Vay nóng Homecredit

Truyện:Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta - Chương 50

Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta
Trọn bộ 60 chương
Chương 50
Khúc nhạc dạo
0.00
(0 votes)


Chương (1-60)

Siêu sale Shopee


Edit: gau5555

Beta: linhxu

Đã qua tam phục (10 ngày nóng nhất trong năm), kể từ ngày Phó Chính chết đã nửa tháng, Phó Vân Ngọc sau khi phân phó Vương quản gia đem tất cả việc làm ăn lúc phụ thân còn sống bán thành tiền mặt, phân phát cho gia nô cùng hộ vệ, chỉ chừa chủ tớ ba người ở tại Phó phủ to như vậy. Thời tiết nóng bức, Phó phủ trống trải giống như một cái lò nướng, hôm nay là lần đầu tiên từ khi chịu tang Phó Vân Ngọc mới xuất môn, theo lẽ mà nói thì không hợp lễ, nhưng mà ba ngày sau nàng sẽ gả vào Mộ Dung gia, cho dù không có trang phục lộng lẫy, thì cũng phải mua những vật dụng giành cho xuất giá. Vì thế, cùng Tiểu Liên hai người miễn cưỡng đi đến một cửa hàng quần áo, để cho người thợ quần áo đo, đặt một bộ đồ cưới, cùng với vải tơ màu vàng nhạt. Đi ngang qua cửa hàng đồ dùng mua một ít tiền vàng, liền định về nhà. Khi nàng xoay người đi, một bóng dáng gầy yếu ở phía sau cửa chợt lóe lên.

Phó Vân Ngọc trong lòng chợt lạnh, giả vờ như không phát hiện ra, xoay người đi ra ngoài.

A Căn ca dọc đường lặng lẽ đi theo phía sau nàng, nhìn nàng vào cửa hàng quần áo, đặt quần áo cưới hỏi, đi vào cửa hàng đồ dùng, mua một ít tiền vàng, tầm mắt nửa bước cũng không rời khỏi người nàng, cả người đều mất hồn mất vía, nhất là thời điểm nàng lựa chọn quần áo cưới, cả người giống như một con cá, sống sờ sờ mà bị vét sạch nội tạng, sau đó rắc muối lên, dữ dội tàn nhẫn.

Ngọc nhi, chẳng lẽ nàng lại phải lập gia đình sao? Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được nữa, hắn hy vọng nàng có thể phát hiện ra mình, cho nên vừa rồi cố ý dừng động tác một chút. May mắn, nàng thấy được, nhưng mà, biểu tình trên mặt lại lạnh lung giống như một khối băng mùa đông, đâm vào hắn đến ngay cả các đốt ngón tay đều đau. Ngọc nhi, nàng vì sao lại giả vờ như không nhìn thấy ta?

Nỗi nhớ cùng nghi ngờ trong lòng càng ngày càng đậm, làm cho A Căn ca buồn bã không thôi gắt gao đi theo phía sau nàng, thậm chí ngay cả Tiểu liên cũng phát hiện ra được.

"Tiểu thư, A Căn sư phụ..." Tiểu Liên nhỏ giọng than thở. Kỳ thật, trong lòng nàng đối với chuyện tiểu thư nhà nàng gả cho Mộ Dung Vân Đình làm tiểu thiếp là không phục lắm, nhưng mà nhìn tiểu thư nhà nàng cả ngày mặt co mày cáu, những lời này cho dù có tập luyện trong lòng trăm ngàn lần cũng không nói nên lời.

Phó Vân Ngọc biết rõ Tiểu Liên đang nhắc nhở mình, nhưng mà vẫn không quay đầu lại, đi thẳng tới cửa nhà, mới chậm rãi xoay người lại, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang lo lắng hoảng sợ của A Căn ca, lạnh lùng nói: "Vị sư phụ này, phương trượng của Thanh Huyền tự tốt thế không làm, chạy đến cửa phủ của ta thuê phòng làm chi, chẳng lẽ muốn đem Thanh Huyền tự chuyển đến trước ba gian phòng cũ này hay sao?"

Giọng nói kia giống như đang cười nhạo một hòa thượng chưa từng quen biết, giống một mũi kiếm đâm vào trái tim của A Căn ca, A Căn ca đè ép giọng, mang theo sự cầu xin nói với nàng: "Vân Ngọc, cho ta thêm một cơ hội nữa? Được không?"

"Cơ hội? Ha ha ha ha Aha ~~ ta Phó Vân Ngọc chưa từng nghĩ đến A Căn ngươi cũng có một ngày phải cầu xin người khác như vậy. Ha ha ha ha ~" Phó Vân Ngọc bỗng nhiên ảm đạm nhìn hắn một cái, cũng không quay đầu đóng cửa lại.

Mùa hè phương bắc tuy rằng nóng, nhưng mà so với phương Nam vẫn dễ chịu hơn một chút, sẽ không có mồ hôi đầm đìa ở ngực mà buồn bực không thở được. Có thể là do có bầu, nên Phó Vân Ngọc đã nhiều ngày nay luôn không có khẩu vị gì, dựa theo đề nghị của Lương đại phu nấu một ít cháo khai vị, nàng cũng chỉ uống được một hai ngụm. Tiểu Liên nhìn sắc mặt nàng càng ngày càng kém, cùng với hai gò má ngày càng lõm xuống, trong lòng sốt ruột. Nhưng mà nàng cũng không biết, Phó Vân Ngọc vì đứa nhỏ trong bụng này, đã rất cố gắng ăn, mặc dù nàng cảm thấy không đói bụng, không có khẩu vị gì.

Nàng vào phòng, một chút một chút quạt, buồn ngủ, đang muốn chợp mắt một chút, thì bị Tiểu Liên bên cạnh đánh thức.

"Tiểu thư, vì sao người lại đáp ứng Vân Đình công tử, tuy rằng ngài ấy đối đãi với tiểu thư rất tốt, nhưng mà tiểu thư dù sao cũng là xuất thân danh môn nhà giàu, sao có thể ủy thân làm tiểu thiếp cho ngài ấy? Bằng tư sắc phẩm tính của tiểu thư thì nam tử kia có xứng đôi ~ "

Phó Vân Ngọc ngẩn người, ngón tay một chút một chút bật vào cây quạt, trầm mặc không nói.

"Tiểu thư, kỳ thật em có thể nhìn ra được, trong lòng sư phụ A Căn là rất yêu tiểu thư, bằng không làm sao có thể buông tha cho ngôi vị phương trượng, ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi đây đến coi chừng cho tiểu thư."

"Tiểu Liên. Đừng nói nữa."

Tiểu Liên bĩu môi, nàng không cam lòng, nhịn không được tiếp tục nói: "Hận, tiểu thư, chẳng lẽ người còn không rõ sao? Lão gia lúc còn sống tuy rằng không đồng ý cho người cùng sư phụ A Căn ở cùng một chỗ, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không đáp ứng người gả vào Mộ Dung gia bọn họ làm thiếp. Tiểu thư, người không cho em nói, em càng muốn nói, người có biết làm thiếp đáng thương thế nào không? Ngươi một khi gia nhập vào nhà họ, mặc kệ thế nào người đều phải nghe vợ cả, cho dù Vân Đình thiếu gia có sủng ái người, chẳng lẽ người có thể cam đoan hắn lúc nào cũng từng giây từng phút ở bên cạnh người sao? Uyển Dung phu nhân kia vốn đã nhìn tiểu thư không thuận mắt, lúc này người lại mang thai gả vào Mộ Dung phủ, thì càng làm cho nàng thêm ghen tị, người cho rằng nàng sẽ buông tha cho người như vậy sao? Trên thế gian này có người phụ nữ nào lại dễ dàng tha thứ cho trượng phu mình yêu nữ nhân khác?"

Phó Vân Ngọc sắc mặt cực kỳ khó coi, nàng rầu rĩ nói: "Đủ rồi, Tiểu Liên, em nói cho ta biết, nhưng mà, ta đã cùng đường rồi."

"Làm sao có thể cùng đường, tiểu thư, người còn có sư phụ A Căn a, cho dù không ở cùng một chỗ với hắn, thì chúng ta có thể đến một địa phương không có người quen biết bắt đầu cuộc sống a. Em không tin bằng tài mạo của tiểu thư, sẽ không tìm thấy người đối đãi thật tình với người."

"Tiểu liên, em không hiểu. tâm của A Căn ca ca ta biết, nhưng mà chúng ta không thể trở lại được, từ ngay đầu tiên đã sai lầm rồi, chỉ là ta vẫn không muốn thừa nhận, vẫn cảm thấy người có thể chiến thắng trời. Về phần Vân Đình ca ca, ta không muốn để cho hài tử của ta không có cha. Tiểu Liên, em trước đây cũng là cô nhi, em còn không rõ nỗi thống khổ không có cha mẹ sao?" Phó Vân Ngọc nghẹn ngào nghiêng đầu sang chỗ khác. Nàng nghĩ tới mình cùng bọn nhỏ trong cô nhi viện, mới trước đây mỗi ngày đều ngồi ở cửa, hy vọng cha mẹ của mình có thể tới đón nàng về nhà, đi học, các học sinh khác đều bắt nạt nàng, cười nhạo nàng là loại dã chủng không có cha mẹ, lúc đó nàng hy vọng có thể có cha mẹ đến cỡ nào, rồi sau đó, nàng lại không hi vọng.

Tiểu liên lập tức không nói nữa, không có cha mẹ đối với một đứa nhỏ mà nói chính là bất hạnh lớn nhất.

Trong Mộ Dung phủ, nhiều ngày nay đang chuẩn bị cho chuyện Mộ Dung Vân Đình nạp thiếp. Tuy rằng không có mời bạn thân bằng hữu đến, nhưng mà Mộ Dung Vân Đình đều tự mình mua vật dụng hàng ngày cần thiết cho nương tử, mỗi một loại đều lựa chọn tốt nhất. Uyển Dung tuy rằng ở mặt ngoài vẫn ôn nhu ở bên cạnh hỗ trợ chuẩn bị, nhưng mà trong lòng lại tràn ngập ghen tỵ. Ngày đó nàng làm con báo đổi thái tử (đổi nương tử trong ngày cưới), vốn tưởng rằng tiếp theo chỉ cần cố gắng là có thể chậm rãi chạm vào trái tim của huynh ấy, nhưng thật không ngờ, Phó Vân Ngọc này lại còn không biết xấu hổ như vậy, lấy gạo nấu thành cơm làm lợi thế, lúc ấy trong lòng nàng còn mang đầy cảm kích đối với nàng ta, thật sự là mắt chó mù.

Thế nhưng, Uyển Dung lại nghĩ rằng, thời điểm Phó Vân Ngọc này ở chung cùng Vân Đình, căn bản không có cơ hội để hai người có loại chuyện này, vậy Phó Vân Ngọc mang thai đứa nhỏ khi nào? Chiếu theo suy đoán này, căn cứ phải sau khi nàng với Vân Đình thành thân mới có, nhưng mà, lúc huynh ấy ở mặt trận hoặc là ở quân doanh, hoặc là ở nhà, làm sao có công phu chạy đi đến đó? Uyển Dung càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, trằn trọc một đêm, dần dần bắt đầu hoài nghi đứa nhỏ trong bụng Phó Vân Ngọc là giả.

Hôm qua nhìn thấy Phó Vân Ngọc tự mình đặt đồ cưới, A Căn ca lại một đêm không ngủ, canh giữ ở trước cửa Phó phủ, chờ có thể gặp được một người bên trong để hỏi cho rõ ràng. Rốt cục, kẽo kẹt một tiếng, Tiểu Liên đi ra đổ bồn cầu, A Căn ca nhân cơ hội đó ngăn nàng ở cửa.

"Tiểu Liên, ta hỏi cô, tiểu thư nhà cô thật phải lập gia đình?" A Căn ca đè thấp thanh âm, trong lòng vừa đau lại vừa khẩn trương.

Tiểu Liên do dự một chút, cắn răng nói: "Ngươi cái xú hòa thượng này, lại khi dễ tiểu thư nhà chúng ta như vậy, nàng đúng là phải lập gia đình, phải gả cho Vân Đình công tử làm tiểu thiếp, ngươi vừa lòng chưa."

"Cái gì?" A Căn ca run lên, dưới chân mềm nhũn, từ trên bậc thang lăn xuống dưới

"Ai, A Căn sư phụ!" Tiểu Liên vội vàng đỡ hắn lên, thở dài một hơi nói: "A Căn sư phụ, ta cũng không biết chuyện của ngươi và tiểu thư rốt cuộc là làm sao, ngày đó tiểu thư vì ngươi vứt bỏ tất cả, hiện tại ngươi cũng vì tiểu thư vứt bỏ thanh danh, các ngươi vì sao còn phải tra tấn đối thương như vậy chứ? Tiểu Liên ta cũng không cam lòng để tiểu thư gả cho người ta làm thiếp, ai, hôn kỳ sẽ diễn ra trong hai ngày sau Tiểu Liên chỉ có thể nói đến đây, cáo từ." Nàng cúi người, dứt ra rời đi.

Ánh mặt trời dần dần chói mắt, sắc bén chiếu trên mặt đất, A Căn ca như trước đứng ở phía dưới cây đại thụ, mồ hôi từng giọt lớn từ trên cái trán trơn bóng của hắn xẹt qua đường cong duyên dáng hai bên má rơi xuống mặt đất khô cạn, chỗ nho nhỏ đứng đó, mà đã muốn làm ướt. Hắn đã đứng hai canh giờ, cách 2 phút lại vọng vào trong phủ hô to: "Vân Ngọc, tha thứ cho ta đi, đừng gả cho hắn!"

Kêu đến bây giờ khiến yết hầu của hắn đã sớm khàn khàn, khô khốc, đau đớn ngay cả nước miếng cũng không thể nuốt xuống.

Phó Vân Ngọc vốn đang ở trong phòng ngủ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài không ngừng có người kêu tên mình, liền đứng lên nhìn lại, khi nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, lại lập tức dừng bước, quay trở lại trong phòng. Giờ phút này, trái tim vốn đã chết lặng của nàng lại bị quấy nhiễu đến tâm phiền ý loạn, ngực cũng bị đè nén sắp không thở nổi, thật giống như đang ở thời tiết oi bức phía nam thì có một cơn mưa rào đến. Tiếng kêu kia tràn ngập chân thành lại lộ ra đau thương, làm cho tâm nàng vốn đang đóng băng cũng có chút đau. Nàng xoắn tay vào trong khăn lụa, sắc mặt tái nhợt, nhắm hai mắt lại. Tùy ý để thanh âm bên ngoài càng ngày càng không ngừng mà vọng tới.

"Phó Vân Ngọc, ta yêu nàng!"

"Phó Vân Ngọc, ta A Căn yêu nàng!"

"Phó Vân Ngọc, nàng tha thứ cho ta! Ta muốn cùng nàng đời đời kiếp kiếp bất ly bất khí (không rời xa)!"

Người chung quanh tụ tập càng ngày càng nhiều, cổ họng của A Căn ca cũng đã không phát ra nổi thanh âm, nhưng mà cánh cửa dày kia vẫn không động một chút. Vân Ngọc, ta sai rồi, nàng không cần hận ta như vậy, tra tấn bản thân như vậy. Trong đôi mắt sưng đỏ rốt cục nước mắt trong suốt cũng rơi xuống, một giọt một giọt không ngừng mà rơi xuống trường sam màu đen. Cảnh tượng trước mắt là, Phó Chính vừa mới chết, một hòa thượng ngay tại trước cửa Phó phủ si ngốc hướng thiên kim Phó gia cầu yêu. Cảnh tượng như vậy, với tình với lễ đều cực kỳ không hợp. Nhưng mà, người chung quanh nhìn thấy một mình A Căn ca đứng ở dưới gốc cây kia, ánh mắt đau khổ, biểu tình thống khổ, cả người tản ra đau thương day đặc, làm cho hoa cỏ chung quanh hắn đều mất sức sống, mệt mỏi đổ ngục trên mặt đất thì đều kinh sợ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-60)