← Ch.035 | Ch.037 → |
"Thế tử gia, A Lê cô nương đi thẳng từ thư viện tới đây, vẫn chưa quay về Tương Dương Hầu phủ, nói là gặp ngài rồi về sau."
Gã sai vặt theo sau Dung Từ, vừa đi vừa nói.
"Nhìn có vẻ tâm trạng của A Lê cô nương không được vui lắm."
Dung Từ dừng bước: "Sao lại không vui?"
"Điều này... Tiểu nhân cũng không biết."
Sau khi tới nhà thủy tạ, Dung Từ vẫy tay cho hạ nhân lui xuống, rồi lặng lặng quan sát thiếu nữ đang ngồi bên trong.
Nàng chu miệng ngồi đó, biết hắn đã đến, vẫn không ngẩng đầu nhìn lên, hiển nhiên là đang giận hắn.
Dung Từ bất đắc dĩ, đành cất bước đến gần: "Sao A Lê lại giận thế?"
Thật ra không phải A Lê tức giận, chỉ là hơi khó chịu.
Lần trước ở biệt viện Dung Từ không chào tiếng nào đã đi mất, một lần xa nhau là hơn nửa tháng, hơn nữa trước kia khi nàng được nghỉ, chưa lần nào hắn không đến đón nàng, nhưng lần này quay về rồi vẫn không thấy người đâu cả.
Nữ tử thường mẫn cảm trong suy nghĩ, dù không đoán ra được nguyên do vì sao Dung Từ làm vậy, nhưng nàng vẫn mơ hồ hiểu được Dung Từ đang cố ý tránh mặt nàng.
Đây chính là điều khiến nàng khó chịu.
Dung Từ ngồi xuống bên cạnh nàng: "Ngay cả ta A Lê cũng không muốn để ý sao?"
"Không phải." A Lê ngước mắt lên nhìn hắn: "Dạo này Dung Từ ca ca rất bận sao?"
"Ừm... Hơi bận."
"Sau này vẫn sẽ bận như vậy sao?"
Dung Từ từng sống cùng nàng nhiều năm như vậy, sao lại không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, tất nhiên cũng phát hiện ra điểm khác thường rồi.
Trầm mặc một lát, hắn nói: "Không đâu, chỉ bận trong giai đoạn này thôi."
Nghe thấy lời này, tâm trạng của A Lê mới thoải mái hơn chút. Nàng làm nũng: "Vậy Dung Từ ca ca không được bận quá lâu đâu đấy, nếu lâu quá không được gặp Dung Từ ca ca, ta sẽ buồn đó."
"Ừ."
"Mấy ngày qua ở thư viện thế nào?" Dung Từ hỏi.
"Vẫn vậy thôi." A Lê nói: "Ngày nào cũng học hành bận rộn."
Sau đó, nàng lại oán giận: "Ngày nào ta cũng quay về biệt viện đó, còn tưởng rằng Dung Từ ca ca sẽ đến thăm ta, nhưng ta đợi rất nhiều ngày vẫn không thấy chàng đâu."
Ngẫm nghĩ một lát, Dung Từ nói: "Mấy ngày vừa rồi đúng là hơi bận, đợi rảnh rỗi ta dẫn nàng đi du hồ được không?"
"Được." A Lê cong môi.
Đúng lúc có mấy con cá chép đỏ trong ao bơi tới, A Lê chạy đến, ngồi xổm xuống, nhặt cành cây lên trêu đùa.
"Dung Từ ca ca, mấy ngày nữa thư viện chúng ta tổ chức thi đấu mã cầu, ta cũng tham gia, chàng có tới không?"
"Ngày nào?"
"Trung tuần tháng sau."
Thấy hồ nước mát mẻ, A Lê dứt khoát ngồi xuống, cởi giày cởi tất ra, sau đó ngâm chân trong nước.
Nước hồ mát mẻ vây lấy nàng, A Lê thoải mái than thở một tiếng.
Dung Từ nghe thấy, quay đầu nhìn lại, ánh mắt dừng trên đôi chân của thiếu nữ.
Phần chân ở trên mặt nước kia trắng trẻo mịn màng, giống như ngọc vậy. Mắt cá chân còn đeo một chiếc vòng ngọc màu xanh biếc, càng tôn lên vẻ đẹp mềm mại của đôi chân.
Ngón chân đầy đặn nghịch ngợm cong lên khuấy động mặt nước, tạo ra từng cơn gợn sóng dập dờn.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Dung Từ lại nhớ đến hình ảnh mình nhìn thấy trong giấc mơ đêm hôm đó, con ngươi lập tức tối đi.
"Dung Từ ca ca, "A Lê nhàn nhã nghịch nước, hỏi: "Đến lúc đó chàng có đi không?"
"Lần này là lần cuối cùng ta thi đấu mã cầu ở thư viện rồi, ta chắc chắn sẽ thắng."
Dứt lời, nàng phát hiện ra có người đang tới gần.
A Lê ngước mắt, thì nghe thấy Dung Từ dịu dàng nói: "A Lê, đeo giày vào đi."
"Để lát nữa, trời đang nóng, ta giải nhiệt đã."
Nhưng ngay sau đó, Dung Từ đã xoay người chủ động bế nàng lên, rồi kéo tà váy che kín đôi chân nàng.
"Qua đây, đeo giày cho cô nương của các ngươi." Hắn ra lệnh cho tỳ nữ đứng cách đó không xa.
Thấy giọng hắn nghiêm túc như vậy, A Lê cảm thấy không hiểu ra sao, nhưng cũng không phản bác.
Hắn đặt nàng trên ghế, tỳ nữ vội vàng mang giày tới, đeo giúp A Lê.
"Đến lúc đó ta sẽ tới." Dung Từ nói.
Hắn nhìn chằm chằm vào động tác của tỳ nữ, nhìn đôi chân kia bị bọc trong đôi giày thêu rồi, mắt mới rũ xuống.
...
A Lê ở nhà nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm hôm sau lại lên xe ngựa quay về thư viện.
Sau khi tới thư viện, nàng phát hiện ra bạn cùng trường đều có vẻ hưng phấn, thậm chí còn nhìn thấy từng đám người túm tụm lại với nhau nhỏ giọng nói chuyện.
A Lê kéo Sài Dung Dung hỏi: "Thư viện đã xảy ra chuyện gì à? Mọi người đang thảo luận gì thế?"
"Ngươi không biết sao?"
"Biết cái gì?"
"Có nhân vật ghê gớm vừa tới thư viện chúng ta." Sài Dung Dung nói với vẻ mặt thiếu nữ mơ mộng: "Sáng nay ta vừa nhìn thấy, vẻ ngoài rất đẹp mắt."
"Rốt cuộc là nhân vật ghê gớm nào?"
"Hạ Ngọc Khanh - Nhi tử của Trấn Quốc Đại tướng quân, ngươi từng nghe chưa?"
"Hắn ta?" A Lê kinh ngạc: "Hắn ta đến thư viện chúng ta rồi?"
"Ngươi quen à?" Sài Dung Dung còn kinh ngạc hơn nàng: "Người ta vừa đến Kinh Thành, sao ngươi quen được thế?"
"Cũng không quen lắm." A Lê kể lại chuyện ngày ấn gặp phải Hạ Ngọc Khanh ở trong cung: "Kẻ ngông cuồng tự luyến mà ta nói với ngươi chính là hắn ta đó."
Sài Dung Dung không thể tin nổi: "Nhìn có vẻ không giống lắm, Hạ công tử là người khiêm tốn biết bao, còn nho nhã lễ độ với phu tử và bạn cùng trường. Sáng nay thấy ta lén lút nhìn hắn ta, hắn ta còn nhướng mày cười với ta đó."
"... Ngươi chắc chắn người nho nhã lễ độ kia là Hạ Ngọc Khanh?"
"Đương nhiên, không tin ra dẫn ngươi đi xem." Sài Dung Dung kéo nàng ra khỏi học đường: "Lúc này chắc là hắn ta vẫn đang ở Hồng Uyên đường."
Hai người đi đến Hồng Uyên đường, đứng ở bên ngoài lén lút ghé vào cửa sổ, nhìn lén.
A Lê ngó nghiêng, đúng là nhìn thấy rất nhiều học sinh đang vây quanh một người ngồi ở đó đàm luận từ phú, mà người bị vây ở giữa kia chính là Hạ Ngọc Khanh mới gặp mấy hôm trước.
Hắn ta giống như đã đổi thành người khác vậy, mặc trên người bộ áo xanh ngồi nghiêm chỉnh, mỉm cười nghe người bên ngoài nói chuyện, có khi cũng chậm rãi tán gẫu với nhau.
Nhìn qua đúng là có vài phần "Khiêm tốn", chẳng qua, A Lê đã từng thấy dáng vẻ bừa bãi của người này rồi, chỉ liếc mắt một cái là biết hắn ta đang giả vờ.
Trong xương cốt Hạ Ngọc Khanh chính là kẻ ngông cuồng, nên dù giả vờ tốt đến đâu, trong cử chỉ, thần thái vẫn sẽ lộ ra dáng vẻ kiêu ngạo của hắn ta.
Không biết lúc này hắn ta đang nói gì, mà xung quanh vỗ tay tán thưởng ầm ầm.
Lê bĩu môi, cảm khái: Học sinh trong thư viện này ngây thơ thật đấy, đều bị người này qua mắt rồi.
"Sao hắn ta lại vào thư viện thế?" A Lê nhỏ giọng hỏi Sài Dung Dung.
"Cho nên ta mới nói hắn ta là nhân vật ghê gớm." Sài Dung Dung đáp: "Ngươi không biết đâu, bản lĩnh của vị Hạ công tử này rất cao. Hắn ta đơn thương độc mã đến thư viện dự thi, từ sơn trưởng, cho tới chưởng soạn, không ai có thể làm khó hắn ta."
"Hắn ta viết xong một bài sách luận trong vòng một nén nhang, còn làm hai bài thơ, còn đối đáp trôi chảy với sơn trưởng. Việc này vừa lan truyền trong thư viện sáng nay thôi, ngươi nói xem có lợi hại không?"
"Thật à?"
"Ừ." Sài Dung Dung gật đầu một cách kính nể.
A Lê cũng nuốt nước miếng, thật ra, nàng cũng rất kính nể.
Nàng chăm chỉ học hành mười năm, được Dung Từ ca ca và Giới Bạch tiên sinh chỉ đạo, mới miễn cưỡng được tính là học sinh mũi nhọn của thư viện. Nhưng nếu bắt nàng phải viết sách luận làm thơ trong một nén nhang, thì chắc chắn nàng sẽ không làm được.
Nhưng không ngờ...
Người so sánh với người đúng là tức chết người ta mà!
Nàng lại lén lút quan sát người bên trong, trùng hợp thế nào, lại va phải ánh mắt của Hạ Ngọc Khanh.
Hắn ta cong môi, nhướng mày với nàng.
A Lê bị dọa sợ, lập tức chạy mất.
"Ơ... Chờ ta với." Sài Dung Dung đuổi theo sau.
Quay về học đường, Sài Dung Dung khó hiểu hỏi: "Ngươi chạy gì thế? Có ai đuổi theo ngươi đâu."
A Lê buồn bực ngồi xuống ghế.
Không biết vì sao nàng lại có dự cảm, Hạ Ngọc Khanh này là kẻ chuyên gây rắc rối, sợ là ngày tháng sau này của nàng sẽ không được yên bình rồi.
...
Mấy ngày sau, Dung Từ đến biệt viện thăm A Lê.
Lúc đó A Lê vừa tan học, thấy xe ngựa của Dung Từ đứng ngoài cửa, nàng lập tức vui vẻ xách váy lên chạy vào.
Dung Từ đang ngồi ở nhà chính nghe đám thị vệ bẩm báo công việc, thoáng nhìn thấy thiếu nữ chạy tới từ đằng xa, ánh mắt không tự chủ được cũng trở nên dịu dàng.
Chạy tới cửa, A Lê đợi một lát cho đám thị vệ bẩm báo công việc xong nàng mới vào phòng.
"Dung Từ ca ca, sao chàng lại tới đây?"
"Đúng lúc rảnh rỗi, nên tới thăm nàng."
Dung Từ hỏi: "Mấy ngày qua sống thế nào?"
A Lê trả lời: "Còn một năm nữa thôi là tốt nghiệp rồi, mấy ngày gần đây rõ ràng bài tập đã bắt đầu nhiều thêm."
Nói xong, khuôn mặt nàng lại lộ vẻ rối rắm.
Dung Từ hỏi: "Lo lắng chuyện gì à?"
A Lê chần chừ đáp: "Dung Từ ca ca, chàng nói xem sau khi tốt nghiệp ta làm gì mới tốt nhỉ?"
Nàng còn nói thầm: "Sau khi tốt nghiệp phải rời khỏi Thư viện Tĩnh Hương rồi, có chút luyến tiếc không nỡ xa nơi này, ra khỏi thư viện rồi còn không biết phải làm gì..."
Dung Từ trầm mặc.
Hiện tại nàng mới mười lăm, sau khi tốt nghiệp cũng mới mười sáu.
Hai kiếp trước, mười sáu tuổi A Lê thành thân với hắn. Sau khi thành thân vẫn luôn bận rộn hầu hạ cha mẹ chồng, học tập nữ công gia chánh, thi thoảng, còn dùng thân phận Thế tử phi của Duệ Vương phủ ra ngoài tham gia trà yến xã giao.
Đột nhiên, hắn nhớ tới lời trước đây Mạnh Tử Duy nói.
"Ngươi nuôi tiểu tức phụ nhiều năm như vậy rồi, bây giờ đã trưởng thành lại không cưới về nhà, định nuôi tiếp sao?"
Trầm ngâm một lát, Dung Từ mở miệng: "A Lê, ta nghĩ..."
Đúng lúc ấy, trùng hợp A Lê cũng hỏi đột ngột: "Dung Từ ca ca, chàng biết Hạ Ngọc Khanh không?"
Dung Từ ngập ngừng.
"Không quen, chỉ biết hắn ta là nhi tử của Hạ tướng quân." Tròng mắt hắn xoay chuyển, hỏi lại: "Sao đột nhiên lại nhắc tới người này?"
A Lê bĩu môi: "Hạ Ngọc Khanh này thật sự quá đáng ghét."
Thiếu nữ ngây thơ không hề che giấu suy nghĩ của mình. Ngược lại nhìn không giống chán ghét thật, mà giống đang trút bầu tâm sự.
Nhưng... Vì sao lại trút bầu tâm sự?
"Hạ Ngọc Khanh..." Dung Từ chần chừ hỏi: "Hắn ta làm sao vậy?"
"Cũng không có gì?" A Lê nói: "Trước đây ta từng gặp hắn ta ở bữa tiệc trong cung, sau đó trên đường đến thư viện lại gặp thêm lần nữa. Người này nói muốn đến Thư viện Tĩnh Hương đọc sách, còn nói Quốc Tử Giám không vừa mắt hắn ta. Vốn dĩ ta nghĩ hắn ta đang nói khoác không biết ngượng, không ngờ hắn ta lại đến thư viện thật, hơn nữa còn..."
Tâm trạng của A Lê hơi phức tạp: "... Còn rất được học tử trong thư viện hoan nghênh."
Cũng không biết Hạ Ngọc Khanh kia dùng biện pháp gì, lại có thể bỏ bùa mê thuốc lú cho các bạn hữu như vậy, nhưng hắn ta thật sự rất tinh ranh, bề ngoài tỏ vẻ khiêm tốn lễ phép với người khác, lại suồng sã đáng giận với nàng.
Thật sự là cực kỳ đáng ghét!
Nàng nói dứt lời, Dung Từ rũ mắt thưởng trà, không đáp lời.
"À, vừa rồi Dung Từ ca ca định nói gì thế?" A Lê hỏi.
"Không có gì."Dung Từ nuốt lời trong miệng xuống, đổi sang chủ đề khác: "Ta mang cho nàng đồ chơi mới đấy, lát nữa nàng đi xem thử xem."
← Ch. 035 | Ch. 037 → |