Bị lão khất cái đoạt đồ
← Ch.039 | Ch.041 → |
"Kia là..." Vân Thanh Nhiễm đứng ở cửa phòng trong chốc lát, chậm rãi đi đến cái tủ trong phòng, nơi đó đúng là nơi Vân Yên Nhiên trốn.
"Đứng lại!" Vân Viễn Hằng ra lệnh cho Vân Thanh Nhiễm, bọn họ là cha con, lại phải chĩa kiếm vào nhau như thế, "Nếu hôm nay ngươi còn bước về phía trước, đừng trách ta trở mặt."
Thanh âm Vân Viễn Hằng lộ ra sự tàn nhẫn, khí thế bức người, có thể nói là làm cho người ta không rét mà run.
Vân Thanh Nhiễm cười yếu ớt, "Vân đại nhân, ta không biết ngài đang nói cái gì, nhưng ta khiến ngài phải thất vọng rồi."
Vân Thanh Nhiễm nói xong, liền tiến lên từng bước, trực tiếp mở cửa ngăn tủ ra, bên trong Vân Yên Nhiên nghe được tất cả mọi chuyện bên ngoài, cánh tủ vừa mở, Vân Yên Nhiên liền quăng cho Vân Thanh Nhiễm một bạt tai, "Ba ——"
"Một bạt tai này, là ta thay cha và nương đánh ngươi!" Hốc mắt Vân Yên Nhiên hồng hồng hướng về phía Vân Thanh Nhiễm nói, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
"Người tới, Tam tiểu thư Vân gia đã tìm được rồi, chúng ta hãy hộ tống nàng đi gặp thánh thượng." Vân Thanh Nhiễm trực tiếp ra lệnh cho thị vệ đem Vân Yên Nhiên vào cung, "Vì để tránh cho sự việc tương tự như vậy lại xảy ra, từ hôm nay trở đi Tam tiểu thư Vân gia liền vào ở trong cung, ở đến ngày xuất giá mới thôi!"
Hiếu nữ? Nghịch nữ?
Vân Thanh Nhiễm không sao cả, nàng chỉ làm chuyện mà nàng cảm thấy đúng.
Nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm dùng ngọc bài điều đến Ngự lâm quân tới trước mặt Vân Yên Nhiên, Vân Viễn Hằng bỗng mất hết khí lực, đặt mông ngồi xuống, nói không nên lời là đau lòng hay là phẫn nộ.
Vân Thanh Nhiễm vốn có thể đi đến Bộ binh tìm Bộ binh thượng thư điều người, nhưng nàng không làm vậy, trực tiếp đem Ngự lâm quân mời tới, khiến cho Đô thống của Ngự lâm quân cảm thấy bất đắc dĩ, Ngự lâm quân bọn họ cũng không phải là để đi làm chuyện này! Nhưng mà trong tay Vân Thanh Nhiễm có lệnh bài của thái hậu, hắn cũng không dám cãi lời, đành phải đi theo đến đây.
Vân Thanh Nhiễm làm như vậy chính là vì giảm đi vấn đề trung gian, trực tiếp điều Ngự lâm quân đến đưa vào hoàng cung, tránh cho trên đường đi xảy ra sai lầm.
"Làm phiền đại nhân đưa Tam tiểu thư Vân gia đến tẩm cung của thái hậu, ta còn có việc, đừng làm chậm trễ việc này." Vân Thanh Nhiễm cùng với Đô thống Ngự lâm quân nói mấy câu, ra lệnh cho hắn dẫn người trở về trước.
"Hạ quan lĩnh mệnh." Thống lĩnh đại nhân đem người trở về, chuyện như vậy không thích hợp để bọn họ làm, nhưng cuối cùng cũng giải quyết được một chuyện nhiệt náo đầy sóng gió gần đây trong kinh thành, trong lòng Đô thống đại nhân có chút nghi hoặc, bởi vì Vân Viễn Hằng lại xuất hiện ở nơi này, có phải việc Tam tiểu thư Vân gia mất tích có quan hệ với Vân đại nhân không?
Như vậy thì tội danh cũng không nhỏ!
"Đại nhân, bởi vì đề phòng đạo tặc đem tiểu thư Vân gia đi, liền phải mang nàng ẩn nấp bên trong tú phường, nay đạo tặc đã chạy trốn, còn phải nhờ đại nhân trở về thỉnh chỉ với thái hậu nương nương tiếp tục truy nã đạo tặc." Vân Thanh Nhiễm nói với Đô thống Lý Ngải đang muốn rời khỏi.
Lý Ngải ngây ra một lúc, lập tức hiểu được ý tứ của Vân Thanh Nhiễm, trong đầu hắn cân nhắc một chút, "Được, hạ quan đã biết nên làm như thế nào."
Lý Ngải nói xong liền đem Vân Yên Nhiên rời đi.
"Hiện tại ngươi cao hứng rồi chứ? Muội muội ngươi trốn không thoát, ngươi vừa lòng rồi!" Bàn tay Vân Viễn Hằng đánh mạnh lên bàn, nước trà trong chén bắn tung tóe làm trên bàn một mảng ẩm ướt."Ngươi mất hứng chuyện ta định cho ngươi thay thế muội muội gả đến Đảng Ngụy, đúng không? Nếu vậy ngươi có thể trút giận lên đầu ta, người ra quyết định là ta, không phải muội muội ngươi, con bé vô tội!"
Vân Viễn Hằng phẫn nộ hướng về phía Vân Thanh Nhiễm gào to.
"Phụ thân cũng biết lấy ta làm thế thân gả ra ngoài là không đúng à? Có điều phụ thân nghĩ sai rồi, ta chỉ phụng mệnh làm việc thôi, mọi người đều muốn sống, nếu không tìm thấy muội muội, nữ nhi sẽ bị thái hậu trách phạt, nữ nhi vừa khỏi bệnh không lâu, còn chưa muốn chết." Vân Thanh Nhiễm không kiêu ngạo không siểm nịnh, đứng đối diện với Vân Viễn Hằng, không chút nhượng bộ nào.
"Được, được, hay cho một cái cớ phụng mệnh làm việc! Vân Viễn Hằng ta coi như chưa từng sinh ra một nữ nhi như ngươi!" Vân Viễn Hằng giận quá hóa cười, đột nhiên đứng lên, phất tay áo rời đi, ánh mắt nhìn Vân Thanh Nhiễm lộ ra sự phẫn nộ cùng ghét bỏ.
Vân Thanh Nhiễm cong môi cười tự giễu.
Bỗng nhiên bên ngoài cửa sổ xuất hiện một thân ảnh, không biết từ khi nào một lão khất cái bẩn thỉu đã ngồi bên cửa sổ, tóc rối xõa tung, giống như đã nhiều năm chưa chải qua, quần áo trên người cũng rất rách rưới.
"Này, tiểu tử, vừa rồi lá gan của ngươi cũng thật không nhỏ, lại dám đối đầu với tể tướng đương triều, bây giờ ngươi bắt nữ nhi của hắn trở về, không sợ ngày nào đó hắn trả thù ngươi sao?"
Ngữ khí này, trêu chọc là chủ yếu.
Từ thanh âm có thể phán đoán, lão đầu tử này hẳn đã bảy tám chục tuổi.
"Sợ thì có thể làm ra cơm ăn à?" Vân Thanh Nhiễm không trực tiếp trả lời vấn đề của người kia, sợ có ích lợi gì, việc gì nên đến vẫn sẽ đến.
"Chậc chậc, có quyết đoán, ta thích!" Lão đầu tử thế nhưng lại khích lệ Vân Thanh Nhiễm, sau đó lão đầu tử đột nhiên di chuyển, thân ảnh chợt lóe, nhanh chóng đi tới trước mặt Vân Thanh Nhiễm, lại nhoáng lên một cái, người đã trở về bên cửa sổ.
Vân Thanh Nhiễm vừa sờ trong lòng, không thấy cây trâm! Cây trâm ngọc bích mà ca ca đưa cho nàng đã không thấy!
Mà trong tay lão khất cái kia đang cầm một cái khăn tay, mà cái khăn tay đó được Vân Thanh Nhiễm dùng để bọc trâm, ngọc trâm từ trong khăn tay khẽ lộ ra ngoài.
Thân thủ thật nhanh!
Vân Thanh Nhiễm sợ hãi than tốc độ của lão khất cái.
"Tiểu tử, muốn cây trâm không? Đuổi theo ta đi, ta sẽ trả cây trâm này lại cho ngươi!" Nói xong lão khất cái kia liền nhảy từ cửa sổ ra, lại từ trên lầu các nhảy xuống, ở dưới lầu cố ý dừng lại, rõ ràng là chờ Vân Thanh Nhiễm đuổi kịp tốc độ của lão.
Vân Thanh Nhiễm chạy theo xuống dưới lầu, lão khất cái kia đã chạy ra bên ngoài, Vân Thanh Nhiễm lại đuổi theo.
Lão khất cái chạy về hướng ngõ nhỏ thường không có người qua lại, càng chạy càng hẻo lánh, một đường chạy ra ngoài thành.
Lão cố ý giảm bớt tốc độ, là vì cố ý đùa giỡn với Vân Thanh Nhiễm, cho nên vẫn luôn duy trì với nàng một khoảng cách, để cho nàng có thể nhìn thấy.
Vân Thanh Nhiễm chạy theo thở hồng hộc, chống đỡ thân cây thở phì phò.
Trên cây, lão khất cái kia cúi đầu nói với Vân Thanh Nhiễm, "Tiểu tử, người trẻ tuổi nên rèn luyện thân thể, nhìn mình một cái xem, mới chạy có một đoạn đường, đã mệt như vậy, thật vô dụng!" Lão khất cái rất ghét bỏ nói.
Vân Thanh Nhiễm ngay cả khí lực tức giận lão khất cái cũng không có, nàng vừa mới khỏi bệnh, cho dù muốn rèn luyện cũng phải cho nàng chút thời gian!
Lão khất cái kia chờ khi hơi thở Vân Thanh Nhiễm hồi phục chút ít, liền tiếp tục chạy đi.
"Tiểu tử, mau đuổi theo, đuổi được ta sẽ trả cây trâm lại cho ngươi, đuổi không kịp... hắc hắc, ta sẽ tịch thu!" Lão khất cái đùa quá trớn, vừa chạy vừa hô với Vân Thanh Nhiễm đang đuổi theo lão ở phía sau.
Trong tay còn khua khua cây trâm ngọc bích của Vân Thanh Nhiễm.
Lão khất cái chạy vào trong một miếu sơn thần không biết đã bị bỏ hoang bao lâu ở bên ngoài kinh thành, lão tặc lưỡi trốn ra phía sau tượng phật.
Lời tác giả:
Vừa mới thấy lời nhắn lại, nói con gái đại thần gả thay có chút không hợp lý, Khuyết ở đây nói rõ một chút, đây là bối cảnh giá không, không trải qua cân nhắc lịch sử văn hóa, chỉ vì để mọi người giải trí, Khuyết đối với lịch sử văn hóa cũng không nghiên cứu nhiều, không thuộc về bất kỳ triều đại nào trong lịch sử, là triều đại mà Khuyết đặt ra, có những văn hóa, có những tập tục đều do Khuyết quyết định, hơn nữa phía sau sẽ liên quan một ít đến võ lâm, về võ công nông sâu ta còn định dùng cấp bậc để trực tiếp phân chia, để tiện nói rõ hơn, ... nói trắng ra là, địa bàn của ta ta làm chủ ~(*^__^*) haha...
← Ch. 039 | Ch. 041 → |