Hắc thủy tinh
← Ch.115 | Ch.117 → |
Vô luận là kinh thành Nam quốc hay Điểm Thương quốc đều có điểm chung, có thể dùng bốn chữ hình dung: "Phi thường náo nhiệt!"
Đường phố huyên náo, ầm ĩ, cửa hàng, những người bán rong khiến người đi dạo phố hoa mắt.
Trên đường đi, không nghi ngờ, Triệu Vũ Quốc cùng Tuyết Dao thu hút vô số ánh nhìn của người đi đường. Thân hình Triệu Vũ Quốc cao lớn, phong thái thong dong, tuy mặc thường phục nhưng vẫn toát ra khí chất cao quý.
Tuyết Dao một thần trường bào tím nhạt, lộ ra khuôn mặt thanh tú nho nhã, trong tay phe phẩy quạt nhỏ, mang theo sự lạnh lùng, lãnh đạm.
Hai người thong dong sải bước bên nhau, Triệu Vũ Quốc mỉm cười nhìn Tuyết Dao, thỉnh thoảng, nàng cũng quay lại, mặt đối mặt gật đầu với hắn, quả là vô thanh thắng hữu thanh.
- Trương công tử, đã lâu không gặp, gấp gáp đi đâu vậy?
Một nam tử đang uống trà trên lầu cao giọng chào hỏi một nam tử khác, âm thanh vang lên hướng sự chú ý của Tuyết Dao và Triệu Vũ Quốc.
Câu nói kia quả thật bình thường, chẳng qua trong hoàn cảnh ầm ĩ náo nhiệt lúc này, muốn người khác nghe rõ lời mình nói quả thực là khó khăn, vừa rồi, giọng nói của nam tử kia rõ ràng như vậy, chứng tỏ hắn cũng có chút công phu, trong người mang theo nội lực.
Tuyết Dao cùng Triệu Vũ Quắc liếc mắt nhìn nhau, vội vã hướng ánh mắt sang phía nam tử được chào hỏi.
Chỉ thấy một gã nam tử đang nói chuyện dừng bước, quay đầu lại cười nói:
- Đây không phải là Tống Tiêu Đầu sao?
Tuyết Dao nhìn nam nhân vừa cao giọng gọi kia, nói với Triệu Vũ Quốc:
- Khó trách, hẳn là người áp tải hàng hóa.
- Ừ.
Hai người đang muốn đi, lại nghe tiếng Trương công tử nói:
- Tống Tiêu Đầu ngươi mới ở phương xa quay về chắc không biết, hôm nay là ngày khai mạc buổi đấu giá duy nhất trong năm của Duyệt Lai, ta đang vội đi đến đó đây.
Vị Tống Tiêu Đầu kia mở lớn hai mắt:
- Hôm nay khai mạc hở, chắc hẳn là có nhiều bảo bối rồi, không được, cơ hội hiếm có này, ta cũng phải đi.
- Phải nhanh lên, ha ha...
Lời dứt, hai người bước ra đường theo hướng Nam đi tới.
Triệu Vũ Quốc hơi trầm tư nói:
- Phòng đấu giá Duyệt Lai này có nhiều phân nhánh trong các vùng của Điểm Thương quốc, lịch sử có lẽ đã hơn một trăm năm, nghe nói, mọi vật phẩm muốn được vào đấu giá ở chốn này đều phải trải qua khảo nghiệm, nếu giá trị vượt qua mức tám trăm lượng bạc trắng thì sẽ được tham gia vào buổi đấu giá.
Tuyết Dao giật mình:
- Tám trăm lượng, chẳng phải thừa cho một hộ dân chúng tiêu xài mười năm sao.
- Ừ, đúng vậy.
Sự kỳ lạ này khiến Tuyết Dao sinh hứng thú với phòng đấu giá Duyệt Lai này, nàng suy nghĩ một chút rồi nói với Triệu Vũ Quốc:
- Đi xem chút đi.
- Ừ.
Khi hai người tới, gã sai vặt đang đóng cửa Duyệt Lai, Triệu Vũ Quốc tiến lên ngăn hắn:
- Hôm nay không phải là khai mạc buổi đấu giá một năm một lần sao? Sao ngươi lại đóng cửa?
"Hứ!" gã sai vặt không trả lời, liếc nhìn Triệu Vũ Quốc, sự khinh bỉ của hắn khiến Triệu Vũ Quốc chau mày.
Triệu Vũ Quốc muốn có một ngày vui vẻ thoải mái bên Tuyết Dao, lúc này không muốn chạm vào phiền phức, gã sai vặt này khiến hắn khó chịu nhưng hắn kiềm chế không tức giận.
Tuyết Dao thấy thế, trong lòng thở dài: "Thật đúng là chán sống rồi mà..." Tiếp đó nàng cho hắn biết cảm giác gọi là "hoa mắt chóng mặt", nhanh chóng kéo lại một vách tường, một tay nhẹ nhàng đặt trên cổ hắn.
- Vị công tử kia đang hỏi chuyện ngươi đó.
Nàng cười, nhưng cảm giác băng lạnh không biết từ đâu tràn ra lạnh thấu xương.
- Công tử tha mạng... Tiểu nhân... Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, vừa rồi chỉ là giỡn thôi... Công tử muốn hỏi điều gì. Tiểu nhân nhất định trả lời tận tâm...
- Hỏi ngươi, tại sao đóng cửa.
Mặt gã sai vặt lúc này nhăn nhúm còn hơn quả mướp đắng, cả người run lẩy bẩy, miệng méo xệch.
- Đây là... quy định từ trước tới giờ của phòng đấu giá Duyệt Lai, đến giờ đấu giá thì không cho người vào nữa...
Triệu Vũ Quốc nghe được đáp án này, nhớ lại bộ dạng lười nhác vừa rồi của hắn, nhất thời hiểu được tại sao gã sai vặt này vô lễ như vậy.
Danh tiếng Duyệt Lai lớn như vậy, có lẽ ai ai cũng biết quy củ chốn này, hai người bọn họ không biết gì, khó trách gã sai vặt gây khó khăn, hắn nghĩ rằng hai người này không biết gì về đấu giá.
Nghe câu trả lời của gã sai vặt, Tuyết Dao nhíu mày:
- Ý ngươi là, bây giờ chúng ta không vào được?
Gã sai vặt sợ đến độ tái mặt, cả người không ngừng run lên:
- Vâng... đúng vậy...
Lực tay Tuyết Dao tác động xuống cổ hắn tăng thêm mấy phần, gã sai vặt cảm giác hô hấp mỗi lúc một cách xa mình, hắn nguầy nguậy lắc đầu:
- Không... Không. Nhị vị công tử muốn vào lúc nào thì vào lúc đó ạ.
Gã sai vặt nghĩ thầm, mình cũng chỉ là một tên làm công, cho dù phá hư quy của thì cùng lắm cũng sẽ chỉ bị chuyển công việc khác, còn nếu bây giờ chống lại hai người này, mạng nhỏ e không còn.
- Cho chúng ta lặng lẽ đi vào, không làm ai chú ý.
Tuyết Dao chậm rãi buông lỏng tay ra.
Gã sai vặt như được đại xá, khom lưng cúi đầu dẫn đường.
Hai người lặng lẽ từ cửa sau vào, bên trong thực náo nhiệt, Triệu Vũ Quốc nhìn lướt qua, quả nhiên là sự kiện lớn, những nhân vật có tiếng trong kinh thành chắc chắn có mặt, thịnh hội thế này, sao có thể vắng mặt những bậc vương tôn quý tộc.
- Nàng đi vào muốn tìm thứ gì?
- Ha ha, huynh biết ta muốn tìm gì không?
Tuyết Dao cười nói.
- Nàng không ham mê náo nhiệt...
Tuyết Dao phẩy quạt, nhẹ nhàng phơ phất vài cái:
- Triệu công tử đúng là bạn tri kỷ...
Triệu Vũ Quốc cười cười lắc đầu.
Tuyết Dao gấp quạt lại, nghiêm mặt nói:
- Binh khí!
- Hả?
- Gần đây đột nhiên đầu óc ta nhớ ra rất nhiều thứ, ta phát giác, ta đối với trường thương là tình hữu chung độc. (ưa thích không rời)
- Nàng nhớ ra rồi?
Đáy mắt Triệu Vũ Quốc lóe lên một tia phức tạp, sau đó nhanh chóng tắt đi.
Tuyết Dao thở dài lắc đầu:
- Không phải, chỉ là một vài mảnh ký ức nhỏ, thỉnh thoảng nhớ ra, một gương mặt, có khi là một cái tên, lại có lúc là lời một ai đó nói... Mọi sự cứ đứt quãng, ta không thể nào chắp nối được.
Sắc mặt Triệu Vũ Quốc không đổi, chỉ thản nhiên nói:
- Nếu cảm thấy mình dùng thích hợp, đi xem khu bày binh khí đi.
- Ừ.
Đang muốn đi, món đồ trong tay một gã bồi bàn chạy qua làm Tuyết Dao chú ý:
- A!
- Sao thế?
- Tiên tử kia (Roi)... Ta muốn!
Tuyết Dao chỉ vào Cửu tiết tiên (roi chín khúc) trên khay gã bồi bàn bê.
Theo hướng Tuyết Dao nói, Triệu Vũ Quốc nhìn thấy một cái Cửu tiết tiên, roi kia màu đen tuyền, lộ ra một cỗ sát khí, điều này chưa đủ làm hắn kinh ngạc, điều hắn kinh ngạc là phía tay cầm của roi khảm một viên thủy tinh.
- Hẳn là hắc thủy tinh!
← Ch. 115 | Ch. 117 → |