Đại kết cục
← Ch.144 |
Ánh trăng như nước, ôn nhu rải khắp hoàng cung tĩnh mịch. Ánh nến dần lụi trong đêm, thế nhưng hai người ngồi trước cửa sổ không hề quan tâm, mượn ánh trăng, bọn họ chăm chú nhìn đối phương, hi vọng thời khắc này có thể dừng lại. - Ta thật hi vọng đây không phải mộng.
Tuyết Dao thở dài bên Triệu Vũ Quốc.
- Bỏ lại cả quốc gia, một mình ra đi, thay sáu lần ngựa, vừa uy bức vừa dụ dỗ Nhĩ Đóa, giờ phút này mới có thể ở bên cạnh nàng, nàng nghĩ là mơ ư!
Triệu Vũ Quốc ôn nhu nhìn nàng, sâu trọng giọng nói có chút trách cứ.
Nghe hắn nói, Tuyết Dao không biết nên dùng từ gì để hình dung cảm thụ trong lòng, thiên ngôn vạn ngữ loạn trong đầu nhưng lại không kết nên lời, chỉ có thể thở dài:
- Huynh sao lại tùy hứng... tại sao có thể buông...
- Từ khi ta hiểu chuyện tới nay, bất cứ lúc nào ta cũng thận trọng, thế nhưng, kể từ lúc gặp nàng, nàng lại có khả năng làm nhiễu loạn mọi kế hoạch của ta, khiến đôi chân ta đôi khi chùn bước. Nàng rời đi, lòng ta đau đớn nhưng không còn cách nào đành phải tùy ý nàng, nhưng nàng có biết, kể từ ngày nàng rời khỏi cuộc sống của ta, ta phát hiện, sống không lý trí, không có nàng còn có ý nghĩa gì?
- Quốc... ta...
Nghe hắn nói một phen, Tuyết Dao đột nhiên cảm giác bản thân rất ích kỉ, cảm giác tình yêu mình dành cho hắn vẫn là không đủ.
Hắn khẽ lấy ngón tay xoa nhẹ làn môi nàng, nhàn nhạt mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Đừng vì ta mà tự trách bản thân.
Tuyết Dao cảm thấy lồng ngực căng thẳng, lục phủ ngũ tạng khắc sâu đau đớn, lời của hắn làm nàng hiểu được, yêu một người, rốt cuộc là thế nào.
Triệu Vũ Quốc nắm chặt tay nàng, tiếp tục nói:
- Ta từng nghĩ tới, đặt nàng ở chỗ sâu nhất trong tim, từ nay làm một vị vua tốt, sau đó nạp hậu cung ba ngàn mĩ nữ, rồi sinh ra những đứa bé dễ thương để giang sơn Triệu gia được phồn thịnh lâu dài, nhưng, khi nghe thấy nàng gặp cảnh hiểm nguy, biết được phụ hoàng nàng rời bỏ nhân thế, ta mới phát hiện, ta không cách nào quên được bất kỳ tin tức nào của nàng. Hằng ngày vẫn ngóng trông tin của nàng làm ta đau đớn. Không muốn tưởng tượng nàng một mình tác chiến, ngày ngày, lòng ta không yên...
Lệ rơi đẫm gương mặt Tuyết Dao, hắn nói những lời này, không phải cũng chính là suy nghĩ của nàng sao? Chỉ là do tâm mình quá cứng rắn, cứng rắn biết rõ không thể nào bỏ hết được nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
- Khi thấy Ngũ Nhi vượt qua mọi gian khổ từ Nam quốc đi tìm Thạch Đông Thăng, ta mới bỗng nhiên ý thức, mình là kẻ nhát chết, ngay cả một nữ nhân yếu đuối còn dám vượt qua hiểm nguy tìm đến bên người nàng ta yêu mến, vậy còn ta, ta đã làm được gì? Lại nghe tin đồn, sau khi nàng đăng cơ liền thành thân, ta không có cách nào tự thuyết phục bản thân thờ ơ, coi như không biết gì về nàng được. Triệu Vũ Quốc ta, có thể đánh mất giang sơn chứ không thể đánh mất đi nàng!
Tuyết Dao cố gắng điều chỉnh hô hấp của bản thân, cho tới giờ, chưa khi nào nàng nhìn thấy Triệu Vũ Quốc nói một lúc nhiều điều thế này, mặc dù không phải lời hoa mĩ nhưng vẫn khiến nàng cảm động. Cố gắng hô hấp nàng mới ý thức là bản thân đang tồn tại.
Triệu Vũ Quốc có thể nói ra những lời này, là đã bất chấp hết thảy, quên đi mình là ai, quên đi vị trí mình đang đứng, là vua một nước, trên cả vạn người, nhưng trước mắt hắn, là nữ nhân mà hắn yêu hơn cả mạng sống của mình, có thể gặp nàng, nói những lời này với nàng dù phải đánh đổi thế nào hắn cũng nguyện ý.
- Một mình huynh... Rất nguy hiểm, không biết sao?
Hồi lâu, Tuyết Dao mới thốt ra những lời này, tuy trách cứ nhưng lại mang theo sự dịu dàng.
Hắn cúi đầu nhìn nàng:
- Không được thấy nàng, sống giống như giếng cạn nước.
Phút chốc, cả người Tuyết Dao run lên, kinh ngạc nhìn hắn, mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, thấy trong mắt đối phương là hình bóng mình, hắn nhìn nàng, một tấc một tấc, chậm rãi tới gần.
Hơi nóng phủ tầm mắt Tuyết Dao, nàng cảm thấy hô hấp trở nên nóng rực, cổ họng bắt đầu có phản ứng, nàng có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói với hắn nhưng lại run rẩy không cách nào cất nên lời, chỉ cảm thấy hơi thở của hắn bao phủ mạnh mẽ quanh mình, cả người nhất thời mềm yếu chỉ muốn dựa trong ngực hắn.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng. Ánh mắt ôn nhu khẽ lóe lên, chờ đợi, chờ đợi sự ưng thuận!
Lông mi Tuyết Dao lay động biểu hiện nội tâm khẩn trương, nàng không kháng cự hắn tiến gần, hai mắt khẽ khép lại.
Đột nhiên tiềm thức nàng như nhảy lên, muốn nhắc nhở giờ phút này giữa hai bọn họ có vấn đề, phải dừng lại, nhưng khi môi hắn chạm tới môi nàng, Tuyết Dao cảm thấy thiên toàn địa chuyển, đại não lập tức ngưng suy nghĩ, phút chốc rơi vào trầm luân.
- Làm nữ nhân của ta...
Hắn không còn kiên nhẫn đợi đáp án của nàng, ôn nhu cùng mãnh liệt công phá thành trì của nàng, sau đó là sở hữu, đêm thanh vắng lặng, chỉ còn hai người quấn lấy nhau, sau đó cùng nhau thăng hoa tận trời xanh, hóa thành vạn ánh sáng ngọc...
Luồng sáng ban mai làm Tuyết Dao tỉnh mộng đẹp, nhìn gương mặt đang ngủ say bên cạnh, nhớ tới đêm qua triền miên, nàng không khỏi ngượng ngùng kéo chăn che mặt sớm đã nhiễm đỏ.
Nhìn Triệu Vụ Quốc đang chìm trong mộng đẹp, khóe miệng còn khẽ nhếch lên kia, nhớ tới hắn bỏ lại giang sơn vì nàng, không ngại xa xôi vạn dặm một thân tới bên nàng, chỉ vì muốn được yêu thương nàng, trong lòng nhất thời cảm giác được an ủi vô phần, ngay cả nỗi đau mất phụ hoàng cũng nhờ đó giảm đi rất nhiều, cho dù hắn chưa nói ra một câu an ủi nàng, nhưng Tuyết Dao hiểu được, nguyên nhân thúc đẩy hắn không chút cố kỵ tới bên mình, là việc phụ hoàng qua đời.
Hắn, làm sao nhẫn tâm nhìn nàng sống khổ đau?
Hắn yêu nàng, điều ấy là thật, nhưng kế tiếp bọn họ phải đối mặt với thực tại.
- Hứa với nàng giang sơn này sẽ là sính lễ?
Giọng nói trầm ấm khiến Tuyết Dao đang ngẩn người suy nghĩ giật mình:
- Hả, huynh nói gì?
Nàng thầm nghĩ bản thân vừa nghe nhầm.
Triệu Vũ Quốc nhéo nhẹ mũi nàng, cười nói:
- Ta nói, muốn cưới nàng, sính lễ chính là Điểm Thương quốc.
Tuyết Dao tức giận liếc hắn:
- Nói bậy.
Triệu Vũ Quốc ngồi dậy, ôm Tuyết Dao vào lòng, lại trịnh trọng một lần nữa:
- Ta không nói giỡn, là thật.
- Cái gì?
Tuyết Dao căng thẳng, nhất thời không tiếp nhận nổi thông tin này, có một chút hạnh phúc len lỏi nhú trong tim nàng.
Triệu Vũ Quốc nhẹ vỗ về nàng, ý bảo nàng không cần khẩn trương, chậm rãi nói:
- Lúc trước chúng ta nghĩ hẹp quá, tại sao không thể thành thân, tại sao không thể là một trong hai người làm Hoàng đế?
Tuyết Dao nhíu mày, chờ đợi Triệu Vũ Quốc giải thích.
- Chúng ta liên kết hai nước lại mà nói, không phải chuyện không tốt, chiến loạn nhiều năm, chịu đau khổ nhất là dân chúng, nếu chúng ta thành thân, Điểm Thương quốc và Tấn quốc không gặp trắc trở gì nữa, mà ta cùng nàng cùng trị vì hai nước, không phải chuyện tốt sao?
Quyết định này làm Tuyết Dao chấn động, nhất thời không nghĩ được gì, trải qua khoảng thời gian tự vấn, nàng cảm thấy biện pháp này khả thi, nhưng trước mắt, triều đình hai phe có đồng ý với hành động này của hai vị Hoàng đế?
Đối với nghi vấn của Tuyết Dao, Triệu Vũ Quốc đã sớm nghĩ đến, hắn cúi đầu khẽ hôn trán nàng, trong đôi mắt sâu thẳm lộ ra sự kiên định:
- Cần tám tháng, ta nghĩ như vậy là đủ, tám tháng này ta sẽ sắp xếp tất cả mọi điều ở Điểm Thương quốc, đến lúc đó không thế lực nào có thể ngăn cản ta.
- Huynh có tin chắc không?
Tuyết Dao không thích làm chuyện không chắc chắn.
- Những năm này, ngoài chinh chiến để phụ hoàng cùng chúng thần khen ngợi còn bồi dưỡng thế lực của mình.
- Thế lực của huynh?
Trong tiềm thức Tuyết Dao cảm thấy thế lực Triệu Vũ Quốc nói không phải là binh lực.
- Ừ, ta dùng mười lăm năm bồi dưỡng tổ chức sát thủ, ta có thể dễ dàng nắm tổ chức sát thủ lớn nhất Tấn quốc trong tay, nàng không cảm thấy kỳ quái sao?
- Tổ chức kia là của huynh?
Tuyết Dao kinh hãi, không nghĩ tới, Triệu Vũ Quốc sớm đem thế lực của hắn vươn ra Tấn quốc, bản thân nàng không hề hay biết gì.
Thấy Tuyết Dao kinh ngạc, Triệu Vũ Quốc cười lớn:
- Nàng lo lắng cái gì, ta dù cho lợi hại có tổ chức sát thủ khắp ba nước nhưng vẫn là tù binh của nàng đó thôi.
- Hứ, đẹp mặt nhỉ.
Tuyết Dao trừng mắt với hắn, trong lòng sớm tràn đầy ngọt ngào.
- Cho nên, sắp tới, huynh có thể gạt bỏ mọi trở ngại ở Điểm Thương quốc?
Tuyết Dao to gan tưởng tượng.
Triệu Vũ Quốc không nói gì, chỉ gật đầu.
Biết được quân bài chủ này của Triệu Vũ Quốc, Tuyết Dao khẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy những băn khoăn giữa hai người được giải quyết đi không hề ít, khiến nàng tràn đầy lòng tin.
Nhìn Tuyết Dao vui vẻ, Triệu Vũ Quốc cười gian tà:
- Nhìn tướng công của nàng vì nàng mà cố gắng như vậy, hẳn là nàng nên thưởng thật hậu hĩnh a...
Tuyết Dao đỏ rần mặt, tức giận nói:
- Trời đã sáng, ta nên...
- Nên cái gì thế, hai ngày sau, nàng mới lên ngôi, bây giờ không cho nghĩ đến những thứ khác.
- Đừng... A... A...
Tuyết Dao đẩy Triệu Vũ Quốc đang hôn nàng ra:
- Huynh nói, sau này chúng ta là Hoàng đế, không phân biệt tôn ti, nhưng sao lại muốn đặt sính lễ?
- Ách, ta là nam nhân, không phải ta đặt sính lễ, chẳng lẽ là nàng?
- Ha ha, đúng, là ta, ta hứa giang sơn, huynh gả cho ta!
Triệu Vũ Quốc nheo mắt:
- Ta gả?
Không đợi hắn nói xong, Tuyết Dao làm mặt lạnh muốn rời ngực Triệu Vũ Quốc.
- Ách... Đừng như vậy, ta tới nơi này không dễ dàng gì...
- Rốt cuộc người nào gả?
- Híc... Cho ta suy nghĩ đã...
Ngoài cửa sổ, mây hững hờ trôi, chim kêu ríu rít, trong phòng cảnh xuân triền miên...
- Nhĩ tướng quân, sáng sớm, sao ngài lại ở ngoài tẩm cung công chúa?
Cung nữ Dung Nhi khẽ cười hỏi Nhĩ Đóa đứng đã một đêm ngoài tẩm cung.
- À... cái này... Công chúa nói... Nói.... Dạo gần đây ngài gặp ác mộng... gọi ta đứng ở cửa...
Nhĩ Đóa đột nhiên nghĩ đến, nói như vậy chẳng khác gì mặt mình khó coi, thừa tư cách canh cửa, quỷ thấy mình cũng phải sợ.
Dung Nhi thấy Nhĩ Đóa ấp ứng, nhất thời cảm thấy thú vị, cười nói:
- Tướng quân muốn nói, đứng chỗ này làm thần giữ cửa cho công chúa?
- Hả....
Bình thường Nhĩ Đóa mồm miệng nhanh nhẹn, từ sau khi Tuyết Dao đưa Dung Nhi vào cung, muốn hắn chiếu cố một thời gian, hắn lại không có biện pháp, vừa rồi, chẳng phải hắn vừa: bị coi thường sao!
- Công chúa phân phó Tướng quân ở chỗ này, bởi vì không muốn có người quấy rầy ạ?
Dung Nhi ghé mắt hỏi.
Nhĩ Đóa thu liễm lúng túng, hắng giọng một cái:
- Ừ, trước khi lên ngôi, công chúa nói... muốn tu luyện.
Dung Nhi vô cùng kinh ngạc:
- Võ công của công chúa cao như vậy rồi, còn tu luyện...
- Ha ha, cô không hiểu đâu.
- Tướng quân, sau này có thể dạy Dung Nhi không?
- Hả... Ừ, có thể.
Nhĩ Đóa đỏ mặt cười vô cùng đắc ý.
Hai mươi lăm năm sau.
Hoàng đế Tấn quốc và Hoàng đế Điểm Thương quốc nên duyên vợ chồng, thật sự, lúc ấy, nhiều người không có cách nào tiếp nhận được chuyện này, lập tức xuất hiện rất nhiều lực cản, cuối cùng không giải thích được tại sao lại biến mất. Hoàng đế Long Tuyết Dao của Tấn quốc cùng Hoàng đế Triệu Vũ Quốc của Điểm Thương quốc thành thân, hai nước tự nhiên nhập làm một nước, hai người cùng trị vì. Tấn quốc cùng Điểm Thương quốc bổ sung những chỗ thiếu hụt cho nhau, dân chúng ngày hôm nay cũng được hưởng cuộc sống cơm áo no ấm, trọng điểm hơn là hai nước tiến vào thời kỳ hòa bình, thực lực vô cùng cường đại, một vài nước nhỏ chủ động hướng lại xưng thần, bất luận là Tấn quốc hay Điểm Thương quốc đều phát triển đến cực thịnh.
Một ngày, trong hoàng cung mới, chỗ giao hội giữa Tấn quốc cùng Điểm Thương quốc, một nhà Triệu Vũ Quốc đang hăng hái bừng bừng khí thế ngắm hoa luyện võ, Tuyết Dao tay cầm ngân thương, phong thái của Tuyết Hồn Tướng Quân năm đó vẫn còn nguyên vẹn, lại càng thêm vẻ mặn mà, ánh mắt cũng không còn quá lạnh lùng nữa, năm tháng tựa hồ không để lại dấu vết gì đối với nàng, tầm mắt Triệu Vũ Quốc vì nàng vĩnh viễn dừng lại.
- Nhan Nhi, con nhớ kỹ những chiêu thức vừa rồi chưa?
Một thiếu nữ tầm mười sáu, mười bảy tuổi cười tươi đón lấy ngân thương Tuyết Dao đưa, tràn đầy tự tin gật đầu:
- Một chiêu không lọt, mười ngày sau, nhất định không để mẫu thân thất vọng.
- Ha ha, Nhan Nhi muội muội, cũng đến tuổi lập gia đình rồi đấy nhỉ? Luyện võ chăm chỉ như vậy, có phải đang tính toán sau này dạy dỗ phu quân không?
Bên cạnh, một nam tử chừng hai mươi tuổi cất lời với Nhan Nhi, hắn y như bản sao của Triệu Vũ Quốc, có điều nụ cười trên mặt vô cùng rạng rỡ.
Hai người này chính là bảo bối của Triệu Vũ Quốc cùng Long Tuyết Dao, nhi tử Triệu Vũ năm nay hai mươi bốn tuổi, sau khi thành thân sẽ lên ngôi, nữ nhi Long Nhan Nhi mười sáu tuổi, trước đã có hôn ước với Đại Hoàng tử Nam quốc, có điều, cô bé hình như vô cùng bất mãn với kiểu hôn sự định sẵn như thế này.
Một ngày nào đó, góc trồng hoa Hải Đường ở phía tây hoàng cung vang lên tiếng động, mấy chậu hoa đột nhiên bị đổ, ngay sau đó một người phi thân qua tường thành, tinh tế nhìn kĩ thì rõ ràng là Long Nhan Nhi.
"Hừ, muốn gả ta cho một người chưa từng thấy mặt, ta đâu có bất tài như vậy, mẫu thân năm đó cũng tự bản thân lựa chọn phu quân, Long Nhan Nhi ta cũng muốn tự thân chọn!"
Bảy ngày sau, bên sông Mịch La, phía trong một tửu lâu, một vị công tử áo lam nhạt ngồi thưởng ngoạn cảnh sông nước. Tướng mạo tuấn tú, bộ dáng thanh tao, bất kỳ cô nương nào lướt qua tửu lâu cũng không ngừng được mà liếc mắt đưa tình, dừng chân lại chốc lát, thế nhưng vị công tử kia tựa hồ như rất phiền lòng, phe phẩy phiến quạt trong tay không để ý.
- Phụ hoàng thật phiền toái, nghe nói Hoàng đế Tấn quốc rất ghê gớm, ngay cả lời trượng phu nói còn không nghe, sao người lại muốn ta cưới nữ nhi của họ chứ, e rằng nàng ta còn khủng khiếp hơn sư tử Hà Đông.
- Ai da, tướng mạo thật đáng yêu nha, thật khiến cho lòng người phát run, tiểu công tử đi theo tỷ tỷ nha, cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý vô tận a?
Hạ Vân Thiên vô cùng phiền lòng, thế nào mà một phụ nhân mặt bự son phấn lại có ý định quyến rũ hắn cơ chứ.
Mặc dù lòng Hạ Vân Thiên vô cùng tức giận nhưng hắn lười nhác cất lời với phụ nhân kia, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, dời tầm mắt đi nơi khác, thế nhưng phụ nhân kia lại mười phần dũng cảm, cặp môi dầy cộp son đỏ cười tới phát run.
- Ha ha ha, hảo hảo, có chí khí, ta thích.
- Hắc, nhìn lại bộ dạng ngươi đi, béo ị như heo còn đòi quyến rũ ai? Mau mau về gọt bớt thịt mỡ rồi lại đến.
Bị mắng như vậy, phụ nhân nhất thời nổi trận lôi đình, thế nhưng quay đầu nhìn lại, gương mặt lập tức cười tươi như hoa, người vừa cất tiếng kia so với Hạ Vân Thiên còn tuấn tú hơn vài phần, tuy có chút khí chất nữ nhi nhưng cũng là cực phẩm rồi, ả vội vàng vươn cánh tay béo mập muốn vuốt ve gương mặt khả ái nọ.
- Đồ khốn, cút cho ta!
Nói xong, công tử kia một cước đạp lăn phụ nhân xuống tửu lâu.
Trong lòng Hạ Vân Thiên như được hả giận, bước lên nói lời cảm ơn với vị công tử kia:
- Thật là làm phiền công tử rồi, tại hạ là Hạ Vân, không biết công tử là...
- Ha ha, gọi ta Nhan Nhĩ là được.
Long Nhan Nhi vuốt vuốt mặt cố nặn ra giọng nói dễ nghe nhất.
Hai người đang định ngồi xuống uống một chén, không nghĩ phụ nhân kia đã mang theo rất nhiều người hướng tới tửu lâu, Long Nhan Nhi túm tay Hạ Vân Thiên, nhíu mày nói:
- Ta dẫn huynh bay khỏi chỗ này được không?
- Ha ha, hảo, hết thảy nghe theo Nhan huynh an bài...
HẾT
← Ch. 144 |