Truyện:Phượng Ẩn Thiên Hạ - Chương 165

Phượng Ẩn Thiên Hạ
Trọn bộ 172 chương
Chương 165
Đại kết cục (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-172)

nh thiếu thấy thế nào?"

"A Quý, ta có chuyện muốn nói với Doanh thiếu." Dung Lạc luôn bảo trì trạng thái trầm mặc đột nhiên ho khan nói.

A Quý nghe vậy liền chậm rãi rời đi.

Dung Lạc chắp tay nhìn về phía xa, tà áo trắng bồng bềnh bay trong gió. Toàn thân hắn tỏa ra sự lạnh lùng xa cách, lúc hắn đi tới gần, Hoa Trứ Vũ còn có thể cảm nhận được hương hoa quỳnh nhàn nhạt từ cơ thể hắn truyền tới.

"Nếu Doanh thiếu muốn giúp Hoàng Phủ Vô Song đánh vào Vũ Đô. Tây Giang Nguyệt của chúng ta cũng có thể hỗ trợ một tay. Thế lực của Tây Giang Nguyệt trải khắp thiên hạ, cũng là một tổ chức có năng lực."

Hoa Trứ Vũ tuyệt không dám khinh thường thực lực của Tây Giang Nguyệt, chỉ là nàng không ngờ Dung Lạc lại chủ động giúp đỡ nàng vàHoàng Phủ Vô Song tranh đoạt thiên hạ.

"Sao Dung công tử lại giúp ta?" Hoa Trứ Vũ nghi ngờ hỏi.

Dung Lạc khẽ hắng giọng nói: "Ta tin tưởng Doanh thiếu có khả năng thống trị thiên hạ."

Hoa Trứ Vũ khẽ cười."Dung công tử, ta không có ý định tranh đoạt thiên hạ. Hơn nữa, nếu bàn về năng lực, không ai có tư cách ngồi lên ngai vàng cửu ngũ chí tôn như Cơ Phượng Ly."

"Doanh thiếu nghĩ như vậy thật sao?" Dung Lạc khàn giọng hỏi.

Hoa Trứ Vũ khẽ cười: "Đúng vậy. Ta cũng không muốn đánh giặc, nhưng toàn bộ binh quyền đều nằm trong tay Hoàng Phủ Vô Song, muốn lui binh, thật sự rất khó."

Tiếng ho của Dung Lạc càng lúc càng dữ dội, trong đêm tối còn cảm nhận được sự đau đớn phảng phất trong đó.

Hoa Trứ Vũ lo lắng nói: "Dung công tử không được khỏe, nơi rừng núi lạnh giá, chi bằng công tử quay về trước đi!"

"Không sao!" Dung Lạc khẽ vuốt ngực nói."Chỉ là bệnh cũ tái phát, không có gì đáng ngại."

Hoa Trứ Vũ cau mày: "Dung công tử nên quý trọng cơ thể của mình hơn."

Dung Lạc đột nhiên hỏi: "Không biết người trong lòng cô nương giống Doanh thiếu đây như thế nào? Có thể nói cho tại hạ nghe qua một chút không?"

Hoa Trứ Vũ buồn bã ngồi xuống một tảng đá gần chỗ Dung Lạc.

"Hắn là ai vậy, nghe nói cô nương từng gả cho Tả Tướng, cũng đã từng tới Bắc Triều hòa thân, còn từng gả cho Thụy Vương Đông Yến và Hoàng Phủ Vô Song."

Hoa Trứ Vũ cười khổ: "Không ngờ người trong giang hồ cũng biết nhiều chuyện về ta như vậy."

"Mạng lưới tin tức của Tây Giang Nguyệt rất nhạy bén."

"Người ta yêu." Cảm giác bi thương như dâng trào trong tim."Có lẽ.... chàng không còn yêu ta nữa rồi."

Ngón tay Dung Lạc khẽ run lên, cả hơi rơi vào trạng thái trầm mặc, không nói chuyện nữa.

Làn gió quấn lấy tà áo nhảy múa trong đêm, trong không khí như có một vật chất mới sinh, lặng lẽ chuyển động không ngừng.

Mãi lâu sau, Hoa Trứ Vũ mới quay lại cười nói: "Dung công tử, chúng ta bàn chính sự thôi."

"Hoàng Phủ Vô Song có thể nắm giữ binh quyền do hắn là thái tử Mặc quốc sao?" Dung Lạc đột nhiên hỏi.

"Đúng vậy, danh vọng trong quân của hắn càng lúc càng cao. Chỉ khi chứng minh được hắn không phải thái tử Mặc quốc, ta mới có cơ hội. Nhưng hoàng hậu Mặc quốc lại thừa nhận hắn chính là thái tử Mộ Phong."

"Hoàng hậu? Doanh thiếu nghĩ người đó là hoàng hậu thật hay giả?" Dung Lạc thản nhiên nói.

Hoa Trứ Vũ chợt nhớ tới lời mê sảng Hoa Mục nói trước khi chết: "A Sương, nàng tới đón ta sao!" Trong khuê danh của hoàng hậu Mặc quốc có chữ "Sương", cũng chứng tỏ phụ thân rất yêu hoàng hậu. Nhưng người còn sống sao có thể tới đón ông sao?

Hoa Trứ Vũ như bừng tỉnh: "Hoàng hậu Mặc quốc đã tạ thế rồi." Huyên phu nhân không phải là hoàng hậu Mặc quốc.

Dung Lạc nói: " A Quý từng làm ngự y trong cung, cũng biết không ít chuyện xưa. Ông ấy có thể khẳng định Hoàng Phủ Vô Song không phải là con của hoàng hậu Mặc quốc."

"Chuyện này là thật sao? Ông ấy có phải là Diệp Phú Quý, đệ đệ của Diệp Vinh Hoa không?" Hoa Trứ Vũ run giọng hỏi.

Dung Lạc khẽ gật đầu.

"Nếu vậy, không biết Dung công tử có thể cho A Quý đi theo tại hạ không?" Hoa Trứ Vũ hỏi.

Dung Lạc cười nói: "Có thể vạch trần thân thế Hoàng Phủ Vô Song. Tại hạ nguyện dốc hết sức."

"Đa tạ hai vị." Hoa Trứ Vũ bật cười sảng khoái.

......

Ngay đêm đó, Hoa Trứ Vũ mang Dung Lạc và A Quý trở về quân doanh triệu tập các tướng tới nghị sự. Chuyện lớn như vậy đương nhiên phải cho mời cả Hoàng Phủ Vô Song và Huyên phu nhân tới.

"Tiểu Bảo nhi, nàng cho triệu tập mọi người làm gì vậy? Hai người này là ai?" Hoàng Phủ Vô Song cười nói.

Hoa Trứ Vũ thản nhiên nhìn về phía Hoàng Phủ Vô Song: "Vị này là Nam Bạch Phượng Dung Lạc."

Các tướng nghe thấy vậy, ngoài vẻ kinh ngạc còn có phần kính trọng. Xem ra, Tây Giang Nguyệt là tổ chức rất được lòng dân.

"Thì ra là Dung công tử, thất kính, thất kính. Nghe nói trong trận chiến Nam - Bắc Triều lần trước, Dung công tử đã đích thân áp tải lương thảo cho quân đội, chẳng lẽ lần này cũng là tới đưa lương hay sao?" Hoàng Phủ Vô Song nhấp một ngụm trà, thản nhiên hỏi.

Chỉ thấy Dung Lạc khẽ vuốt ve ngọc bội đeo bên hông, khẽ cười: "Lần này tại hạ tới để khuyên các vị lui binh."

Hoàng Phủ Vô Song cười ha hả: "Dung công tử thật biết đùa, chúng ta mưu tính nhiều năm là để đoạt lại những thứ đã mất, sao có thể lui binh dễ dàng như vậy!"

"Đoạt lại những thứ đã mất? Tin chắc các vị ngồi đây vẫn còn nhớ Mặc quốc trước đây trông như thế nào. Thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than. Chẳng lẽ các vị muốn khôi phục lại Mặc quốc thật sao? Huống hồ, thái tử và hoàng hậu Mặc quốc này có phải là thật không? Vị này chắc là Huyên phu nhân, xin hỏi phu nhân có thể tháo khăn che mặt xuống không? Nếu phu nhân đã nói mình là hoàng hậu Mặc quốc, sao lại không chịu lộ mặt? Phu nhân đang sợ điều gì vậy?" Dung Lạc nói thẳng vào vấn đề.

Các tướng nghe vậy liền trầm mặc nhìn Huyên phu nhân. Trong số đó cũng có những lão tướng từng thấy qua dung nhan của hoàng hậu.

Huyên phu nhân im lặng không nói.

Hoàng Phủ Vô Song thấy vậy liền hừ lạnh: "Các ngươi làm gì vậy, dung nhân của mẫu hậu đâu phải thứ các ngươi muốn nhìn thì nhìn."

"Mộ thái tử bớt giận, nhưng chúng ta cũng muốn biết chân tướng." Một vị tướng đứng dậy, hắng giọng nói.

Huyên phu nhân nghe vậy, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn quanh một vòng, bình tĩnh đưa tay lên tháo khăn che mặt xuống. Mọi người giật mình kinh ngạc, ngay cả Hoa Trứ Vũ cũng thấy sợ hãi, nàng nhớ mặt của Huyên phu nhân có vết thương, nhưng chỉ là nửa mặt. Còn hôm nay, vết sẹo lan ra rất rộng, không chỉ đáng sợ mà còn che khuất phần lớn gương mặt.

Huyên phu nhân cười lạnh."Năm đó, dù ta may mắn nhặt lại một mạng, nhưng gương mặt này cũng đã bị ngọn lửa hung dữ phá hủy. Các ngươi nhìn xem, với dáng vẻ này có nên dùng khăn che mặt giấu đi không? Tiểu Vũ, nếu ngày nào cũng phải nhìn thấy gương mặt này, ngươi có thấy sợ không?"

Hoa Trứ Vũ Tâm khẽ nói: "Vẻ bề ngoài cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi, dù có xinh đẹp tới đâu, cuối cùng cũng hóa thành cát bụi hư không."

Huyên phu nhân hừ lạnh."Lá gan của ngươi cũng thật lớn."

"Nói như vậy, người đúng là hoàng hậu, mà Mộ thái tử cũng là con đẻ của người." Các tướng rối rít nói.

"Đương nhiên!"

A Quý chợt bật cười, mở miệng nói: "Nếu như bà là mẫu thân của Hoàng Phủ Vô Song thì bà không phải là hoàng hậu. Và ngược lại, nếu bà là hoàng hậu, thì Hoàng Phủ Vô Song hoàn toàn không phải con đẻ của bà. Vì lão hủ rất rõ mẫu thân của hắn là ai. Còn vết sẹo trên mặt bà sao có thể lừa được người làm nghề y như lão hủ, vết sẹo này không phải lửa tạo thành, mà là do thuốc tạo thành."

Huyên phu nhân lạnh lùng nhìn A Quý, sau đó quay lại nói với Hoàng Phủ Vô Song: "Phong nhi, mẫu hậu mệt rồi, mẫu hậu muốn đi nghỉ."

A Quý cười nói: "Phu nhân không dám nghe ta nói tiếp sao. Vậy bà có nhận ra ta là ai không? Năm đó bà thường hay bị động thai, vẫn là ca ca của lão tới chẩn mạch bốc thuốc cho bà, có một lần lão đã đi thay, vì hai huynh đệ ta có vẻ bề ngoài khá giống nhau khiến bà không nhận ra. Khi đó, gương mặt này vẫn chưa bị hủy hoại, cũng chính là gương mặt xinh đẹp nhất thanh lâu! Nhưng lão hủ thật không ngờ, sau này con của bà lại bị Hoa Mục mang vào cung, tráo với tiểu công chúa mới sinh của Nhiếp quý phi. Cũng không ngờ, mẫu phi của Khang đế lại vô tình phát hiện ra chuyện này nên mới bị người ta hãm hại điên điên khùng khùng bao nhiêu năm. Bà cố ý hủy dung vì sợ bị người khác nhận ra bà không phải hoàng hậu Mặc quốc! Hoàng hậu thật sự đã qua đời, tiểu công chúa do hoàng hậu sinh ra chính là thiên kim của Hoa Mục, tên là Hoa Trứ Vũ."

Các tướng sững sờ kinh ngạc, hoàng hậu là kỹ nữ thanh lâu, thái tử cũng không phải thái tử, đây đúng là một sự đả kích to lớn.

"Hoàng hậu, Mộ thái tử, những điều này là thật sao?" Mấy vị tướng luôn đi theo Hoa Mục đứng dậy hỏi.

Hoàng Phủ Vô Song nhếch môi cười lạnh: "Lời nói vô căn cứ mà các ngươi cũng tin sao?"

Hoa Trứ Vũ cau mày."Lời nói vô căn cứ? Hoàng Phủ Vô Song, nếu đây là những lời vô căn cứ, vậy ta hỏi ngươi, sao ngươi lại hại chết phụ thân ta? Đừng nói với ta một mũi tên bình thường có thể giết chết lão tướng lăn lộn bao năm trên chiến trường, nếu không phải bị trúng độc từ trước, sao ông có thể trúng mũi tên kia? Ta không quên ngày đó ngươi hại chết Nhiếp Viễn Kiều như thế nào. Là ngươi sợ ông thay đổi ý định, sợ ông lui binh, sợ ông nói ra bí mật ngươi không phải thái tử Mặc quốc."

Các tướng sửng sốt, đau lòng hỏi: "Hoa lão tướng quân là do.... là do hắn hãm hại sao?"

Hoàng Phủ Vô Song từ từ đứng dậy, thê lương bật cười."Tiểu Bảo nhi, cuối cùng nàng vẫn chọn hắn! Dù hắn vứt bỏ nàng trong đêm động phòng, dù sau khi đăng cơ hắn nạp người khác làm hoàng hậu, nàng vẫn quyết định giúp hắn sao? Tiểu Bảo nhi, nàng thật là khờ!"

"Thì ra ngươi không phải thái tử. Tại sao lại lừa gạt chúng ta khiến chúng ta sa vào đường cùng, tiến thoái lưỡng nan?" Mười mấy vị tướng đập bàn đứng dậy, bao nhiệt huyết, quyết tâm phục quốc để cho người khác lợi dụng, cảm giác này thật sự không dễ chịu chút nào.

Hoàng Phủ Vô Song hừ lạnh."Thế nào là đường cùng, tiến thoái lưỡng nan. Chỉ cần các ngươi đi theo ta, coi ta như thái tử, sau khi lật đổ Nam Triều sẽ có quan to lộc hậu chờ đón các ngươi!"

"Ta không làm nữa!" Có hai vị tướng quát lớn.

Hoàng Phủ Vô Song khẽ thở dài, trong mắt thoáng hiện lên vẻ ác độc: "Các ngươi nghĩ đây là chuyện muốn thì làm, không muốn thì dừng sao? Có phải là chán sống rồi không, vậy được, ta thành toàn cho các ngươi!" Lời còn chưa dứt, hắn chợt vung tay lên, có thứ gì đó trong tay áo bay ra làm cho hai người vừa nói ngã xuống đất.

Hoàng Phủ Vô Song ra tay quá nhanh, Hoa Trứ Vũ muốn ngăn cản cũng đã muộn. Nàng ngồi xuống thăm dò hơi thở của bọn họ, xác định tử vong tại chỗ.

Người có vẻ bề ngoài như tiên đồng, đôi mắt trong suốt thuần khiết kia đang dùng khăn lau tay, oán hận nói: "Bản thái tử không muốn giết người, là các ngươi ép ta phải giết người!"

Mọi người im lặng, sững sờ nhìn hắn.

Hoàng Phủ Vô Song nhếch môi, nhìn về phía Hoa Trứ Vũ."Tiểu Bảo nhi, nàng qua đây, ta có chuyện muốn nói với nàng."

"Chuyện gì?" Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nhướn mày.

Hoàng Phủ Vô Song cảm khái thở dài."Chuyện này chỉ có thể nói với mình nàng, nàng theo ta ra ngoài!"

Hoa Trứ Vũ đứng yên không nhúc nhích.

Dường như Hoàng Phủ Vô Song cũng đoán ra Hoa Trứ Vũ sẽ phản ứng như vậy, hắn khẽ đi tới nói nhỏ vào tai Hoa Trứ Vũ mấy chữ, sau đó quay người bước ra khỏi trại.

Hoa Trứ Vũ biến sắc, vội vàng chạy theo Hoàng Phủ Vô Song.

Hoàng Phủ Vô Song thấy Hoa Trứ Vũ đi ra theo hắn, sau khi cúi đầu nói mấy câu vào tai thị vệ đứng bên liền nhanh chóng bước về phía trước. Hoa Trứ Vũ vội vàng đuổi theo, lạnh giọng hỏi: "Hoàng Phủ Vô Song, lời ngươi mới nói là sao? Bà nội ta, bà nội vẫn còn sống sao?"

Ngày Hoa gia bị tịch biên gia sản, bà nội đã tự thiêu mình trong phòng. Nàng luôn nghĩ bà đã qua đời. Giờ nghĩ kỹ lại, những việc kia phụ thân đã có kế hoạch từ trước, vậy thì việc phóng hỏa cũng chỉ là màn kịch che mắt người khác mà thôi.

Hoàng Phủ Vô Song đi rất xa mới dừng bước."Ở trong Thanh Tâm Am không chỉ có mỗi Huyên phu nhân, còn có cả bà nội của nàng và Hoàng Phủ Vô Thương nữa. Cũng nhờ nàng tới Thanh Tâm Am đón Huyên phu nhân mà ta phát hiện ra bọn họ. Cả hai người họ đều đang nằm trong tay ta."

Giờ Hoa Trứ Vũ mới hiểu, Hoa Mục nói cho nàng biết về Thanh Tâm Am không phải để nàng đi tìm Huyên phu nhân, điều ông muốn nói với nàng là bà nội vẫn còn sống. Nàng rút kiếm ra đặt lên cổ Hoàng Phủ Vô Song."Dẫn ta đi gặp bọn họ."

Hoàng Phủ Vô Song không né tránh mà còn mỉm cười lộ ra má lúm đồng tiền rực rỡ."Tiểu Bảo nhi, nàng vội như vậy làm gì, ở đây còn có màn kịch rất vui!"

Hoa Trứ Vũ kinh hãi nhìn theo tầm mắt của Hoàng Phủ Vô Song, khu trại bọn họ vừa rời đi đã có rất đông binh sĩ bao vây.

"Ngươi muốn làm gì?" Hoa Trứ Vũ lạnh lùng hỏi."Giết chết những người biết rõ chân tướng?"

Hoàng Phủ Vô Song uất ức nói: "Nếu không phải nàng cố chấp vạch trần thân phận của ta, ta cũng không cần giết chết bọn họ. Tiểu Bảo nhi, là ta không ngờ nàng đột ngột tới doanh trại, ta biết cái chết của Hoa Mục không lừa nổi nàng. Dù ta nói mũi tên đó do Cơ Phượng Ly bắn ra, dù nàng đáp trả Cơ Phượng Ly một mũi tên, nhưng ta biết nàng không tin ta, nàng chỉ là đang tìm chứng cớ mà thôi. Tối nay, khi nàng cho triệu tập mọi người, ta cũng biết nàng sẽ vạch trần ta. Trong lúc chúng ta hăng hái bàn luận, người của ta đã chôn rất nhiều thuốc nổ quanh trại. Vốn số thuốc nổ này định dùng trên chiến trường, không ngờ lại phải lãng phí vào đây."

"Cái gì?" Hoa Trứ Vũ không đợi Hoàng Phủ Vô Song nói xong đã thu bảo kiếm chạy về phía trại.

Có hai bóng người nhảy ra khỏi nóc trại, cùng lúc đó, tiếng vang rung trời, ánh lửa chói lóa kèm theo mùi khói thuốc nồng nặc nhức mũi.

Trong màn khói dày đặc, có hai người đang chạy về phía này. Hoa Trứ Vũ định thần nhìn lại, đúng là Dung Lạc và A Quý. Mà người đang nằm trong tay A Quý đúng là Huyên phu nhân.

"Hoàng Phủ Vô Song, ngươi điên rồi, ngay cả mẫu thân mình cũng không tha." A Quý gằn giọng nói.

Hoàng Phủ Vô Song bật cười: "Mạng của hai người các ngươi cũng lớn thật."

"Hoàng Phủ Vô Song, dù gì bà ấy cũng là mẫu thân ngươi, chẳng lẽ ngươi có thể mặc kệ sự sống chết của bà ấy sao? Thả bà nội và Hoàng Phủ Vô Thương ra, chúng ta sẽ để hai người rời đi." Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.

Hoàng Phủ Vô Song cười chế nhạo: "Bà ta sắp chết rồi, ta còn cứu bà ta làm gì nữa!"

Lúc này Hoa Trứ Vũ mới nhận ra Huyên phu nhân bị thương không nhẹ, máu tươi nhiễm đỏ quần áo. Dường như bà không chống đỡ nổi nữa, vừa thở hổn hển vừa đưa tay về phía Hoàng Phủ Vô Song: "Phong nhi...... Phong nhi của ta, mấy năm nay.... . mẫu thân rất nhớ con. Phong nhi...... Ta biết con chán ghét thân phận của ta, ta.... . thật ra ta là thị nữ của hoàng hậu, kiếp nạn năm đó, ta và hoàng hậu cùng mang thai, còn.... cùng sinh một ngày, hoàng hậu sinh được một công chúa, mà ta.... . ta sinh được một bé trai...... hoàng hậu đã thông cáo với người Mặc quốc, bà sinh được.... . thái tử, đặt tên Mộ Phong. Hoa Mục đem con vào cung tráo đổi. Mẫu thân cũng vì phục quốc, nên.... . mới đồng ý.... bây giờ nghĩ lại, ta rất hối hận. Ta không nên để con vào cung, không nên để hai mẫu tử ta chia cách lâu như vậy. Ta cũng vì bất đắc dĩ.... Phong nhi." Bà nói xong liền ho ra một ngụm máu tươi.

Hoa Trứ Vũ vội vàng chạy với bên cạnh Huyên phu nhân, thì ra Huyên phu nhân đúng là thị nữ của hoàng hậu, thì ra nàng và Hoàng Phủ Vô Song đã dây dưa với nhau từ khi sinh ra. Trong lòng Hoa Trứ Vũ như có thứ gì đó nghẹn lại, cảm giác khổ sở khó tả. Vốn nàng rất hận Hoàng Phủ Vô Song và Huyên phu nhân, nhưng đến giờ phút này, tất cả chỉ là cảm giác bi thương, trống rỗng!

"Phong nhi, mẫu thân hối hận rồi, đế vị kia...... sao bằng việc mẫu tử ta đoàn tụ. Phong nhi, nghe lời mẫu thân, dừng tay lại đi...... đế vị...... vốn không phải của con, đừng tranh giành nữa. Nghe lời mẫu thân.... . Dừng tay lại đi!" Huyên phu nhân hổn hển cố nói hết câu, máu tràn ra khỏi khóe miệng, nhuộm đỏ cả màu áo.

Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Vô Song, thấy hắn vẫn lạnh lùng đứng yên ở nơi đó, nàng chỉ có thể buồn bã nói: "Hoàng Phủ Vô Song, bà là mẫu thân của ngươi, ngươi không thể nói một hai câu tốt đẹp để bà ra đi được thanh thản sao?"

Hoàng Phủ Vô Song ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm, im lặng không nói gì. Ánh trăng lạnh lẽo hắt lên gương mặt hắn, Hoa Trứ Vũ nhìn hắn, thất vọng nhận ra gương mặt hắn vẫn chỉ có vẻ thản nhiên như trước.

Hoàng Phủ Vô Song, hắn lớn lên trong châu báu lụa là, lên xe xuống kiệu, ngân lượng tiêu xài như cỏ rác, tuổi trẻ đầy cuồng ngạo, cũng nếm đủ vinh hoa phú quý của cuộc đời này. Hắn còn phải đăng cơ làm hoàng đế, làm người đứng trên vị trí cao nhất, người mà chỉ cần một câu nói có thể quyết định sống chết của người khác. Đến một ngày, hắn bị người ta kéo khỏi ngai vàng, nhưng cũng may, hắn vẫn là thái tử, dù chỉ là một thái tử tiền triều. Còn hôm nay, hắn thậm chí chẳng là ai cả. Hắn chỉ là con của một thị nữ, là một quân cờ trong kế hoạch phục quốc.

"Mẫu thân, ta hận bà!" Một lúc lâu sau, Hoàng Phủ Vô Song cũng chịu mở miệng. Hắn tin người này là mẫu thân của hắn. Nhưng hắn hận bà. Hận bà đẩy hắn vào trong cung, hận bà khiến hắn thiếu thốn tình cảm gia đình, hận bà cuốn hắn vào vòng xoáy tranh gianh đế vị, càng hận bà khuyên hắn dừng tay lại.

Huyên phu nhân yếu ớt nở nụ cười."Tốt.... . Thật tốt quá, cuối cùng con cũng chịu gọi ta là mẫu thân, ta đã rất thỏa mãn." Bàn tay đang giơ cao chờ đợi của bà không đợi nổi nữa, từ từ rũ xuống.

Hoàng Phủ Vô Song chợt ngửa mặt lên trời mà cười, tiếng cười kia vô cùng càn rỡ, cuồng ngạo, tiếng cười âm vang theo làn gió đêm trôi đi rất xa, rất xa.

Hoa Trứ Vũ đưa tay vuốt mắt cho Huyên phu nhân, nhẹ nhàng đặt bà xuống đất: "Hoàng Phủ Vô Song, nghe lời mẫu thân ngươi, hãy dừng lại đi! Đừng tự hủy hoại mình nữa!"

"Tự hủy hoại?" Hoàng Phủ Vô Song nhướn cao mày, ánh mắt lạnh lẽo, tịch liêu."Đúng vậy, ta tự hủy hoại đời mình. Nhưng nàng có biết sao ta phải làm như vậy không? Bởi vì ta chỉ có hai bàn tay trắng! Không có người thân, không có gia đình, càng không có quốc gia, thế gian này rộng lớn như vậy sao chỉ có mình ta chịu lẻ loi!" Đối với hắn mà nói, giang sơn cũng không quá quan trọng, thứ quan trọng nhất vẫn là tình thân và tình yêu, thế nhưng, cả đời này, không ai cho hắn cơ hội cảm nhận được sự ấm áp đó.

"Không phải nàng muốn đi gặp bà nội sao?" Hoàng Phủ Vô Song vỗ tay một cái, lập tức có binh sĩ dắt ngựa tới cho hắn, Hoàng Phủ Vô Song xoay người nhảy lên ngựa, dùng tay kéo Hoa Trứ Vũ ngồi lên."Đi thôi."

Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe thấy tiếng tù và nổi lên, những âm thanh hò hét vang vọng cả đất trời. Thám tử kinh hoàng chạy tới bẩm báo."Bẩm thái tử, đại quân Nam Triều tập kích quân ta!"

Hoàng Phủ Vô Song vung roi ngựa lên: "Sợ cái gì, nghênh chiến!"

Hắn cũng biết, không có tướng lãnh đạo quân phản loạn nắm chắc thất bại. Chỉ thấy hắn vung roi quất xuống, còn dẫn thêm một đội tinh binh chạy xuống núi.

Dung Lạc và A Quý không đi theo nàng, trước khi rời đi, nàng có thể mơ hồ nhìn thấy Dung Lạc ngã xuống đất, chẳng lẽ hắn cũng bị thương? Nhưng như vậy cũng tốt, chuyện này không có liên quan tới hai người họ. Nàng chỉ cần nghĩ cách cứu bà nội và Hoàng Phủ Vô Thương ra là được, nàng biết Bình, An, Khang, Thái đang lén đi theo nàng.

Hoàng Phủ Vô Song cũng không lừa nàng, hắn dẫn nàng tới một hang động bí mật trong núi, bà nội và Hoàng Phủ Vô Thương đang ở đó.

"Hoàng Phủ Vô Song, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, nhưng chúng ta chưa bao giờ giao đấu với nhau, tối nay quyết chiến một trận được không? Nếu ta thắng, ngươi phải thả bà nội và Vô Thương ra." Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nói.

Hoàng Phủ Vô Song nhếch môi cười: "Chỉ cần nàng đi theo ta, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian!"

"Thế nào, không dám sao? Nếu ngươi thắng ta, ta sẽ cam tâm tình nguyện đi theo ngươi!"

Hoàng Phủ Vô Song nghe vậy, trong mắt thoáng hiện lên vẻ vui sướng. Hắn quay lại nhìn Hoa Trứ Vũ, ánh trăng như trở nên mơ hồ. Nơi rừng núi âm u này cũng có vẻ ấm áp hơn trước.

"Được!" Hắn khàn giọng đáp.

Hoa Trứ Vũ rút đao chém về phía hắn.

Đây là lần đầu tiên Hoa Trứ Vũ giao chiến với Hoàng Phủ Vô Song, kiếm pháp của Hoàng Phủ Vô Song hung mãnh như quái thú, sát khí ùn ùn kéo tới. Thân pháp của hắn không chỉ nhanh một cách quỷ dị mà còn không ngừng biến đổi. Ánh kiếm lạnh lẽo, sát khí ngút trời. Hiển nhiên, võ công của Hoàng Phủ Vô Song không phải chân truyền của Hoa Mục. Võ công của hắn rất cao, chỉ là trước nay không hề biểu hiện ra ngoài.

Qua hơn mười chiêu, Hoa Trứ Vũ có cảm giác không chống đỡ nổi, nàng từng bị phế bỏ nội lực, còn đang có thai, chỉ mười chiêu này đã khiến bụng nàng cảm thấy khó chịu.

Hoa Trứ Vũ càng đánh càng càng loạn. Bình, An, Khang, Thái cũng bị binh sĩ của Hoàng Phủ Vô Song ngăn cản, hoàn toàn không có cách cứu người.

Cứ tiếp tục như vậy, không chỉ không cứu được bà nội và Hoàng Phủ Vô Thương, có khi ngay cả nàng cũng sẽ bị Hoàng Phủ Vô Song bắt đi. Chuyện này phải giải quyết thế nào đây, đang lúc nóng vội, chợt có tiếng động vọng tới từ con đường núi trước mặt, Hoa Trứ Vũ có thể nhìn thấy Tiêu Dận và bốn thân vệ đang cưỡi ngựa chạy về phía này, chiếc áo choàng phấp phới tung bay trong gió, cả một đôi mắt đầy lệ khí. Hoa Trứ Vũ kinh ngạc, sao Tiêu Dận lại xuất hiện ở đây, rõ ràng hắn đã lên thuyền rời khỏi Vũ Đô. Nghe nói hắn còn đang biên giới phía Bắc. Không kịp trả lời cho những nghi ngờ trong lòng Hoa Trứ Vũ, Tiêu Dận đã vung kiếm chặn Hoàng Phủ Vô Song lại.

"Mau đi cứu người!" Tiêu Dận khẽ nói.

Hoa Trứ Vũ đang lo lắng không cứu được bà nội và Hoàng Phủ Vô Thương, nghe thấy Tiêu Dận nói liền nhanh chóng chạy ra ngoài, giao chiến với nhóm binh sĩ bắt giữ hai người.

Võ công của mấy binh sĩ này cũng không kém, chiêu thức tàn nhẫn, còn hợp sức của nhiều người tấn công Hoa Trứ Vũ, chém giết hồi lâu, Hoa Trứ Vũ mới tìm được cơ hội kéo Hoàng Phủ Vô Thương ra khỏi vòng vây. Đến khi quay đầu nhìn lại, có một tên thấy tình huống cấp bách đã kề đao vào cổ bà nội.

"Đi thêm bước nữa ta sẽ giết bà ấy." Hắn vừa nói vừa khẽ dùng sức, trên cổ bà nội xuất hiện vết rớm máu.

Tuy bà nội bị điểm á huyệt không nói được, nhưng vẻ mặt bà rất thản nhiên, hoàn toàn không có lo lắng, sợ hãi. Hoa Trứ Vũ từ từ lui về phía sau, cao giọng nói: "Được, ta lui lại rồi, các ngươi không được làm người bị thương."

Hoa Trứ Vũ quay lại, nàng muốn khống chế Hoàng Phủ Vô Song để cứu bà nội ra.

Tiêu Dận vẫn đang giao chiến với Hoàng Phủ Vô Song, Hoa Trứ Vũ vừa đưa mắt nhìn Tiêu Dận liền giật mình kinh ngạc.

Mùi máu tươi quanh quẩn trước mũi nàng, trước mắt là màu máu đỏ thẫm, đỏ khiến người ta cảm thấy chói mắt.

Nàng nghi ngờ mắt mình có vấn đề. Sau khi nhắm lại mở ra lần nữa, trước mắt nàng vẫn là hình ảnh Tiêu Dận toàn thân đẫm máu.

Áo choàng đã bị Hoàng Phủ Vô Song chém rách, hơn phân nửa chiếc áo màu tím bên trong bị nhuộm thành màu đỏ thẫm, máu không ngừng chảy từ vết cắt trên cơ thể. Thứ trái ngược với màu đỏ chói mắt kia chính là gương mặt hắn, một gương mặt tái nhợt tới cực điểm.

Trông Tiêu Dận như người sắp cạn hết máu, vậy mà hắn vẫn kiên cường bám sát lấy Hoàng Phủ Vô Song.

Những thị vệ Tiêu Dận mang tới cũng đang điên cuồng chém giết binh sĩ của Hoàng Phủ Vô Song, bọn họ muốn cứu Tiêu Dận ra ngoài.

Hoa Trứ Vũ vội chạy về phía Tiêu Dận, chợt Hoàng Phủ Vô Song vung kiếm lên cao, ánh kiếm sắc bén phản chiếu trong đêm đâm thẳng vào người Tiêu Dận.

Hoa Trứ Vũ có thể nghe được tiếng kim loại đâm vào da thịt.

Nàng vội vàng chạy tới đỡ Tiêu Dận.

Tiêu Dận tiện đà hôn vào môi Hoa Trứ Vũ, thứ lướt qua môi nàng chỉ có mùi máu tươi nồng nặc.

Hoa Trứ Vũ đã giơ tay ra nhưng lại không dám đỡ hắn, nàng sợ mình chạm phải vết thương trên người hắn. Vết thương trên người hắn rất nhiều, trên ngực, ngang hông, trên cánh tay, trên đầu vai, trên đùi, khắp nơi đều rướm đầy máu.

"Nha đầu, muội không sao chứ!" Tiêu Dận khẽ nói, vẻ về ngoài thản nhiên không che giấu được sự kích động trong lòng, cười tới hai mắt nheo lại. Nhưng kế tiếp đó, hắn đột ngột thổ huyết, vết máu loang lổ chảy tràn xuống ngực áo. Cơ thể mất thăng bằng, lảo đảo lùi về phía sau.

Hoa Trứ Vũ vội vàng vươn tay đỡ lấy trước khi hắn kịp ngã xuống. Tay nàng chạm vào vết thương trên lưng hắn, máu bắt đầu thấm ướt bàn tay nàng.

Nghe thấy Tiêu Dận gọi nàng một tiếng nha đầu, Hoa Trứ Vũ mới biết Tiêu Dận đã nhớ ra nàng từ lâu. Hắn nhớ lại từ lúc nào? Hôm cướp ngục, lần gặp mặt trên đường, hay là lần hắn và Đan Hoằng vào cung cùng nhau.

Nàng cố nén không cho nước mắt chảy ra ngoài."Đại ca!"

Nàng kéo hắn lùi lại phía sau, dù thế nào, nàng quyết không để Tiêu Dận xảy ra chuyện.

Dung Lạc vừa chạy ra khỏi khu rừng, nhìn thấy tình huống này liền dừng bước.

Ánh trăng trong như nước chiếu rõ nụ cười tươi đẹp mà đắng chát như hoàng liên.

Nhưng chỉ ngay sau đó, Dung Lạc chậm rãi rút kiếm ra đi tới trước mặt Hoàng Phủ Vô Song, mũi kiếm chỉ thẳng về phía Hoàng Phủ Vô Song, sát khí ngập tràn. Hoàng Phủ Vô Song cũng chỉ thản nhiên bật cười đưa mắt nhìn mũi kiếm đang phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo kia.

Chương (1-172)