Túy hoa gian
← Ch.011 | Ch.013 → |
Bốn năm ngày tiếp đó trôi qua rất nhanh, nhưng không tệ như Hoa Trứ Vũ nghĩ, không biết có phải do Đạt Kì cấm cửa thuộc hạ của mình hay không, mà qua nhiều ngày như vậy cũng không có ai tới tìm nàng.
Tuy vậy, cuộc sống hàng ngày của nàng cũng không tốt hơn chút nào, ở trong hồng trại hạng ba này, mỗi khi Trục Hương tiếp khách, Hoa Trứ Vũ đều nghe thấy hết, xấu hổ vô cùng.
Đến hôm nay, Hoa Trứ Vũ thật sự không nhịn nổi nữa, liền đi ra ngoài hồng trại dạo chơi. Đi ra ngoài mới biết, bên ngoài hồng trại không hề có binh sĩ trông coi, Hoa Trứ Vũ còn nghĩ Tiêu Dận sợ nàng đào thoát, sẽ phái người tới đây canh giữ. Nhưng xem ra, Tiêu Dận vốn không hề để tâm tới nàng, có lẽ hắn đã sớm vứt cô công chúa hòa thân này lên chín tầng mây mà quên lãng. Bị hắn quên đi, cũng là chuyện tốt, mà cũng có chỗ không tốt. Điều này cho thấy chiến tranh giữa Tiêu Dận và Nam Triều là việc không thể tránh khỏi.
Hoa Trứ Vũ đi quanh doanh trại một vòng, phát hiện chỗ hạ trại nằm ở dưới ngọn đồi cao. Nhìn quy mô doanh trại có thể thấy, đội ngũ lần này của Tiêu Dận ước chừng khoảng hai vạn người. Nói như vậy, lúc Tiêu Dận tới đón Hiền vương, cũng đã có ý phòng bị.
Xem ra, Tiêu Dận cũng không phải hạng người hữu dũng vô mưu.
Trời đã gần tối, những đám mây trôi mờ mịt trên bầu trời xanh lam, lúc ẩn lúc hiện, chậm rãi quây quanh thảo nguyên.
Chỉ lát sau Hoa Trứ Vũ đã đi tới phía sau doanh trại, phát hiện chỗ này có một hồ nước ngọt, xung quanh có những đồng cỏ khô. Nhìn lướt qua hồ nước, có thể thấy cánh đồng cỏ xơ xác tiêu điều, mỗi chỗ tuyết đọng lại, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng xanh như phỉ thúy, đến lúc lại gần thì hoàn toàn tan biến.
Vùng trời hoang vu nối tiếp nhau, nhốt cả bầu trời hoa lệ trong đó.
Chỉ là, trong hoàn cảnh như vậy, trốn đi cũng rất bất lợi. Đưa mắt nhìn ra xa, một vật cản tầm mắt cũng không có. Tuy không có binh sĩ canh gác hồng trại, nhưng thỉnh thoảng vẫn có quân sĩ tuần tra trong doanh trại, nếu muốn rời khỏi đây, cũng không dễ dàng gì.
Nhưng ý chí muốn trốn đi trong lòng Hoa Trứ Vũ đã rất mãnh liệt.
Nàng không biết tình hình Nam Triều hiện tại ra sao, chỉ có thể đoán, nhất định sau khi nghe tin nàng đã chết, lão hoàng đế sẽ vội vã điều binh khiển tướng. Tính ngày, nếu phụ thân dẫn bình từ Tây Cương tới, cũng chỉ mất chừng nửa tháng, nếu Tiêu Dận đã một lòng muốn đánh, nàng phải chạy trốn trước khi cuộc chiến xảy ra. Nếu không, tình cảnh của nàng sẽ rất nguy ngập.
Hoa Trứ Vũ đi dọc theo hồ nước ngọt một vòng, lập tức đã nhận lấy ánh mắt cảnh giác của những binh sĩ tuần tra.
"Ai, không được đi về phía trước, nếu không chúng ta sẽ bắn tên." Một binh sĩ lớn tiếng nói.
Hoa Trứ Vũ cuống quít cúi đầu xuống, hôm nay nàng đi ra ngoài, sợ có người nhớ mặt, nên trên mặt bôi rất nhiều son phấn của Trục Hương, trắng trắng đỏ đỏ, lại rất hợp với thân phận quân kỹ.
Nàng cười yếu ớt: "Vị quân gia này, tiểu nữ ở trong trại cảm thấy hơi bí bách, nên ra ngoài đi dạo một chút."
"Chỉ sợ là ra đây chào hàng, ha ha ha...... Nhưng mà, trông ngươi cũng có vài phần tư sắc, tên gọi là gì, khi nào quân gia rảnh rỗi sẽ tới chiếu cố ngươi." Một binh sĩ khác cao giọng nói.
Hoa Trứ Vũ chịu đựng sự chế nhạo của hai người họ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thăm thẳm, khẽ cười nói:"Tiểu nữ tên là...... Lưu Vân."
Một đóa mây trôi, các ngươi có giỏi cứ đi tìm đi!
Trở lại hồng trại, khách hàng của Trục Hương đã rời đi, chỉ còn một mình Trục Hương ngồi trên giường đếm bạc, nhìn thấy Hoa Trứ Vũ trở về, liền nhét mấy khối bạc vụn vào tay Hoa Trứ Vũ.
"Công chúa, hôm nay cô vẫn không có khách, chút bạc vụn này là tâm ý của Trục Hương. Còn có hai bộ quần áo mới của ta, cũng chưa mặc lần nào, cô cầm lấy mặc đi." Trục Hương đúng là một người nhiệt tình.
Hoa Trứ Vũ cười cười, đưa tay nhận lấy.
Nếu như nàng muốn trốn đi, trên người không thể không có bạc. Tuy hòa thân chỉ là diễn trò, nhưng của hồi môn của nàng cũng không ít, hai xe lăng la cẩm y, nhưng đều ở chỗ của Tiêu Dận, một bộ cũng không được mặc. Quần áo trên người đã sớm rách nát, bẩn thỉu, không thể mặc nổi nữa. Tâm ý này của Trục Hương, nàng sẽ ghi tạc trong lòng.
Hai ngày sau, Hoa Trứ Vũ đã tìm hiểu được một chút về doanh trại, đồng thời cũng biết được vị trí trại ngựa.
Mấy ngày nay, dựa vào những câu chuyện của quân sĩ Bắc Triều khi tới tìm Trục Hương, Hoa Trứ Vũ biết tối nay Tiêu Dận sẽ mang theo thân vệ của hắn ra ngoài.
Tối nay không đi, còn đợi tới khi nào?
Đêm.
Mặt trăng treo phía chân trời, tản ra ánh sáng trong trẻo mà lạnh lùng.
Hoa Trứ Vũ tô son trát phấn cho giống một quân kỹ, đi ra khỏi hồng trướng. Vạn nhất có bị quân sĩ tuần tra phát hiện, nàng chỉ cần lấy cớ nói là đi thị tẩm. Qua Trục Hương, nàng biết có một ít tướng lĩnh cao cấp không thích tới hồng trại, mà gọi các nàng tới chỗ bọn họ.
Tuy lúc này Hoa Trứ Vũ không có nội lực, nhưng thân thủ vẫn còn nhanh nhẹn, tránh được hai tốp quân sĩ tuần tra, đi thẳng tới trại ngựa.
Ánh mắt Hoa Trứ Vũ chuyển động, liền nhìn trúng một Đại Hắc Mã.
Toàn thân con ngựa này màu đen, cưỡi vào ban đêm rất khó nhận ra. Hơn nữa, màu lông sáng bóng, bốn vó thon dài, bụng nhỏ mông dày, tốc độ chạy có thể sánh với cung tên bay ra khỏi dây, là loại ngựa tốt khó gặp, Hoa Trứ Vũ rất tin tưởng vào mắt nhìn ngựa của mình.
Nàng một lòng muốn trốn đi, lại quên mất một chuyện, những con ngựa bình thường đều có tính nhận chủ. Cho nên, lúc Hoa Trứ Vũ kéo con ngựa đen ra khỏi chuồng, đang muốn xoay người nhảy lên ngựa, lại đột ngột bị nó đá hậu.
May mà Hoa Trứ Vũ phản ứng cực nhanh, lăn một vòng tại chỗ, tránh được cú đá của nó.
Nàng nhíu mắt cười lạnh, tốt, người sa sút, đến cả con ngựa này cũng muốn sỉ nhục nàng. Nàng đang định nhảy lên lần nữa, thuần phục con ngựa này, lại chợt nghe thấy những tiếng nói chuyện truyền tới.
Hoa Trứ Vũ sững sờ, nếu bị phát hiện trong trại ngựa, bọn họ cũng không cần biết nàng có thị tẩm hay không, mà sẽ trực tiếp bắt trói về.
Nàng xoay tròn đôi mắt trong veo, phát hiện ra thấy bên cạnh chuồng ngựa có hai chiếc xe ngựa, trên xe ngựa còn có thùng gỗ, hình như có hương rượu tràn ra từ đó.
Hoa Trứ Vũ mở một thùng gỗ ra, phát hiện bên trong trống không. Thật đúng là trời cũng giúp nàng, nàng lập tức xoay người chui vào trong, đậy kín nắp thùng. Chỉ cần đợi hai người kia đi rồi, sẽ thoát ra ngoài.
Nhưng chuyện không như mong muốn, hai người kia lại đi về phía xe ngựa. Trong đó có một giọng nói thô lỗ vang lên: "Rượu này không hổ là Túy Hoa Gian, hương vị quá tuyệt."
"Hừ, không được nói lung tung, nếu để điện hạ biết chúng ta uống trộm rượu, ngươi với ta đều bị mất đầu!" Một người khác cảnh giác nói.
Hoa Trứ Vũ trốn trong thùng rượu, chợt thấy cả thùng chấn động, còn mình chuyển động theo chiếc thùng. Vận khí thật quá kém, hai người kia lại nâng đúng chiếc thùng gỗ nàng trốn lên.
Nhưng mà, bọn họ muốn nâng thùng này đi đâu?!
← Ch. 011 | Ch. 013 → |