Nhà tan tình thâm
← Ch.23 | Ch.25 → |
Edit: gau5555
Beta: linhxu
Vương quản gia vội vàng gọi đám người hầu lại đây, tụ tập ở phía trước sảnh, đơn giản nói một chút chuyện xảy ra, chia cho bọn họ một ít bạc, rồi cho mọi người nghỉ việc. Xem chừng người của quan phủ sắp tới đây kiểm kê tài sản và niêm phong, ông ngăn nước mắt đi Yên Ba uyển tìm tiểu thư, tình huống bây giờ đã không thể trì hoãn, nếu không tất cả mọi người đều trốn không thoát.
Tiểu Liên thu thập một chút đồ đáng giá cùng với quần áo tắm rửa, chờ ở trong khuê phòng của tiểu thư. A Căn ca nhìn Phó Vân Ngọc khóc đến rối tinh rối mù, trong lòng rối loạn, trùng hợp Vương quản gia vội vã chạy tiến vào.
"Tiểu thư, chúng ta nhanh chóng rời đi, nếu không đi, người của quan phủ sẽ đến đây, đến lúc đó tất cả đều bị nguy hiểm."
Phó Vân Ngọc rưng rưng, cố chấp nói: "Ta muốn ở chỗ này chờ phụ thân trở về."
"Tiểu thư, đi nhanh đi, người Giang gia cũng muốn chạy đến!" Vương quản gia gấp đến độ toát hết mồ hôi, trong lòng nghĩ đến lời dặn dò buổi sáng của Phó chính.
"Vân Ngọc, " Tiểu hòa thượng A Căn rốt cục cũng mở miệng, "Chúng ta rời đi trước, rồi lại nghĩ biện pháp cứu Phó lão gia, nếu như ngay cả chúng ta cũng bị bắt, thì Phó lão gia là chết không thể nghi ngờ!" Hắn bình tĩnh như cũ, nói những lời có lý. Nhưng mà dưới tình huống khẩn cấp trước mắt, hắn cũng bất chấp cái gì tự quy lễ tiết (lễ tiết của chùa), kéo tay Phó Vân Ngọc bước đi.
Trên cánh tay truyền đến cảm giác ấm áp, cách quần áo, Phó Vân Ngọc vẫn cảm giác được sự ấm áp này thấm thẳng vào đáy lòng. Nàng nhìn hắn một cái, trong lòng có loại cảm động không hiểu, có hắn ở đây, thật tốt.
Vừa lúc đó, ngoài cửa lớn truyền đến tiếng ra sức đập cửa, làm cho bốn người ở đây đều khẩn trương lên.
"Không tốt, quan binh đến đây, chúng ta đi cửa sau." Vẫn là Vương quản gia quyết định thật nhanh, dẫn bọn họ chạy đi hướng cửa sau.
Tình huống nguy hiểm vô cùng, bốn người bọn họ chân trước vừa bước ra cửa sau của Phó phủ, thì cửa trước đã bị đập mở ra, một đoàn quan binh đồng loạt đi vào, đi đầu là Giang gia thiếu gia kia, trừ bỏ cướp đoạt tài vật ở bên ngoài, thì rối rít tìm kiếm tung tích đám người Phó Vân Ngọc. Bởi vì theo lời Giang thiếu gia nói, phàm là bắt được tiểu thư Phó gia, trọng thưởng một trăm lượng bạc. Nhưng sau khi vơ vét một đống lớn tài sản, bọn họ cũng không nhìn thấy bất kỳ một bóng dáng nào ở Phó gia. Giang thiếu gia kia sau khi nghe xong hồi báo, thì khuôn mặt càng thêm dữ tợn, hắn sờ sờ chiếc cằm nhọn, trong mắt lộ ra tia hung ác, cắn răng một cái, nói: "Khá lắm tiểu mỹ nhân, bổn đại gia tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chạy."
Bốn người từ cửa sau đi ra, xuyên qua một khu rừng trúc, trực tiếp chạy về phía cửa thành, nhưng mà, dù sao cũng có hai nữ nhân và một lão già, tốc độ của bọn họ cũng không thể nhanh, thời điểm khi bọn họ chạy tới, cửa thành đã có quan binh gác. Bọn họ trốn trong một cái ngõ nhỏ, vụng trộm quan sát tình huống bên ngoài, quan binh canh giữ kia đang cầm mấy bức họa trong tay, người đi ra khỏi thành đều bị kiểm tra gắt gao. Hiển nhiên, bọn họ hôm nay không ra được khỏi thành, bởi vì bố cáo trên đầu đường cũng dán đầy lệnh truy nã ba người Phó gia.
Tiểu liên dù sao cũng vẫn là đứa nhỏ, lần đầu gặp được chuyện như vậy, nhất thời hoảng sợ, khóc nức nở hỏi: "Tiểu thư, lúc này chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Phó Vân Ngọc tuy rằng vẫn đắm chìm ở trong đau xót, nhưng mà nàng dù sao cũng không phải là đại tiểu thư gầy yếu trước đây của Phó gia, người được tiếp nhận văn hóa tiên tiến của thế kỷ 21 hun đúc, thất bại ở trước mặt tất nhiên sẽ không thoáng cái đã sụy đổ, huống chi hiện tại quan hệ đến tình mạng của bốn người, tâm tình đã ổn định hơn rất nhiều, nàng trầm ngâm nhìn thoáng qua cửa thành xa xa, lại nhìn về phía A Căn ca, nói: "Sợ là chúng ta chỉ có thể ở lại trong rừng một đêm này, rồi từ từ nghĩ biện pháp đi ra ngoài."
A Căn ca gật gật đầu, đang muốn quay trở lại đường cũ, lại bị Phó Vân Ngọc một phen giữ chặt. Trong lúc đó Phó Vân Ngọc bỗng nhiên cúi người, ngón tay trên mặt đất lau thật mạnh mấy cái, lại đem lau lung tung ở trên người, bỏ đi tất cả đồ trang sức ngọc trai trên đầu, tóc tai làm cho lộn xộn
"Tiểu thư, người đây là..." Tiểu Liên buồn bực.
"Hình dáng ban đầu của ta quá mức rêu rao, đi đến chỗ nào cũng sẽ làm cho người ta chú ý, như bây giờ không phải tốt hơn nhiều sao."
A Căn ca nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra sự tán thưởng.
Đúng là, hiện tại trên người Phó Vân Ngọc rất bẩn, khuôn mặt tuyệt sắc cũng bị nàng làm cho tối như mực, hơn nữa tóc trông giống như một cái ổ gà, thật đúng là nhận không ra tiểu thư khuê các chim sa cá lặn ban đầu. Tiểu Liên vừa nghe liền hiểu được, rồi cùng Vương quản gia đều làm theo. Sắc trời dần dần tối xuống, một hòa thượng đầu trọc trên người mang theo vài túi hành lý, phía sau dẫn theo vài khuất cái bẩn thỉu, ngồi xuống trong rừng cây.
A Căn ca ở trong giữa rừng cây nhóm một đống lửa, bốn người làm thành một vòng ngồi xuống. Hắn từ trong túi quần áo lấy mấy cái bánh bao lúc trước mua ở chợ, bốn người vừa uống nước lạnh vừa ăn.
"Vương thúc, ông có biết tình huống của phụ thân trong ngục không?" Phó Vân Ngọc xé một miếng bánh bao, để vào miệng, chỉ cảm thấy bánh bao này vừa khô lại vừa cứng, không có mùi vị gì cả.
Vương quản gia vẻ mặt buồn rầu, chần chờ một chút, nói: "Ta cũng không biết, hôm qua, cửa hàng muối của chúng ta bị niêm phong, lão gia đi đến phủ Tri phủ đại nhân bái phỏng, mượn lần này để hỏi thăm chuyện cửa hàng muối bị niêm phong, nhưng mà không nghĩ tới, người của Giang gia đã ở đấy, Tri phủ đại nhân thu ngân phiếu, rồi gọi người bắt lão gia lại."
"Cửa hàng muối bị niêm phong?"
"Đúng vậy, hôm qua, quan binh tới nói là nhà chúng hoạt động vi phạm pháp luật, rồi đóng cửa hàng của chúng ta lại. Ai..."
Phó Vân Ngọc nghe Vương quản gia nói xong tình huống lúc đó, đôi mi thanh tú nhăn càng chặt, biểu tình trên mặt ngưng trọng khác thường, trong lòng đối với ngọn nguồn chuyện này vô cùng hoài nghi. Chuyện này tới đột nhiên như vậy, phụ thân mình từ lúc buôn bán cho đến nay, vẫn làm ăn quy củ, tuân thủ luật pháp, người của quan phủ lại đổ oan trắng đen phải trái, lúc ấy, người Giang gia đã ở đó, như vậy có thể hay không là... trong lòng nàng đột nhiên cả kinh, vội hỏi Vương quản gia tính tình Tri phủ đại nhân này. Mới biết được, phụ thân vẫn cương trực công chính, tuy rằng giàu có, nhưng chưa bao giờ cúi đầu trước quyền thế, Tri phủ đại nhân này cũng không phải quan gì tốt, luôn ức hiếp dân chúng, vô cớ tăng thuế, phụ thân đại nhân cũng từng vì dân chúng mà đứng ra đòi công lý.
Cứ như vậy, nghi hoặc trong lòng nàng dần dần nổi lên. Hóa ra chuyện này lại là Giang gia cùng Tri phủ kia cấu kết với nhau làm việc xấu, vọng tưởng hại Phó gia bọn họ.
A Căn ca mượn ánh lửa mờ mịt, vụng trộm nhìn Phó Vân Ngọc, dưới ánh lửa tối, bùn đất kia tuy rằng che lấp đi dung nhan tuyệt mỹ của nàng, lại không che được đôi mắt linh động như nước của nàng. Giờ phút này, trong đôi mắt đỏ lên lại lóe ra nhiều tia sáng, vừa ưu thương lại vừa phức tạp, khiến trong lòng hắn đau nhói, đúng vậy, giờ phút này hắn lại đặc biệt đau lòng vì nàng.
Phó Vân Ngọc cảm giác nhai bánh bao trong miệng lại thấy khổ sở, trong lòng càng nghĩ càng loạn, đành phải nhìn về phía A Căn ca xin giúp đỡ: "A Căn ca ca, Huynh xem, chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ?"
"Theo ý kiến của ta, chúng ta cùng nhau rời đi, Phó lão gia nói đúng, ta phải nhanh chóng tới Trung Lịch, có lẽ Mộ Dung công tử có thể giúp chúng ta." sắc mặt của Hắn hơi hơi trầm trầm, nói.
"Nhưng mà, đến Trung Lịch phải mất nhiều ngày, phụ thân làm sao bây giờ? Chúng ta cứu phụ thân ra trước a."
Lời này của nàng vừa nói ra, tất cả mọi người đều trầm mặc. Giang gia cùng tri phủ kia người đông thế mạnh, chỉ bằng bốn người bọn họ ngay cả tự bảo vệ mình đều có chút khó khăn, huống chi là muốn đi cứu người. Vương quản gia nhìn sắc mặt mấy người khó xử, nặng nề thở dài, hốc mắt phiếm lệ, nói với Phó Vân Ngọc: "Tiểu thư, kỳ thật lão gia đã sớm liệu được thế cục hiện tại, sáng nay người đã phân phó, nếu ông... Ai, ông ấy bảo chúng ta không cần phải xen vào, trực tiếp tiến vào vào Mộ Dung gia ở Trung Lịch."
"Cái gì?" Thân thể của Phó Vân Ngọc mềm xuống, nàng thật không ngờ Phó Chính lại muốn mặc kệ tính mạng của mình.
"Không được! Ta không thể trơ mắt nhìn phụ thân đi tìm cái chết." Phó Vân Ngọc trong lòng nghẹn ngào nói không ra lời, chỉ mặc cho nước mắt chảy ra bên ngoài. Có lẽ nguyên nhân là do thân thể này, nàng dù sao cũng là cốt nhục của Phó Chính, nghĩ đến ông ấy phải rời khỏi mình, trong lòng lại có loại cảm giác ức chế bi thương.
"A Căn ca ca." Phó Vân Ngọc đành phải nhìn về phía A Căn ca xin giúp đỡ.
A Căn ca giờ phút này trong lòng cũng không chịu nổi, nhìn vẻ mặt đau thương của Phó Vân Ngọc, lại nói không ra lời. Có lẽ, chuyện quả thật chỉ có thể dựa theo lời Phó Chính nói mà làm, dưới sự lục xoát của quan binh, ba người cần phải bảo vệ chính mình, cho dù hắn ra sức đi cứu người, thì Phó Vân Ngọc kia nên làm cái gì bây giờ? Huống hồ, trong lòng hắn căn bản không có nắm chắc có thể cứu Phó Chính từ trong ngục ra không. Nếu hắn đi cứu người, như vậy thì sinh mệnh Phó Vân Ngọc bọn họ cùng Phó Chính thực sự mới đều bị nguy hiểm, nếu hắn không đi cứu người, như vậy hắn tạm thời vẫn nắm chắc bảo vệ nàng được thật tốt. Phật viết: cứu một mạng người hơn xây tháp 7 tầng. Nhưng mà đối mặt với Phó Vân Ngọc, tín ngưỡng kiên định này trong lòng hắn khẽ dao động, có một cảm giác mãnh liệt nói cho hắn biết, nhất định không thể để cho nàng bị thương. Hắn, thật sự tàn nhẫn kiên quyết không đáp ứng lời thỉnh cầu lúc này của nàng.
Qua hồi lâu, A Căn ca vẫn không mở miệng, một tia hi vọng cuối cùng trong lòng Phó Vân Ngọc dần dần tan biến, nàng ngơ ngác nhìn ngọn lửa hừng hực, lâm vào trong bóng tối mênh mông
Đêm càng ngàycàng đậm, vương quản gia cùng Tiểu Liên trải qua một ngày bôn ba mệt mỏi, rốt cục gối lên túi quần áo nặng nề ngủ. Lửa dần dần nhỏ xuống, A Căn ca lại cho thêm một ít củi vào, ngồi vào bên cạnh Phó Vân Ngọc còn đang ngẩn người, thân thiết lau nước mắt trên mặt nàng.
"Vân Ngọc, nàng không ngủ sao?" Hắn thử dò xét nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói tràn đầy đau lòng.
Sau nửa đêm còn có chút lạnh, thời điểm Phó Vân Ngọc đi ra chỉ mặc một bộ váy mỏng, trên người đã sớm lạnh lẽo, nàng hơi hơi co vai lại, vẫn trầm mặc. Nhìn bộ dạng tiều tụy kia của nàng, trong lòng A Căn ca vừa khổ sở lại vừa áy náy, hắn cảm thấy mình lại vô dụng như vậy, không thể bảo hộ nàng thật tốt, không thể bảo hộ những thứ nàng muốn bảo vệ. Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng quấn thành một đoàn, vừa đắng lại chát, thậm chí lại có loại ý muốn ở chung một chỗ với nàng, che chở nàng trong lòng bàn tay ở trong đầu.
"Vân Ngọc, không cần thương tâm được không?" Đối mặt với sự trầm mặc cùng nước mắt róc rách của nàng, A Căn ca không biết nên nói cái gì để cho nàng yên lòng, nhịn không được đưa tay ôm nàng vào longf.
Thân mình rơi vào một vòng tay ấm áp, dường như có một thanh âm rất mạnh rung lên trong lòng, Phó Vân Ngọc cảm thấy hơi lạnh thấu xương vừa rồi dần dần thối lui, nàng theo bản năng chui chui vào trong lòng hắn, cất giọng khàn khàn nói: "Lạnh quá, ta ngủ không được."
A Căn ca nắm cánh tay mình thật chặt, cằm nhẹ nhàng đặt ở trên trán của nàng, ôn nhu nói: "Vân Ngọc không sợ, có ta ở đây."
"Phụ thân thật sự chỉ có thể... Như vậy sao?" Phó Vân Ngọc nức nở, nàng nghĩ nhiều đến lời A Căn ca nói, tâm tình hiện tại của nàng rất phức tạp, nhưng mà hắn sẽ không biết, sẽ không hiểu cái gì gọi là xuyên qua, sẽ không hiểu cảm giác đau đớn của cơ thể đang ăn mòn linh hồn của mình.
Tiếng thở dài nặng nề rơi xuống, A Căn ca do dự một chút, nói: "Vân Ngọc, tha thứ cho ta không có cách nào nhìn nàng rơi vào hiểm cảnh, tha thứ cho ích kỷ của ta."
Ban đêm như vậy, thế cục như vậy, lại là giọng nói trầm trầm như thế, tuy rằng là lời thổ lộ trong lòng chờ đợi đã lâu, nhưng mà Phó Vân Ngọc nghe một chút vui vẻ cũng không có. Giờ này khắc này, trong đầu nàng trống trơn, mắt đau đến không mở ra được, toàn thân đều vô cùng đau đớn, nàng mệt mỏi quá, mệt đến ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, cảm giác mệt mỏi đánh úp tới, nàng dần dần nhắm hai mắt lại, ở trong lòng A Căn ca nặng nề ngủ.
A Căn ca nghe tiếng hít thở đều đều của cô gái trong lòng, cái loại cảm giác vốn phải bài xích trở nên vô cùng mạnh mẽ trong lòng, mạnh mẽ đến mức thanh tâm chú của hắn, lời dặn của sư phụ đều không có cách nào ngăn chặn.
"Vân Ngọc, Vân Ngọc..." Theo ánh lửa dần dần hạ xuống, hắn lặp lại nhớ kỹ cái tên này.
← Ch. 23 | Ch. 25 → |