Thương tiếc của Vân Tử Hy
← Ch.028 | Ch.030 → |
"Giá giá giá ——" Một trận tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến gần.
Bạch mã thiếu niên dừng lại bên cạnh cỗ kiệu, gã nâng kiệu nhận ra được người cưỡi ngựa là ca ca của Vân Thanh Nhiễm, do dự có nên dừng cỗ kiệu lại hay không.
"Thanh Nhiễm ——" Vân Tử Hy vội vàng đuổi theo, muốn nhìn một chút tình huống của Vân Thanh Nhiễm.
Vừa rồi, sau khi Vân Tử Hy ở cửa Vân phủ nghênh đón Vân Thanh Nhiễm về nhà liền tận lực lảng tránh, chứng kiến Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần cùng nhau ra vào, Vân Tử Hy chỉ cảm thấy buồn bực trong ngực.
Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm mới ra khỏi Vân phủ không bao lâu, Vân Tử Hy nghe nói Vân Thanh Nhiễm bị Vân Trần thị đánh một bạt tai, vội thúc ngựa đuổi theo.
"Dừng kiệu." Vân Thanh Nhiễm nghe thấy giọng nói của Vân Tử Hy, liền bảo người ta ngừng kiệu.
Nàng từ trong kiệu đi ra, mà Vân Tử Hy cũng đã xuống ngựa.
Vân Tử Hy nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm sưng một bên mặt, rất thương tâm, "Thanh Nhiễm..." Lời đến bên miệng, Vân Tử Hy lại không biết phải nói như thế nào, hắn biết Vân Thanh Nhiễm bị mẫu thân đánh, nhưng mà hắn làm đại ca, lại phải an ủi nàng như thế nào đây?
"Ca ca, ta không sao." Vân Thanh Nhiễm biết Vân Tử Hy quan tâm mình, liền trấn an hắn, mặc kệ quan hệ giữa nàng và cha mẹ là như thế nào, ca ca của nàng vẫn là trưởng tử Vân gia, là nhi tử vĩ đại trong lòng cha mẹ.
"Thanh Nhiễm, ca ca có mấy câu muốn nói với muội, có thể sang bên cạnh nói chuyện không?" Vân Tử Hy nói xong, lại thấy mành kiệu được bàn tay trắng nõn thon dài của Quân Mặc Thần vén lên, Vân Tử Hy sợ Quân Mặc Thần cho là mình lại muốn mang Vân Thanh Nhiễm đi giống như lần trước, liền hướng tới Quân Mặc Thần đang ở trong kiệu giải thích, "Thế tử gia, vi thần chỉ là có vài câu muốn nói riêng với muội muội, sẽ không làm chuyện gì vượt khuôn phép."
Bên trong kiệu, Quân Mặc Thần thản nhiên gật đầu, không nói gì thêm, chính là đôi mắt minh duệ của hắn như nhìn thấu Vân Tử Hy, khiến Vân Tử Hy có chút sợ hãi khó nói lên lời.
Được Quân Mặc Thần cho phép, Vân Tử Hy mang theo Vân Thanh Nhiễm đi đến chỗ không người ở ven đường, hai người cũng không đi xa, còn trong phạm vi tầm mắt của mọi người, chỉ là tất cả mọi người không nghe được đối thoại giữa hai người.
"Thanh Nhiễm, ca ca còn chưa kịp chúc phúc muội thành thân." Vân Tử Hy gượng cười, tươi cười rất đẹp, một tia chua sót rất nhỏ cũng bị hắn che giấu đi.
Ngày đó, hắn thúc ngựa chạy như điên, say rượu trên cánh đồng bạt ngàn, đêm hôm đó, hắn suy nghĩ rất nhiều, hắn biết mình không bảo vệ được muội muội mà hắn yêu mến nhất, Thanh Nhiễm của hắn.
Việc hắn có thể làm, là lưu lại kinh thành, ở lại nơi có thể thấy Thanh Nhiễm, lẳng lặng bảo vệ nàng, cho dù nàng đã định trước phải làm một quả phụ, nhất định phải sống cô độc quãng đời còn lại, hắn cũng sẽ cùng già với nàng.
Mà phần tình cảm không thể lộ ra này của hắn để cho một mình hắn yên lặng gánh vác là được rồi, Thanh Nhiễm vĩnh viễn cũng không nên biết, không cần biết.
"Cảm ơn ca ca." Vân Thanh Nhiễm mỉm cười gật đầu, lời chúc phúc của Vân Tử Hy là lời chúc phúc đầu tiên cũng là duy nhất từ lúc nàng và Quân Mặc Thần thành thân nhận được.
"Muội thành hôn, ca ca cũng không kịp chuẩn bị lễ vật cho muội, hai ngày này ca ca ở Linh Lung các nhìn thấy cây trâm này, nghĩ Thanh Nhiễm cài vào nhất định nhìn rất đẹp, muội xem xem có thích không?" Vân Tử Hy từ trong lòng ngực lấy ra một cây trâm mà hắn dùng gấm vóc bọc lại, mở gấm vóc ra có thể nhìn thấy một cây trâm làm từ Phỉ thúy thượng hạng màu xanh biếc trong suốt như nước, bên trên không thêm bất kỳ trang sức gì, là một cây trâm Phỉ Thúy thuần túy.
Vân Thanh Nhiễm tiếp nhận cây trâm, thật tình rất thích, "Ca ca chọn vô cùng hợp với ta."
Đó là đương nhiên. Vân Tử Hy ở trong lòng yên lặng nói.
Trước kia đồ của Vân Thanh Nhiễm đều do Vân Tử Hy chọn lựa, có một độ, tóc Vân Thanh Nhiễm đều là Vân Tử Hy chải, khi đó nha hoàn gia đinh trong phủ còn trộm cười đại thiếu gia Vân Tử Hy này sắp thành bà vú của Vân Thanh Nhiễm.
Vân Thanh Nhiễm lộ ra tươi cười đã lâu không thấy, rất tinh khiết, rất thật, con ngươi luôn thanh lãnh trong thoáng chốc tỏa ra ánh sáng chói mắt, có thể bắt lấy nơi sâu thẳm của người ta.
Chỉ tiếc vẻ đẹp bị phá hỏng, trên má trái của nàng còn in một dấu bàn tay.
Vân Tử Hy không tự giác vươn tay, vuốt ve má trái bị thương của Vân Thanh Nhiễm, nhẹ nhàng che phủ, "Đau không?" Trong thanh âm của Vân Tử Hy tràn ngập thương tiếc đối với Vân Thanh Nhiễm.
"Ta không sao." Vân Thanh Nhiễm thu lấy thương tiếc cùng yêu thương của Vân Tử Hy vào đáy mắt, nàng thầm lặng thề, sau này mặc kệ chuyện gì phát sinh, bọn ta sẽ đem hết toàn lực bảo hộ huynh chu toàn.
Mặc dù bản thân không phải là nguyên chủ của thân thể này, nhưng phần thương tiếc này của Vân Tử Hy xác xác thực thực mà dành cho nàng.
Còn có, nàng cùng hắn cũng là thân nhân huyết mạch tương liên.
"Thanh Nhiễm, nhớ rõ, sau này ca ca đều sẽ ở bên cạnh muội, muội có chuyện gì không vui không như ý đều phải nhớ nói cho ca ca, ta là ca ca của muội, sẽ luôn luôn bảo vệ muội." Vân Tử Hy nghiêm túc nói với Vân Thanh Nhiễm, đây là hứa hẹn của hắn cho Vân Thanh Nhiễm.
Không có biện pháp giúp nàng được gả cho một người tốt giống như những nữ hài tử khác là sự vô dụng của người làm ca ca là hắn đây, nhưng sau này, hắn không hy vọng Thanh Nhiễm sẽ chịu ủy khuất nữa.
Vân Thanh Nhiễm cùng Vân Tử Hy tán gẫu một hồi, mới vào trong kiệu, bên trong kiệu, Quân Mặc Thần nhắm mắt lại, cũng không biết hắn có phải đang ngủ hay không. Vân Thanh Nhiễm còn tưởng rằng nàng rời đi lâu như vậy, hắn trên danh nghĩa trượng phu sẽ hỏi vài câu, không ngờ hắn thật sự không hỏi gì, ngẫm lại cũng phải, bọn họ chẳng qua là một đôi phu thê giả hữu danh vô thật mà thôi, chuyện của nàng, hắn cũng không có lý do gì để hỏi nhiều.
Ngày thứ hai, một đám người đến Trấn Nam Vương phủ, một đám bọn họ, đều là tới bái phỏng thế tử phi Vân Thanh Nhiễm này.
Ngoài mặt nói là bái phỏng, nhưng trên thực tế, đều là đến xem kịch vui.
"Tiểu thư, làm sao bây giờ? Bọn họ nhiều người như vậy nhất định là cố ý đến làm khó dễ người!"
Lục Trúc bĩu môi, có chút mất hứng nói, tuy rằng nàng chỉ là một nha hoàn, nhưng dùng đầu ngón chân cũng có thể dự đoán được mục đích mà những công tử tiểu thư kia tới, tiểu thư trước giờ đều không lui tới với bọn họ, hơn nữa bọn họ người nào ở sau lưng không phải đều nói tiểu thư là kẻ điên? Ngày ấy thành thân bọn họ cũng tới, nàng từng nghe được bọn họ xì xào bàn tán trên tiệc rượu!
Nhất là cháu gái của Tần tướng quân Tần Tố Tố kia, rất đáng ghét, chẳng những nói tiểu thư các nàng là kẻ điên, còn nói tiểu thư bị coi thường, không tự biết mình, rõ ràng biết bệnh mình cũng không nhẹ còn dám thành hôn linh tinh.
Hôm nay bọn họ đột nhiên đến thăm, khẳng định không có lòng tốt gì.
"Người tới là khách, bọn họ bái phỏng ta mà ta không gặp là ta không phải, nếu bọn họ hồ nháo thì chính là bọn họ không đúng, Lục Trúc, ngươi dẫn bọn họ đến phòng khách chờ ta, ta đây phải đi gặp bọn họ." Đối với tình huống như vậy, Vân Thanh Nhiễm cũng không có ý tốt gì, nàng gả vào vương phủ, thành thế tử phi của Quân Mặc Thần, những nhàn ngôn toái ngữ, chế giễu trong kinh thành, rất nhiều, đều đếm không hết.
← Ch. 028 | Ch. 030 → |