← Ch.001 | Ch.003 → |
Lão phu nhân cười mắng: "Trong mắt con tổ mẫu là lão hổ hay sao? Sao lại không dám tới đây? Hơn nữa, con còn nắm tay Dung Thế tử làm gì, phải để cho Thế tử ngồi chứ?"
Lúc này A Lê mới đi tới ngồi bên cạnh Tống lão phu nhân.
"Tổ mẫu." Dung Từ hỏi: "Gần đây người có khỏe không?"
"Khỏe, nhân sâm mà lần trước Thể tử phái người đưa tới ta vẫn luôn dùng, mấy ngày gần đây cũng cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều."
"Duệ Vương và Duệ Vương phi có khỏe không?" Tống lão phu nhân hỏi.
"Gia phụ và gia mẫu đều khỏe, mẫu phi lo liệu gia nghiệp không có thời gian rảnh rỗi, nếu không thì cũng muốn tới đây thăm người."
Tống lão phu nhân vội nói: "Nói gì vậy, nên là ta tới thăm Vương phi mới đúng."
Hai người hàn huyên một lúc Dung Từ mới nhắc tới mục đích tới đây.
"Tổ mẫu, vãn bối nghe nói A Lê bị phạt quỳ ở từ đường cho nên cố ý tới đây xin tha cho A Lê."
Tống lão phu nhân vừa nghe xong thì cũng biết là hắn lại bắt đầu đau lòng rồi.
Hắn vừa đau lòng như vậy, ngược lại lại khiến bà ấy có chút chột dạ.
Bà ấy vội giải thích: "Cũng không phải là lỗi gì lớn, dù sao thì cũng là một đứa trẻ ham chơi lén lút xuất phủ. Nhưng hiện tại Kinh Thành chỉ vừa mới kết thúc kỳ thi mùa xuân, nhiều người hỗn loạn, con bé đi theo Nhị ca tự ý ra ngoài, nhỡ đâu gặp phải kẻ lừa đảo thì phải làm thế nào? Ta thà để con bé giận ta chứ cũng không muốn sau này con bé gây nên tội lớn, cho nên mới nhẫn tâm phạt con bé."
A Lê ở bên cạnh chậm rãi ngước mắt lên từ trong ly trà, nhỏ giọng nói: "A Lê không giận tổ mẫu."
Tống lão phu nhân xoa đầu nàng: "Ngoan, tổ mẫu biết."
Nhưng bà ấy sợ Dung Thế tử hiểu lầm mà.
Cũng khó trách được bà ấy lại có suy nghĩ này.
Sau khi sinh Tống Cẩn Ninh, Dung Thế tử thường xuyên tới thăm, không phải đưa đồ ăn thì chính là tặng đồ chơi.
Sau này Tống Cẩn Ninh lớn hơn một chút hắn còn đích thân dạy nàng đọc sách học chữ.
Ngày thường nếu như Tống Cẩn Ninh có đau đầu phát sốt thì Dung Thế tử cũng luôn có thể nhanh chóng nhận được tin tức. Mời thầy hỏi thuốc, điều chỉnh tẩm bổ, tất cả đều sắp xếp chu đáo tỉ mỉ.
Thật sự là còn quan tâm hơn cả người Tống gia.
Năm năm như vậy trôi qua, tất cả mọi người trong phủ đều nảy sinh ra một loại cảm giác trong vô thức rằng - A Lê là người của Dung Thế tử.
Đánh không được, mắng không xong, lại càng không thể bắt nạt.
Lúc này, Dung Từ nói: "Tổ mẫu, từ trước đến giờ từ đường đều âm u lạnh lẽo, hơn nữa còn là những góc ẩm ướt khi trời mưa. A Lê còn nhỏ thân thể ốm yếu, vãn bối muốn xin tổ mẫu một chuyện, mong tổ mẫu để A Lê trở về phòng của mình."
Hắn tiếp tục nói: "Có điều tổ mẫu yên tâm, gia quy của Tống gia không thể bỏ đi, nên phạt thì tất nhiên là vẫn phải phạt."
Nghe đến đây, đôi lông mày thanh tú của A Lê hơi nhíu lại khẩn trương nhìn Dung Từ.
Dung Từ mềm lòng hơn một chút: "Vốn dĩ là tổ mẫu muốn nàng hối cải, cộng thêm việc học thuộc hai bài thơ, vãn bối cảm thấy để nàng trở về phòng hối cải cũng như nhau. Còn về chuyện học thuộc hai bài thơ, mong tổ mẫu cứ yên tâm, vãn bối nhất định sẽ đốc thúc A Lê, trước giờ Dậu ngày hôm nay sẽ học thuộc lòng."
Nghe thấy vẫn phải học thuộc lòng, A Lê lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ.
Tống lão phu nhân nhìn thấy vậy thì buồn cười, bà ấy cọ lên mũi nàng: "Nể tình Dung Thế tử xin tha cho con, ta không phạt con quỳ ở từ đường nữa. Nhưng vẫn phải học thuộc, nghe lời Thế tử không được nghịch."
"Còn có..." Bà ấy lại nói: "Mục đích của tổ mẫu không phải là để phạt con, mà là để con nhớ lâu, sau này không được lén lút xuất phủ nữa, nghe chưa?"
Dung Từ trịnh trọng nói: "Vãn bối ghi nhớ lời của tổ mẫu, nhất định sẽ quản giáo A Lê thật tốt, không để tổ mẫu phải lo lắng nữa."
Lão phu nhân nói: "Lời này của ta nào có cần ngài nhớ? Lời này là để A Lê nhớ kỹ."
Bà ấy quay đầu hỏi A Lê: "Con đã nhớ chưa?"
"Vâng." A lê thật thà gật đầu: "Sau này A Lê không ra ngoài cùng với Nhị ca ca nữa."
"Ra ngoài một mình cũng không được."
"Vâng, con nhớ rồi ạ."
Sau khi dẫn A Lê ra khỏi Trường Xuân đường, Dung Từ đưa nàng đi thẳng về viện của mình.
Tống gia có tổng cộng ba phòng, lão gia Đại phòng ở bên ngoài làm quan, con cái cũng theo đó nhậm chức. Nhị phòng chính là phụ thân của Tống Cẩn Ninh, nhân khẩu của Nhị phòng ít ỏi, Tống Nhị lão gia và Tống Nhị phu nhân chỉ có một đứa con là Tống Cẩn Ninh. Tam phòng có hai nam một nữ, trong đó có Nhị ca ca đưa Tống Cẩn Ninh ra ngoài xem náo nhiệt chính là con của Tam phòng.
Lúc này Tống Nhị lão gia vẫn chưa xong việc, bên Nhị phòng không có ai, trong viện cũng trống vắng.
Từ khi A Lê ra đời tới nay, Dung Từ cũng thường xuyên lui tới Tống gia, cũng rất quen cửa quen nẻo đối với nơi mà Tống Cẩn Ninh ở. Các tỳ nữ thấy hắn tới thì nhanh chóng lấy trà mà hắn thích nhất ra pha.
Trước đó Dung Từ đã đồng ý với Tống lão phu nhân, nhất định phải để A Lê học thuộc thơ trước giờ Dậu cho nên hắn cũng không thể rời đi ngay lập tức, mà phải đốc thúc tiểu cô nương học thuộc thơ.
Biết A Lê vẫn chưa ngủ trưa, hắn nhẫn nại đợi nàng ngủ một giấc sau đó mới bắt đầu dạy nàng.
Các tỳ nữ đều thu hết vào trong mắt, trong lòng thầm khen ngợi.
Dung Thế tử sủng ái cô nương như vậy, sau này gả vào Duệ Vương phủ còn có gì phải lo sao? Phần chăm chút này của Thế tử chính là điều mà nhà phụ mẫu của cô nương cũng khó mà so sánh được.
A Lê được Dung Từ đích thân dạy dỗ thì giống như có thần trợ giúp vậy, nàng học thuộc vô cùng trôi chảy.
Tất nhiên, có lẽ là bởi vì Dung Từ lại đem bánh Ngô Ký tẩm đường tới cho nàng.
Nàng thích ăn đồ ngọt nhất, nhưng phụ mẫu cảm thấy ham ăn đồ ngọt không tốt cho răng, chính vì thế mà không cho phép nàng ăn. Nhưng Dung Từ ca ca lại nói ăn ít không sao cả, nên mỗi lần đến gặp nàng đều sẽ mang theo một ít.
Lúc này, A Lê đã đọc xong một bài thơ và có được phần thưởng là một miếng.
Nàng cầm bánh lên ăn cực kỳ thích thú, thấy Dung Từ nhìn nàng chằm chằm thì lộ ra một nụ cười xấu hổ.
Nụ cười của nàng thản nhiên, hàm răng hổ đều đặn, mắt ngọc mày ngài, dáng vẻ cực kỳ mê người.
"Dung Từ ca ca, ngày mai huynh có tới nữa không?"
"Muội muốn ta tới?" Dung Từ hỏi.
A lê gật đầu, chớp mắt, gương mặt trẻ con cũng không giấu nổi chút tâm tư của nàng.
Nếu như Dung Từ ca ca tới thì nàng sẽ có bánh để ăn rồi.
Dung Từ nhéo cái má bánh bao của nàng: "Ngày mai ta có việc rồi."
"Vậy khi nào thì huynh tới?"
Tiểu cô nương nghiêng đầu, những viên ngọc, con bướm trên cây trâm cũng lắc lư theo. Hai hàng lông mi cong vút, đôi mắt to long lanh xinh đẹp, trên chóp mũi còn dính chút mật đường.
Ngây thơ đáng yêu.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Dung Từ nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn đều không kìm được mà cảm khái, A Lê của hắn tốt như vậy, vậy mà hai đời trước lại bỏ lỡ quá nhiều.
Ánh mắt của hắn dịu dàng: "Tạm thời chưa biết, nếu như có thời gian rảnh thì ta sẽ tới."
"Ồ." A Lê ngoan ngoãn nói: "Vậy ta đợi Dung Từ ca ca."
"Được."
Lúc ra khỏi Tương Dương Hầu phủ đã là khắc thứ hai của giờ Dậu rồi, một thị vệ tiến lên bẩm báo.
"Thế tử gia, Doãn Thiệu Hâm bị nhốt vào ngục rồi."
Doãn Thiệu Hâm là Trạng Nguyên lang khóa mới phong quang vô hạn mấy ngày gần đây, buổi sáng hôm nay mới dạo phố, không ngờ đến buổi chiều còn chưa tới Hội Đồng quán thì đã bị Đại Lý tự bắt lại rồi.
Dung Từ hỏi: "Tội gì?"
"Có người tố cáo hắn ta gian lận khi thi cử."
Hắn gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh lên xe ngựa.
Về đến Duệ Vương phủ, Mạnh Tử Duy đã vội vàng chạy tới thư phòng.
"Cuối cùng ngươi cũng trở lại rồi. Đã nghe thấy tin tức gì chưa? Haiz..." Mạnh Tử Duy thấy hắn ung dung bày bàn cờ thì vô cùng buồn bực: "Sao ngươi lại không kinh ngạc chút nào thế?"
"Kinh ngạc cái gì?" Dung Từ hỏi.
"Kinh ngạc..."
Nói đến đây, Mạnh Tử Duy dừng lại, chợt hiểu ra: "Chẳng lẽ Doãn Thiệu Hâm bị nhốt là do ngươi sắp đặt?"
Dung Từ từ chối cho ý kiến.
Mạnh Tử Duy ngồi xuống, dở khóc dở cười: "Cái tốc độ này của ngươi cũng nhanh quá rồi đấy, hắn ta vừa mới lên Trạng Nguyên."
"Nhanh sao?" Dung Từ mời hắn chơi cờ, đặt một quân cờ xuống trước sau đó nói một câu không rõ ý tứ: "Không thấy nhanh chút nào."
Thánh thượng không dung Duệ Vương phủ, càng không chấp nhận Dung Thế tử kinh tài tuyệt diễm trong miệng người đời.
Duệ Vương là con của Tiên Hoàng hậu, từ khi còn nhỏ đã được lập thành Thái tử, thế nhưng sau này lại bị mưu hại giam lỏng, mất đi ngôi vị Hoàng đế. Đợi đến lúc chân tướng lộ ra thì chuyện cũng đã qua mấy năm rồi, mà hoàng vị cũng đã sớm đổi thành người ngoài từ lâu.
Tiền Thái tử Duệ Vương được xóa bỏ tội danh thì ngược lại lại biến thành một sự tồn tại vừa lúng túng vừa nguy hiểm.
Ở bên giường sao có thể để người khác thoải mái ngủ ngon?* Ngoài mặt Thánh thượng có long ân to lớn đối với Duệ Vương phủ, nhưng lại âm thầm coi bọn họ thành cái gai thịt trong mắt, hận không thể loại bỏ ngay lập tức.
*Trong phạm vi thế lực của mình, lợi ích của mình thì không cho phép người khác xâm chiếm
Kẻ địch đã mài dao xoèn xoẹt rồi, tất nhiên hắn cũng phải hành động càng nhanh hơn.
Trước mắt, mặc dù Doãn Thiệu Hâm chỉ là một Trạng Nguyên tân khoa, nhưng người này có tâm cơ có thủ đoạn, sau khi nhập sĩ sẽ dựa vào thủ đoạn cao siêu mà luôn luôn thuận lợi trốn trên quan trường, trở thành tâm phúc của Hoàng đế.
Người này hoặc là chết, hoặc là làm việc cho hắn, nếu không sau này chắc chắn sẽ thành kình địch.
Đời trước, hắn say mê quyền thế, hại A Lê chết thảm nơi xứ lạ. Đời trước hắn chú tâm làm việc quan trọng, từng bước tận tay tiêu diệt kẻ địch, cuối cùng cũng nắm được quyền lực.
Chỉ tiếc... Thời gian hắn dùng quá lâu, lâu đến nỗi khi quay đầu lại tìm A Lê thì nàng đã bệnh đến nguy kịch, không bao lâu sau thì hương tiêu ngọc vẫn*.
*Hương tiêu ngọc vẫn = Hương tan ngọc nát: ý chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh.
Đời này, hắn sống lại một lần nữa.
Hắn phải nhanh hơn, phải nhanh chóng giải quyết tất cả mọi chuyện, dùng hết phần đời còn lại để đền bù cho A Lê của hắn.
Quyền thế, hắn muốn!
A Lê, hắn cũng muốn!
← Ch. 001 | Ch. 003 → |