người Quân Mặc Thần nhảy ra, lại kéo Quân Mặc Thần lên, làm như vậy hoàn toàn là để tránh cho việc phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn lần nữa.
"Khụ khụ, khụ khụ khụ..." Khuôn mặt tái nhợt bởi vì ho khan kịch liệt mà mang theo chút đỏ ửng.
Vân Thanh Nhiễm lấy tay nhẹ nhàng vỗ ngực cho Quân Mặc Thần, giúp hắn thuận khí, tay nhỏ mềm mại ở trên ngực Quân Mặc Thần nhẹ nhàng một lần lại một lần mơn trớn...
Vì thế thế tử gia ho khan chẳng những không dịu bớt, ngược lại càng thêm lợi hại...
Vân Thanh Nhiễm nhìn khắp người Quân Mặc Thần vài lần, chủ yếu là muốn nhìn xem hắn có bị thương chỗ nào không, ánh mắt dừng lại ở cổ tay Quân Mặc Thần, bàn tay tựa hồ không sao, có điều nhẫn ngọc* trên tay đã bị vỡ vụn.
(*: gọi là ban chỉ 扳指, thường được đeo trên ngón tay cái)
Vân Thanh Nhiễm lấy nhẫn ngọc bị vỡ từ trên tay Quân Mặc Thần xuống, do vừa rồi bị đập vỡ.
"Ái phi, nhẫn ngọc mà bản thế tử thích nhất vỡ rồi, nàng làm vỡ." Quân Mặc Thần nói.
Kỳ thật rõ ràng là do chính Quân Mặc Thần làm hỏng, nhưng lại đổ lên đầu Vân Thanh Nhiễm.
"Thần thiếp đã biết, ngày mai thần thiếp sẽ đi mua cho thế tử gia một cái mới, thế tử gia thấy có được không?"
"Tất nhiên là được, khụ khụ... Nhưng mà, yêu cầu của bản thế tử cao, khụ khụ... Tùy tiện tìm một cái, khụ khụ, bản thế tử sẽ không lấy."
"Thần thiếp đã biết, người nhớ bảo phòng thu chi đưa bạc cho ta là được." Khó trách Vân Thanh Nhiễm đáp ứng một cách sảng khoái như vậy, thì ra là muốn thế tử gia phải xuất bạc.
"Khụ khụ, bản thế tử rất chờ mong lễ vật mà ái phi chọn lựa cho bản thế tử."
Đợi chút, thế tử gia, cái đó sao có thể xem là "lễ vật" được, cũng chỉ là bồi thường thôi mà, sao từ miệng ngươi lại thành lễ vật rồi?
★
Phủ Ký Bắc Vương.
"Nương nương thật sự là thiên sinh lệ chất, làn da như nước, chúng ta thật sự có cầu cả đời cũng chưa chắc đã được!"
"Đâu chỉ vậy, đôi tay thon dài của nương nương đây ta mơ cũng không được, ở trước mặt nương nương cũng không dám lộ tay ra nữa ấy!"
"..."
Chỗ ở của Dung trắc phi, một đám nữ nhân vây quanh nàng ta, một đám người nịnh bợ nàng ta lên đến tận trời.
Hiện nay Dung trắc phi đang được sủng ái, tất nhiên mọi người đều vội vàng nịnh bợ nàng ta, cho dù không phải vì chính các nàng, thì cũng vì trượng phu, phụ thân làm quan trên triều của bọn họ.
Dung trắc phi rất thích nghe người khác khen nàng, nàng rất hưởng thụ loại cảm giác chúng tinh phủng nguyệt(1), trên mặt nàng mang theo biểu tình dương dương đắc ý, nàng tao nhã dựa vào ghế quý phi, bên cạnh có nha hoàn hầu hạ, một nha hoàn đứng cạnh quạt, một nha hoàn bóc vỏ trái cây cho nàng, còn có một nha hoàn bưng trà, tùy thời chuẩn bị, bởi vì Dung trắc phi có thể đột nhiên muốn phẩm trà.
Khác với phủ Trấn Nam vương, thế lực phủ Ký Bắc Vương khổng lồ, bởi vì Ký Bắc vương là thừa kế, tồn tại đã lâu, gia tộc cành lá sum xuê, con cháu đời sau đông đảo, đồng thời, thị thiếp cũng rất nhiều.
Mà Dung trắc phi hiện nay là phi tử được Ký Bắc vương gia sủng ái, Ký Bắc vương gia sủng ái ai, gió liền thổi theo hướng đó, đây là chân lý vĩnh viễn không thay đổi ở phủ Ký Bắc Vương.
Ký Bắc vương là một vương gia có thế lực hùng hậu nhất trong tứ vương, cũng chính là người được nhân sĩ kinh thành nịnh bợ.
Tần Tố Tố đến vương phủ, khuê danh của Dung trắc phi là Tần Nhược Dung, cũng chính là đường tỷ của Tần Tố Tố.
Địa vị của Tần gia trong kinh thành cũng nhờ Dung trắc phi được sủng ái mà tăng lên không ít.
"Đường tỷ, muội..." Tần Tố Tố vừa muốn mở miệng nói chuyện cùng Dung trắc phi, đã bị Dung trắc phi trừng mắt liếc mắt nhìn một cái, đơn giản là xưng hô của Tần Tố Tố làm cho Dung trắc phi không thoải mái.
Tần Tố Tố bị Dung trắc phi trừng mắt như vậy, liền vội vàng nói, "Nương nương, ta nghe nói gần đây ở trong kinh thành mới mở Trân Thúy các, mỗi một trang sức nơi đó đều được chế tác vô cùng tinh xảo, hơn nữa đều là độc nhất vô nhị, mỗi một món đều không có cái thứ hai."
Tuy rằng ngoài miệng đã sửa lại xưng hô, nhưng trong lòng Tần Tố Tố thì đang vô cùng oán niệm, được sủng ái là tỏ ra đắc chí, cũng không nghĩ xem nàng ta chỉ là thứ nữ của Tần gia, Tần Tố Tố nàng mới là đại tiểu thư dòng chính của Tần gia!
Nghe thấy Tần Tố Tố nhắc đến trang sức tinh xảo, hơn nữa lại độc nhất vô nhị, Dung trắc phi hưng phấn: "Ngươi nói thật?"
"Thiên chân vạn xác, ta làm sao có thể lừa nương nương được!" Tuy rằng trong lòng Tần Tố Tố chán ghét Dung trắc phi, nhưng còn chưa dám công khai lấy chuyện này ra lừa gạt nàng ta, cha và nương đã dặn nàng, thân phận Dung trắc phi bây giờ không giống trước kia, nhất định phải tìm mọi cách để lấy lòng.
"Đúng vậy nương nương, chúng ta cũng nghe qua, ta còn nghe nói vương phi Hán Vương cũng sai người đến Trân Thúy các đặt mấy đơn hàng tốt rồi."
"Trong cung cũng có vài vị nương nương lén sai thái giám đi mua" Nghe Tần Tố Tố vừa đề cập đến Trân Thúy các gợi ra hứng phấn của Dung trắc phi, vài nữ tử khác cũng không chịu thua kém, lên tiếng.
Nghe mọi người đều nói như vậy, Dung trắc phi càng thêm tin tưởng trang sức do Trân Thúy các kia làm thật sự là thượng phẩm.
"Được rồi, lát nữa Tố Tố ngươi đi cùng ta đến Trân Thúy các kia nhìn xem, có thật sự tốt giống như ngươi nói hay không!" Hiện giờ mỗi ngày Dung trắc phi chú trọng nhất chính là trang phục của mình, cùng với mấy vị trắc phi thị thiếp khác trong phủ Ký Bắc vương tranh đua sắc đẹp, chỉ vì muốn giành được sủng ái của Ký Bắc vương gia.
★
Sáng sớm hôm sau Vân Thanh Nhiễm thay đổi một thân nam trang, sau đó mang theo Lục Trúc cùng đi ra ngoài, lần này xuất môn không vì cái gì khác, chỉ vì nhẫn ngọc của thế tử gia.
"Lục Trúc, trong kinh thành này chỗ nào có trang sức tốt nhất?" Vân Thanh Nhiễm hỏi Lục Trúc, đồ mua cho thế tử gia không thể tùy tiện, dù sao bạc cũng không phải của nàng, đương nhiên phải đi đến chỗ sang quý mà mua!
"Ừm..." Lục Trúc suy tư một chút, ngày thường Vân Thanh Nhiễm không giao cho Lục Trúc làm quá nhiều việc, làm cho nàng có rất nhiều thời gian nhàn rỗi, vì vậy thường cùng những nha hoàn trong phủ nói chuyện phiếm, mà những nữ hài tử nói chuyện thì không tránh khỏi việc nhắc tới châu bảo trang sức, cho nên đối với việc nhà nào bán trang sức tốt nhất ở kinh thành Lục Trúc vẫn là có biết một chút, tuy rằng cả đời Lục Trúc bọn họ cũng chưa chắc có thể mua nổi.
So với những chủ tử khác, Vân Thanh Nhiễm rất dễ hầu hạ, không nhiều yêu cầu cũng không cần cả ngày phải lo lắng đề phòng bản thân sẽ chọc giận chủ tử, bởi vì chỉ cần không phạm phải sai lầm quá lớn, Vân Thanh Nhiễm sẽ không trách phạt hạ nhân, quan hệ với hạ nhân cũng vô cùng hiền hòa.
"Chủ tử, nghe nói trong kinh thành mới mở Trân Thúy các, nghe mấy tỷ muội tốt nói, tuy Trân Thúy các mới mở chưa được bao lâu, nhưng đồ nơi đó không tệ, có rất nhiều quý tộc trong kinh thành đều đến đó mua trang sức!" Lục Trúc cực kỳ hâm mộ nói, nếu nàng cũng có thể mua được trang sức ở Trân Thúy các thì tốt, cũng không biết cả đời này nàng có mua nổi không.
"Được, chúng ta đi đến đấy nhìn một chút."
Vì thế Vân Thanh Nhiễm quyết định đi đến Trân Thúy các mua nhẫn ngọc cho Quân Mặc Thần.
Vân Thanh Nhiễm đi đến Trân Thúy các mà Lục Trúc liên tục khen ngợi, nhìn bức hoành có ba chữ Trân Thúy các lớn, Vân Thanh Nhiễm cảm thấy chữ viết trên này rất quen thuộc, cùng với chữ viết Kim Nguyên Thông Bảo tương đối giống nhau, hẳn là do cùng một người viết, chẳng lẽ Trân Thúy các này cũng do đại sư huynh mà nàng chưa từng gặp mặt mở?
Nói cách khác, đây là cửa hàng do người trong nhà mở!
Vân Thanh Nhiễm đi vào trong các, trang sức trong này vô cùng hoa lệ, mỗi một đồ vật đều thể hiện được hai sự thật, thứ nhất, lão bản rất khoe khoang, thứ hai, lão bản không tiếc tiêu tiền.
Đồ trang sức bầy ở bên trong Trân Thúy các đều làm bằng ngọc khí và kim khí tốt nhất, rất xa xỉ.
Trong cửa hàng cũng không ít người, đều là phu nhân tiểu thư nhà có tiền, người bình thường sẽ không đến nơi này, bởi vì đồ ở Trân Thúy các nổi tiếng là quý, quý đương nhiên cũng có đạo lý của quý, bằng không mọi người cũng sẽ không tranh nhau muốn mua.
"Vị công tử này, xin hỏi ngài muốn mua gì?" Tiểu nhị rất nhiệt tình tiếp đón Vân Thanh Nhiễm, bởi vì nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm mặc một thân nam trang, nên đối phương và những người khác đều đối đãi với Vân Thanh Nhiễm như một nam nhân.
"Xin hỏi lão bản ngươi ở nơi này có nhẫn ngọc không?" Vân Thanh Nhiễm đối với đại đa số trang sức ở đây đều không có hứng thú, không phải là nàng không thích cái đẹp, thích chưng diện chính là thiên tính của nữ nhân, nhưng bây giờ dù cho nàng mua cũng không có thời gian để mang.
"Có, Trân Thúy các chúng ta cái gì cần có đều có, nếu công tử nhìn qua còn không hài lòng, thì có thể đặt làm theo yêu cầu, nhất định có thể khiến cho công tử vừa lòng." Tiểu nhị nhiệt tình giới thiệu cho Vân Thanh Nhiễm.
"Dẫn ta đi nhìn một chút."
"Được, mời công tử đi theo tiểu nhân." Thái độ tiểu nhị vô cùng tốt, mười người đến cửa hàng của bọn họ thì trong đó có đến chín người là có uy tín danh dự trong kinh thành, bọn họ không đắc tội nổi.
Tiểu nhị dẫn Vân Thanh Nhiễm đến trước một quầy hàng, bên trên bày đủ kiểu nhẫn ngọc, màu sắc kiểu dáng khác nhau, lớn nhỏ đều có.
Vân Thanh Nhiễm chọn trúng một chiếc nhẫn ngọc chất liệu ngọc Hòa điền, đơn giản hào phóng, hơn nữa nàng cảm thấy ngọc Hòa điền này cùng Quân Mặc Thần, ngọc thể thông thấu, trắng muốt mà trơn nhuận, rất giống cảm giác hắn cho người khác lần đầu tiên.
Lúc Vân Thanh Nhiễm cầm chiếc nhẫn ngọc cẩn thận tỉ mỉ ngắm nhìn, thì ngoài cửa tiến vào một đám người.
Đi ở trung tâm đám người đó chính là Dung trắc phi của Ký Bắc vương, nữ tử bên tay phải nàng ta là Tần Tố Tố, bên cạnh là một vài nữ tử khác quần áo hoa lệ, phục trang đẹp đẽ, hoặc đã gả làm phụ nhân, hoặc vẫn là khuê nữ.
"Không biết nương nương đặc biệt muốn mua cái gì?" Bên cạnh Dung trắc phi, có người hết sức chân chó hỏi nàng ta.
"Bản cung muốn mua một ít chu sai, ngoài ra còn muốn mua cho vương gia một chiếc nhẫn ngọc." Dung trắc phi cũng không phải chỉ chiếu cố đến trang phục của bản thân, đồng thời vẫn nhớ đến việc biểu lộ sự săn sóc Ký Bắc vương gia, tuy Ký Bắc vương gia không thiếu nhẫn, nhưng nếu do nàng tự tay chọn, vậy thì ý nghĩa sẽ không giống nhau.
"Nương nương thật sự là săn sóc."
"Đúng vậy, nương nương thực khéo hiểu lòng người."
"Nếu bình thường chúng ta cũng chu đáo như nương nương thì tốt."
"..."
Dung trắc phi vừa nói một câu, đám nữ nhân chung quanh lập tức hùa theo.
"Ha ha..." Dung trắc phi vừa lòng nở nụ cười.
Cùng lúc đó nàng ta và đám người đã đi vào bên trong cửa hàng, không đợi tiểu nhị hỏi chính nàng ta vừa nhìn thoáng qua chiếc nhẫn ngọc mà Vân Thanh Nhiễm đang cầm trên tay, chỉ một cái liếc mắt, Dung trắc phi đã coi trọng nó, ở bên cạnh Ký Bắc vương gia lâu ngày nên biết rất rõ sở thích của Ký Bắc vương gia, vương gia thích trang sức đơn giản hào phóng mà không mất đi phẩm chất cao quý.
Sau khi Dung trắc phi kiên định muốn chiếc nhẫn thì mới chú ý tời người cầm nó.
Không ngờ là nàng?
Dung trắc phi liếc mắt một cái là nhận ra Vân Thanh Nhiễm, bởi vì nàng ta đối với khuôn mặt của Vân Thanh Nhiễm quá mức khắc sâu, tuy thay một thân trang phục, nhưng khuôn mặt vẫn không đổi, ký ức lúc trước bởi vì Vân Thanh Nhiễm mà nhận lấy khuất nhục hãy còn mới mẻ, làm cho nàng ta không khỏi nổi lên một cỗ ghê tởm.
Nàng ta đến gần Vân Thanh Nhiễm, "Chiếc nhẫn ngọc trên tay ngươi đây bản cung coi trọng rồi."
Dung trắc phi lấy thái độ vô cùng ngạo mạn, tư thế vô cùng cao ngạo dùng giọng điệu ra lệnh với Vân Thanh Nhiễm.
Ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn Vân Thanh Nhiễm dùng hai tay dâng đồ ra, tốt nhất là biết điều một chút mà quỳ xuống, sau ba dập chín lạy, lớn tiếng kêu vào câu, cầu xin nương nương ngài nhận lấy nhẫn ngọc này đi, được nương nương ngài coi trọng chiếc nhẫn này chính là phúc phận ta đã tu luyện tam sinh tam thế, đương nhiên tốt nhất nên thanh toán bạc luôn, Dung trắc phi không giống Vân Thanh Nhiễm, mua nhẫn ngọc còn phải do thế tử gia bỏ tiền, đồ do Dung trắc phi mua đều là tiền tiêu hàng tháng của chính nàng ta!
Vân Thanh Nhiễm nhìn Dung trắc phi, trong lòng cười lạnh, nữ nhân này rất biết cách tự nâng giá trị bản thân, nếu dựa theo dòng họ quan hệ, so thế nào thì thân phận hiện giờ của Vân Thanh Nhiễm cũng đều cao hơn Dung trắc phi, Vân Thanh Nhiễm là chính phi của thế tử gia phủ Trấn Nam vương, chính cùng trắc tuy rằng chỉ kém một chữ, nhưng địa vị lại cách xa ngàn dặm, để chính ở gia đình bình thường chính là thê tử, mà trắc nói trắng ra thì vẫn là thiếp, chỉ là thiếp có thân phận cao quý hơn một chút mà thôi.
Vân Thanh Nhiễm không để ý tới Dung trắc phi, cầm chiếc nhẫn kia đi tìm chưởng quầy để thanh toán.
Tần Tố Tố đứng ở phía sau Dung trắc phi, tất nhiên cũng nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, nếu nói đến ghen ghét Vân Thanh Nhiễm, Tần Tố Tố chỉ sợ còn hơn Dung trắc phi.
Tần Tố Tố lúc này chắn trước mặt Vân Thanh Nhiễm, ngăn cản Vân Thanh Nhiễm đi tìm chưởng quầy trả tiền, "Vân Thanh Nhiễm, nương nương đang nói chuyện với ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn coi thường nương nương?"
Coi thường?
Việc Tần Tố Tố đang làm lại càng quá phận, thấy thân phận của mình không bằng Vân Thanh Nhiễm, Tần Tố Tố trực tiếp khiêu khích người có thân phận cao hơn nàng ta.
Vân Thanh Nhiễm im lặng hai giây, hai giây này Vân Thanh Nhiễm suy nghĩ rất nhiều, ví dụ như nàng không cẩn thận vừa cắn người vừa đánh người thì sẽ chọc ra những phiền toái gì, lại tỷ như, nếu nàng đánh người, đánh ở vị trí nào có thể dùng khí lực ít nhất đạt được hiệu quả trí mạng nhất, hoặc là lúc cắn người thì cắn nơi nào thích hợp nhất.
"Ba ——"Vân Thanh Nhiễm quăng cho Tần Tố Tố một cái bạt tai, tuy rằng làm như vậy bàn tay nàng cũng sẽ rất đau, nhưng phương pháp này là trực tiếp nhất.
Lần trước Tần Tố Tố ở chỗ Vân Thanh Nhiễm phải ăn đau, nhưng mà lúc ấy là ở bên trong phủ Trấn Nam vương, không nghĩ tới ở bên ngoài Vân Thanh Nhiễm cũng dám làm xằng bậy? Ai ngờ Vân Thanh Nhiễm đánh xong, cũng không chút thu liễm bộ dáng hung hãn.
"Ngươi, ngươi dám đánh ta?" Tần Tố Tố ủy khuất vô cùng, bộ dáng nước mắt lưng tròng rất chọc cho người ta thương yêu.
Đánh đều đã đánh, bên má ngươi cũng đã lưu lại năm ngón tay đáng yêu của Vân Thanh Nhiễm, ngươi còn hỏi có dám hay không?
Một lần nữa Dung trắc phi lại kiến thức cái sự vô lễ của Vân Thanh Nhiễm, quả thực là trong mắt không có vương pháp!
"Ngươi đây là có ý tứ gì, ngươi không đem bản cung cùng tiểu thư Tần gia để vào trong mắt ư?" Dung trắc phi chất vấn Vân Thanh Nhiễm.
Kỳ thật, Dung trắc phi cùng Tần Tố Tố trước nay vốn không hợp, trước khi nàng được gả cho Ký Bắc vương làm trắc phi hơn nữa còn được sủng ái thì Tần Tố Tố vẫn luôn khinh thường thân phận thứ nữ của nàng, có điều hiện tại, đối mặt với Vân Thanh Nhiễm, hai người ngược lại đứng ở trên cùng một chiến tuyến.
Vân Thanh Nhiễm không thích dùng thân phận của mình để đè người, việc đó không có gì hay để đắc ý, cho nên Vân Thanh Nhiễm cũng lười giảng giải cho Dung trắc phi về địa vị thân phận giữa chính phi và trắc phi, nàng chỉ biết là nàng không có thời gian để thảo luận cái đề tài không có dinh dưỡng này với nàng ta.
Vân Thanh Nhiễm muốn vòng qua hai người, lại thấy Dung trắc phi tiến lên một bước, đoạt lấy nhẫn ngọc trong tay Vân Thanh Nhiễm.
Chỉ thấy nàng ta cầm chiếc nhẫn ngọc Hòa điền kia để lên trên tay mình tinh tế thưởng thức, trong miệng còn lẩm bẩm: "Chiếc nhẫn ngọc này thật không tệ, chế tác tinh xảo, không tìm thấy một chút tỳ vết nào, cho dù để ở trong cung cũng được coi là thượng phẩm, vừa vặn vương gia cũng thích những đồ thế này."
Thấy Dung trắc phi cao hứng, đám nữ nhân đi theo cũng lập tức vây quanh nàng ta, khen ngợi chiếc nhẫn ngọc kia.
"Đúng vậy, ánh mắt nương nương thật tốt, chiếc nhẫn này quả thực rất thích hợp với vương gia!"
"Muốn ta nói à, chiếc nhẫn ngọc này có thể được nương nương cầm ở trong tay, lại được nương nương đưa cho vương gia chính là phúc khí của nó!"
"Ta nói, nếu chiếc nhẫn này rơi vào trong tay người khác, vậy không thể nghi ngờ là phung phí của trời, nương nương cầm chiếc nhẫn ngọc này mới càng lộ ra vẻ đẹp của có!"
"..."
Ý của các nàng là Vân Thanh Nhiễm không xứng mua chiếc nhẫn này, mà Quân Mặc Thần không xứng được đeo nó?
Thì ra đồ đoạt ở trong tay người khác còn có lý như vậy à?
Kỳ thật những người này ngay cả Vân Thanh Nhiễm rốt cuộc là ai cũng không rõ ràng, lúc trước bọn họ chưa từng gặp qua Vân Thanh Nhiễm, cũng không đem "nam tử" trước mặt liên hệ với điên phi mà phủ Trấn Nam vương mới thú, chỉ biết Dung trắc phi nhìn Vân Thanh Nhiễm khó chịu, nên cùng hùa theo hạ thấp nàng.
Ánh mắt các nàng nhìn về phía Vân Thanh Nhiễm đều mang theo miệt thị cùng khinh thường.
Trong đó có một nữ tử thân hình hơi cao lớn một chút cố ý đi đến bên cạnh Vân Thanh Nhiễm, đung đưa mạnh mẽ phần hông của mình, đụng mạnh vào Vân Thanh Nhiễm một cái, xô vào Vân Thanh Nhiễm gầy yếu rất nhiều so với nàng ta, sau đó lại lắc eo đi về bên cạnh Dung trắc phi.
Dung trắc phi vừa lòng gật gật đầu, tỏ ý cho phép và tán thành hành động của nữ nhân thân hình cao lớn kia.
Tần Tố Tố tự nhiên cũng không cam lòng rớt ở phía sau, "Nương nương, lúc những người khác cầm lấy chiếc nhẫn ngọc này ta còn cảm thấy nó bình thường, bây giờ để ở trong tay nương nương lại thấy vô cùng chói mắt, đây là lần đầu tiên Tố Tố nhìn thấy một chiếc nhẫn tinh xảo như vậy!"
Dung trắc phi nghe thấy những lời Tần Tố Tố nói, lại lạnh lùng ném ra một câu, "Đó là do ngươi không có kiến thức, chưa thấy qua thứ tốt tự nhiên có thứ hơi tốt một chút đã cảm thấy là chí bảo trong thiên hạ. Có điều có một câu ngươi nói rất đúng, chiếc nhẫn này vừa rồi nhìn rất bình thường, cùng lắm cũng chỉ được coi là trung phẩm, hiện giờ nhìn lại, thật sự rất xuất sắc."
Dung trắc phi vừa nói ra những lời này, sắc mặt Tần Tố Tố lập tức trắng bệch, nàng cắn chặt hàm răng, cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, không để lửa giận của mình lộ ra ngoài.
Tần Nhược Dung, có một ngày, nàng sẽ đòi lại tất cả từ nàng ta!
Dung trắc phi rất vừa lòng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Tố Tố tái nhợt, nhìn bộ dáng tức giận mà không dám phát của nàng ta với nàng, lúc trước nàng ta ỷ mình Đại tiểu thư chính thất, luôn vênh mặt hếch hàm sai khiến nàng, bây giờ phong thủy luân chuyển, các nàng đã thay đổi vị trí cho nhau! Tần Nhược Dung nàng thành trắc phi được vương phủ sủng ái, mà Tần Tố Tố đến tuổi này rồi vẫn chưa gả được ra ngoài! Sau này xuất giá không chắc có thể gả được cho người trong sạch!
"Nương nương nói rất đúng, thứ này tuy tốt, nhưng cũng không bằng một phần của nương nương!"
"Phong thái của nương nương thì một chiếc nhẫn ngọc sao có thể so sánh được?"
"..."
Hiện giờ dù Dung trắc phi có nói gì, thì những nữ nhân kia cũng đều hùa theo.
Dung trắc phi nghe mọi người khen, trong đầu hoan hỉ, lại bởi vì nhẫn ngọc này được Vân Thanh Nhiễm coi trọng, nên càng thêm vừa ý. Cầm chiếc nhẫn ngọc quả thực yêu thích không buông tay. Nàng ta cũng chẳng muốn đi xem những vật khác, trực tiếp cầm chiếc nhẫn ngọc này nói với chưởng quầy: "Chưởng quầy, chiếc nhẫn này bản cung muốn, gói lại cho bổn cung."
Dung trắc phi vừa nói xong những lời này, đã thấy Vân Thanh Nhiễm tiến lên hai bước.
Nàng vừa động, Tần Tố Tố tay mắt lanh lẹ, là người đầu tiên ngăn ở phía trước Vân Thanh Nhiễm, dùng giọng điệu cảnh cáo nói nhỏ bên tai nàng: "Ngươi thử nghĩ xem, nếu chọc giận trắc phi nương nương, dẫn đến việc phủ Trấn Nam vương cùng phủ Ký Bắc vương xung đột, trách nhiệm này ngươi đảm đương nổi không?"
Tần Tố Tố bị Dung trắc phi chọc cho tức giận, nên đem tất cả bực bội trút lên trên đầu Vân Thanh Nhiễm. Nàng dùng vấn đề quan hệ giữa hai vương phủ để hù dọa Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm nghe vậy thì nở nụ cười, còn cười đến rất vui vẻ, tươi cười ngọt ngào như vậy có chút không bình thường, nàng cũng nói nhỏ vào tai Tần Tố Tố: "Tần tiểu thư, ta cảm thấy so thế nào thì ngươi cũng đẹp hơn Dung trắc phi kia, ngươi nói nếu ngươi gả vào phủ Ký Bắc vương, vậy người được sủng ái sẽ là ai đây?"
Tần Tố Tố bị lời nói của Vân Thanh Nhiễm làm cho ngây ra một lúc, đúng vậy, luận về tư sắc, nàng xinh đẹp hơn Tần Nhược Dung, luận tuổi tác, Tần Nhược Dung lớn hơn nàng một tuổi, trước đó là do nàng không muốn gả cho Ký Bắc vương làm trắc phi, nếu không, giờ phút này Tần Nhược Dung sao có thể kiêu ngạo trước mặt nàng như vậy?
Có điều Tần Tố Tố cũng nghĩ lại, trong lòng nàng còn chưa buông tha cho ca ca Vân Tử Hy của Vân Thanh Nhiễm, còn mong đợi một ngày nào đó nàng có thể gả cho lang quân như ý trong lòng mình.
Động tác của Tần Tố Tố cùng Vân Thanh Nhiễm đều rơi vào trong mắt Dung trắc phi, nàng ta không biết hai người này đang nói thầm cái gì, nghĩ, nha đầu Tần Tố Tố kia đối với nàng vẫn luôn không ưa, tuy rằng ngoài mặt khen tặng nàng, nhưng trong lòng lại cất giấu ý nghĩ xấu xa, đừng tưởng rằng nàng nhìn không ra! Tần Tố Tố nàng ta là dạng người gì chẳng lẽ nàng không rõ sao?
Tần Tố Tố cùng Vân Thanh Nhiễm thầm thì, nhìn trên mặt Vân Thanh Nhiễm còn mang theo ý cười ngọt ngào như vậy, cảm giác rất không bình thường!
Tiện nữ nhân Tần Tố Tố kia, sẽ không phải là đang muốn động tâm tư xấu xa gì chứ? Dung trắc phi cảm thấy rất có khả năng này.
Nhưng mà, Dung trắc phi còn chưa kịp tìm tòi nghiên cứu, bởi vì ngay sau đó Vân Thanh Nhiễm đã có động tác lớn.
Vân Thanh Nhiễm lại giống như nói với Tần Tố Tố cái gì đó, sau đó bước nhanh tới trước mặt Dung trắc phi, bỗng nhiên đạp nàng ta một cước, khiến nàng ta ngã xuống mặt đất.
Hiện giờ thân thể Vân Thanh Nhiễm quả thật không tốt lắm, nhưng để đối phó với loại nữ nhân tay không thể cầm, vai không thể vác như Dung trắc phi, Vân Thanh Nhiễm vẫn đủ sức, tuy thân thể nàng không tốt, nhưng còn thân thủ, tính linh hoạt, Dung trắc phi có thể so sánh được à?
Mọi người bị động tác lớn của Vân Thanh Nhiễm dọa sợ.
Vân Thanh Nhiễm thế nhưng đạp Dung trắc phi ngã xuống mặt đất!
Chúng nữ tử cẩm y hoa phục, châu bảo quang khí này thấy thế vội vàng lui về sau vài bước, bản năng con người nói cho các nàng biết phải rời xa nguy hiểm, rời xa Vân Thanh Nhiễm đột nhiên hóa thành mãnh thú này.
Dung trắc phi bị đạp ngã xuống đang muốn giãy dụa, chiếc nhẫn trong tay đã bị Vân Thanh Nhiễm đoạt đi.
"Ngươi làm cái gì?" Dung trắc phi kinh hô.
Vân Thanh Nhiễm cũng không trả lời vấn đề của nàng ta, nàng đang bận rộn, bận rộn hành hạ Dung trắc phi!
Động tác của Vân Thanh Nhiễm rất thô bạo, kéo tất cả trang sức trên đầu Dung trắc phi xuống, bởi vì lúc túm là túm cả đầu, nên búi tóc đẹp mà Dung trắc phi đã bỏ ra hai canh giờ để làm cũng bị Vân Thanh Nhiễm gỡ sạch.
Không cười được mấy phút, Dung trắc phi đã từ sủng phi vinh quang xinh đẹp của phủ Ký Bắc vương biến thành phụ nhân nghèo túng.
Trên mặt đất bên cạnh Dung trắc phi, là vô số trang sức của nàng ta, có một số đã bị Vân Thanh Nhiễm phá hỏng.
Những nữ nhân bên cạnh nhìn thấy đều không dám tiến lên, đơn giản là hành động của Vân Thanh Nhiễm quá mức điên cuồng, nữ nhân vừa rồi dùng hông mình đụng vào Vân Thanh Nhiễm thấy có một chu sai rơi xuống chân mình, nàng ta cúi đầu nhìn thoáng qua, lại ngẩng đầu nhìn những người khác, thấy lực chú ý của bọn họ đều ở trên người Dung trắc phi và Vân Thanh Nhiễm, nên nàng ta vụng trộm dùng chân nhẹ nhàng giẫm lên chu sai kia, cúi người xuống nhặt nó lên, thu vào trong tay áo rộng rãi của mình.
Động tác của Vân Thanh Nhiễm vẫn chưa kết thúc, tháo hết trang sức thì bắt đầu xé quần áo của Dung trắc phi, y phục thượng hạng của nàng ta đều bị Vân Thanh Nhiễm xé vụn, quần áo bên ngoài không chịu được vũ lực của Vân Thanh Nhiễm mà rách nát, lộ ra cái yếm đỏ thẫm bên trong, cùng với xương quai xanh và mảng lớn da thịt trắng như tuyết của nàng ta.
Mọi người không biết Vân Thanh Nhiễm, chỉ coi nàng là nam nhân!
Một nam nhân dám làm việc này với Dung trắc phi, rõ ràng là phi lễ mà!
Trước công chúng, trước mặt mọi người phi lễ một nữ tử!
Mà nữ tử kia là trắc phi của phủ Ký Bắc Vương!
Gan rất to!
Không đến một phút, bên ngoài Trân Thúy các đã bị vây bởi rất nhiều dân chúng bình thường, nha hoàn bên người Dung trắc phi muốn tiến lên ngăn cản Vân Thanh Nhiễm, lại bị Vân Thanh Nhiễm đẩy ra.
Cuối cùng nha hoàn kia vội vội vàng vàng chạy về phủ Ký Bắc Vương báo tin.
Tần Tố Tố cũng bị hành động của Vân Thanh Nhiễm dọa sợ, vốn tưởng rằng biểu hiện lần trước của Vân Thanh Nhiễm ở phủ Trấn Nam vương đã đủ điên cuồng, không nghĩ tới ở đây, bên ngoài vương phủ, trước mặt mọi người, nàng ta lại dám làm vậy với trắc phi của phủ Ký Bắc vương! Nàng ta không muốn sống nữa sao? Hay là bệnh điên lại tái phát?
Vân Thanh Nhiễm biết có người đi báo tin, phủ Ký Bắc Vương ở ngay gần đây, đại khái là qua một nén nhang sẽ đến, nói cách khác nàng còn thời gian một nén nhang để "cường bạo" Dung trắc phi.
"A —— ngươi buông ——" Dung trắc phi cực lực giãy dụa.
Vân Thanh Nhiễm ngại nàng ta giãy dụa kịch liệt, liền đặt mông ngồi lên bụng của Dung trắc phi, dùng thân thể mình đè nặng Dung trắc phi, khiến cho nàng ta không thể tiếp tục giãy dụa.
Hành động của Vân Thanh Nhiễm làm cho Dung trắc phi khó chịu tới mức buồn nôn, từ lúc nàng ta trở thành trắc phi của Ký Bắc vương chưa từng chịu qua khuất nhục như vậy.
Giờ phút này Dung trắc phi chỉ muốn bóp chết Vân Thanh Nhiễm, chỉ tiếc rằng nàng ta có tâm nhưng không đủ lực.
"Tránh ra, ngươi cút ngay, ngươi dám làm vậy với bản cung, bản cung nhất định sẽ cho ngươi chết không toàn thây!" Dung trắc phi vì muốn thân thể tự do chỉ có thể há mồm uy hiếp.
Vân Thanh Nhiễm đối với cảnh cáo của Dung trắc phi coi như không nghe thấy, tiếp tục giày xéo nàng ta, động tác của nàng không còn thô bạo như trước, mà thong thả chậm rãi.
Rốt cục, người của phủ Ký Bắc Vương cũng đến, hơn nữa còn có bản thân Ký Bắc vương gia cũng tới.
Ký Bắc vương so với Quân Vô Ý còn nhiều tuổi hơn một chút, bốn mươi có thừa, thân hình cao lớn, cũng phải một thước chín gần hai thước, khổ người cũng rất lớn, Vân Thanh Nhiễm nhìn Ký Bắc vương tiến vào giống như thấy một con gấu đen lớn.
Ký Bắc vương Hách Vu Thiên nhìn hình ảnh trước mắt, cũng nổi giận, đây là mượn lá gan của trời? Dám can đảm ở trước mặt mọi người động đến phi tử của hắn, có còn để phủ Ký Bắc vương bọn họ vào trong mắt không?
"Người tới, bắt hắn lại cho bổn vương!"
Ký Bắc vương vừa ra lệnh, liền có hai tên thị vệ tiến lên bắt Vân Thanh Nhiễm, kéo nàng ra khỏi người Dung trắc phi.
Trên người Dung trắc phi chợt nhẹ, người vội vàng bò dậy, thân hình còn chưa đứng vững đã chạy về phía Ký Bắc vương Hách Vu Thiên.
"Vương gia, vương gia..." Toàn bộ ủy khuất đều bao hàm trong một tiếng "Vương gia" này.
Ký Bắc vương không nói gì chỉ mặc Dung trắc phi nhào vào trong lòng, dùng ánh mắt ra lệnh cho thị vệ bên cạnh, để cho bọn họ kéo Dung trắc phi ra, nữ nhân này ở trước mặt mọi người đã bị nam nhân phi lễ qua, Ký Bắc vương hắn làm sao có thể dung nàng ta được nữa?
Trong hành động này của Ký Bắc vương đã tràn ngập ghét bỏ đối với sự "thất trinh" của Dung trắc phi.
Trong lòng Vân Thanh Nhiễm cười lạnh, thật đúng là vô tình, một khắc trước còn là phi tử mình sủng ái, một khắc sau đã biến thành người xa lạ, nam nhân này nếu tuyệt tình, vậy thì so với ai cũng đều ngoan độc hơn.
Sau đó, Vân Thanh Nhiễm đang bị hai thị vệ giữ chặt liền hướng về phía Tần Tố Tố hô lên: "Tần tiểu thư, người mau cứu ta, người nói chỉ cần ta ở trước mặt mọi người phi lễ Dung trắc phi thì sẽ cho ta một ngàn lượng bạc! Người không nói sẽ bị vương gia bắt lại mà!"
_______________________________________________
(1) Chúng tinh phủng nguyệt (众星捧月): sao vây quanh trăng.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |